Là ai to gan lớn mật như vậy, dám đến Trung Hoa đường nháo sự?Đám người Đường Tiểu Đông, Lôi Mị bước nhanh đến phía trước, mười mấy con cháu tinh anh của Lôi gia theo sát phía sau.- Nhị tỷ, Mị tỷ!Người đến là Đường Điềm, Lý Đằng Giao, phía sau hai nàng còn có hơn hai mươi người.- Người của mình, tất cả mọi người trở về đi.Đường Tiểu Đông hứng thú nhìn hơn hai mươi lăm thanh niên nam nữ phía sau hai nàng.Những thanh niên nhân này ai nấy phong trần mệt mỏi, hẳn là lặn lội đường xa đến đây, nhưng khó che lấp được sự khôn khéo dũng mãnh trên mặt, cả đám mắt hổ tinh quang bùng lên, lộ ra khí thế lạnh lùng nghiêm nghị.Trong đám người, có bội đao, có bội kiếm, có mang theo binh khí hình thù kỳ quái, cũng có tay không, nhưng bên hông đều đeo một cái túi da lớn cùng một màu, to căng, không biết bên trong đựng cái gì.Giữa những thanh niên nhân này, có bốn nữ tử khuôn mặt mỹ lệ, khiến người chú mục nhất chính là nữ tử mặc bạch y bên cạnh Đường Điềm.Đường Điềm thanh thuần động lòng người, hoạt bát hiếu động, mặc quần áo màu đỏ, đầy sức sống giống như mây hồng phiêu động mù hè, thiêu đốt thị giác cùng kích tình mọi người.Mà nữ tử mặc bạch y lại hoàn toàn tương phản giống như giống như sông băng ngàn năm giữa mùa hè, tạo cho một cảm giác hàn ý lạnh lẽ, làm người ta phát run.Sắc mặt trầm tĩnh, làm cho người ta không đoán ra được trong nội tâm nàng đang suy nghĩ gì, dường như vạn vật của thiên địa không liên quan đến nàng, tăng thêm một loại cao ngạo, thánh khiết khiến kẻ khác không dám xâm phạm.Trong con mắt sáng bắn ra hàn mang lạnh lùng nghiêm nghị nhưng đầy trí tuệ, thậm chí mang theo sự lãnh khốc của ý chí sắt đá, nhiếp tâm phách nhân, xuyên qua phế phủ, làm cho người ta ở trước mặt nàng không có chỗ che thân, không lạnh mà run.Cho dù giống như những thanh niên nhân kia cùng lặn lội đường xa, nhưng quần áo trắng như tuyệt lại không nhiễm một hạt bụi, càng làm tôn lên da thịt trong suốt như, dung mạo đẹp tuyệt, siêu trần thoát tục.Đây chính là một đại mỹ nhân lạnh lùng đến nỗi làm cho người ta phát run, cũng không biết dưới võ bọc băng lãnh ấy có phải là một trái tim dị thường nóng bỏng hay không?Ánh mắt của Đường Tiểu Đông rơi vào tay nải nhỏ bên hông nàng, trong lòng không khỏi động đậy.Cái tay nải nhỏ tinh mỹ kia giống với cái của Đường Điềm như đúc, chỉ bất quá mặt trước tay nải của Đường Điềm được thêu một con dục hỏa phượng hoảng, mà tay nải của cô nàng này chỉ thêu một đóa băng sơn tuyết liên đơn giản.Tuyết liên, đứng ngạo nghễ trong băng tuyết, không nhiễm một hạt bụi, quả thật rất phù hợp với khí chất lãnh ngạo thánh khiết của nàng.- Đại tỷ!Đường Nhu tiến lên nắm tay nàng, hai gò má trơn bóng hiện ra nụ cười mỉm.Đại tỷ!Chẳng lẽ là nữ đệ tử kiệt xuất nhất trong thanh niên đồng lứa của Đường Môn, tiếng tăm không thua gì Lôi Mị, tên Đường Sương.- Đông biểu ca, đây là đại tỷ của muội, cũng là biểu tỷ của huynh, hì hì.Đường Điềm nhảy đến trước mặt hắn, kéo hắn đến trước mặt Đường Sương.Đường Tiểu Đông theo bản năng quay đầu thoáng nhìn, chứng kiến trong đôi mắt xinh đẹp của Lôi Mị thoáng hiện nét cổ quái, trong nhất thời làm cho hắn khó hiểu.- Sương biểu tỷ...Đường Tiểu Đông ấp úng nói một câu, cảm giác có chút khó chịu.Hắn cũng không biết Đường Sương có thực sự lớn hơn hắn, dù sao là Đường Điềm giới thiệu như vậy, chỉ có thể gắng gượng kêu theo.- Đông biểu đệ!Sắc mặt của Đường Sương vẫn bình tĩnh như cũ làm cho người ta nhìn không ra một chút tâm tình biến hóa nào, ngay cả thanh âm cũng băng lãnh làm cho người ta rất không thoải mái.Đường Tiểu Đông cười cười, có lẽ là liên quan đến huyết thống, hắn có thể chứng kiến trong ánh mắt sáng khiếp người của Sương biểu tỷ thoáng hiện một nét cười nhàn nhạt, có vui mừng, tán thưởng, tò mò.Không đúng, nếu quả thật có quan hệ huyết thống, vậy hắn cùng Nhu biểu muội chẳng phải là loạn luân? Với lại Đường lục thúc tuyệt không phản đối quan hệ của bọn họ, thậm chí còn cổ vũ.n, chờ một chút, nhớ rõ những lời Đường Điềm đã nói, mẫu thân trên danh nghĩa của hắn là dòng nhánh của Đường Môn, chẳng lẽ dòng nhánh và dòng chính không có một chút quan hệ huyết thống sao?Điều đó không có khả năng, đều là tông tộc, nhất định là có quan hệ huyết thống, giải thích duy nhất chính là quan hệ huyết thống giữa dòng chính và dòng nhánh đã vượt hơn ba đời, thậm chí là sáu bảy đời, nếu không không có khả năng phát sinh quan hệ thông gia.Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng không khỏi mừng rỡ.Chứng kiến chúng nữ đều đang nhìn mình, trên mặt lộ vẻ cổ quái, không khỏi giật mình nói:- Làm sao vậy?Đường Điềm lanh mồm lanh miệng, đáp:- Đông biểu ca, vừa rồi sắc mặt của huynh thật cổ quái.Đường Tiểu Đông cười gượng vài tiếng lấp liếm.Đúng lúc này, Đường Sương đã đứng sóng vai cùng Lôi Mị, một người lãnh nhược băng sương, một người tươi cười như hoa, hai loại hình hoàn toàn tương phản, nhưng đều là siêu cấp đại mỹ nữ mỹ tuyệt thiên hạ.- Mị muội, muội không trách tỷ tỷ không mời mà tự đến?Thanh âm của Đường Sương vẫn lạnh lùng như băng, Lôi Mị lại lơ đểnh, liếc mắt nhìn Đường Tiểu Đông một cái, mỉm cười nói:- Sao lại trách, có Sương tỷ ở đây, Trung Hoa đường chắc chắn lớn mạnh hơn bao giờ hết, phu quân muốn cầu cũng không được. Truyện Sắc Hiệp - http://Đường Tiểu Đông nghe được mừng rỡ không thôi, ngay cả Đường lục thúc, Nhu biểu muội đều đối với Sương biểu tỷ vô cùng sùng bái, có nàng gia nhập, cộng với Lôi Mị, Trung Hoa đường không đến một năm, thế lực tuyệt đối sẽ bạo tăng gấp nhiều lần,rất nhanh có thể khuếch trương vào trong thành.Tính cả hai mươi lăm tinh anh Đường Môn Đường Sương mang đến, Trung Hoa đường đã có đủ thực lực để đối chọi tốt đại bang phái.Bất quá vẻ bất đắc dĩ cùng bất an ẩn hảm trong cái nhìn kia của Lôi Mị làm cho trong lòng hắn sinh ra một chút cảm giác lo sợ.Tiến vào tổng đường, mọi người theo thứ tự ngồi xuống, cũng có chút cảm giác hảo hán Lương Sơn sắp xếp số ghế.Đường Tiểu Đông ngồi ngay ngắn ở ghế trên, Đường Sương, Lôi Mị chia nhau ngồi ở hai bên trái phải, tiếp theo là Chu Bất Vi, Đường Điềm cùng Lý Đằng Giao, ghế kia vốn là của Tần Thiên Bảo, nhưng bị hai nha đầu cướp chỗ, hắn chỉ đành ngồi ở dưới.Kế tiếp chính là tứ đại phân đường chủ do Lôi Mị tinh tuyển, tổng đường hương chủ, các phân đường hương chủ, Lôi gia cùng tinh anh Đường Môn.Đường Nhu tựa hồ đối với việc này không có hứng thú, một mình tĩnh tọa ở phía sau Đường Tiểu Đông.Đây là hội nghị chính thức cấp cao nhất đầu tiên sau khi Trung Hoa đường sáng lập.