Saved Font

Trước/10Sau

Phu Nhân Của Ta Là Gian Tướng

Chương 5:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhan Ngọc chạy vào trong ngọn núi sau trường học bằng tốc độ nhanh nhất cuộc đời này, trước khi vào trong núi còn cố ý đi đến trước cổng trường dặn dò vệ binh gác cổng vài câu sau đó mới một mình đi vào trong núi tìm cái hố chết tiệt kia bằng trí nhớ của mình.

Trong màn hình vẫn đang nhảy ra bình luận.

Đến Thăm Bùi Nghênh Chân: Chủ thớt chân ngắn mà chạy nhanh phết đấy chứ.

Tổng Tài Bá Đạo: Sức lực chạy đi bú sữa.

“Cái đám người hiện đại thích xem trò vui không sợ lớn chuyện các ngươi!” Nhan Ngọc vừa thở hồng hộc vừa cáu gắt: “Các ngươi muốn nhìn thấy ta chết đúng không? Không có lấy một tên nào là người tốt hết!”

Nick Giả Số 1: Streamer lần này không được, lúc tức giận còn mắng cả khán giả.

Người Qua Đường: Chủ thớt à, cái hố đó đang ở mười mét phía trước, chuẩn bị nghĩ xem làm sao để kéo Giang Bỉnh Thần lên đi.

Toàn thân của Nhan Ngọc lập tức cứng đờ, nhờ ánh trăng yếu ớt lạnh lẽo, nàng nhìn thấy cái hố bẫy thú hoang ở cách chỗ nàng không xa. Nhan Ngọc khóc không ra nước mắt, kẻ thù không đội trời chung của nàng cũng chính là chỗ dựa lớn nhất của nàng trong kiếp này đang ở trong đó. Nàng vẫn còn nhớ tiếng cười sằng sặc của nàng và Yến Triều An lúc hắn rơi xuống đó…

Nàng có thể nói không phải do nàng làm không? Không thể, Giang Bỉnh Thần đâu phải tên ngốc. Có thể nói là do Yến Triều An sai nàng làm không? Cũng không thể, có ai trong trường quốc học không biết Yến Triều An là một tên nhát gan, luôn làm việc theo ý nàng đâu.

Dưới ánh trăng, sau giây phút tâm trạng ngổn ngang trăm mối, nàng bèn hạ quyết tâm, muốn đối phó với loại gian thần xảo quyệt như Giang Bỉnh Thần thì không thể nói dối, phải thẳng thắn thành khẩn, phải dạt dào tình cảm. Nàng bèn mở miệng gào khóc: “Giang trạng nguyên, Giang ân sư, người đang ở đâu? Học trò đến cứu người đây!”

Trong hố vang lên tiếng sột soạt, Nhan Ngọc loạng choạng lảo đảo bổ nhào qua đó tức thì nhìn thấy người trong hố, trái tim nàng lập tức run rẩy.

Trong màn hình xuất hiện khuôn mặt của Giang Bỉnh Thần, hắn rất trắng, trắng đến mức giống như đang phát sáng, đôi mắt màu hổ phách trong đêm quyến rũ như yêu tinh. Nhưng hiện giờ đầu tóc của hắn đang rối bù, nhếch nhác thảm hại, bên má còn có mấy vết thương đang rớm máu, trên cổ cũng có.

Hắn không đứng, chắc là do chân cũng đang bị thương rồi... “Giang ân sư…” Nàng khóc ngay tại chỗ, nước mắt ấy là thật nhưng là khóc cho chính bản thân nàng: “Học trò sai rồi, học trò nhất thời ham chơi nên đã hại người, người vẫn ổn chứ? Có bị thương ở đâu không?”

Giang Bỉnh Thần ở trong hố ngẩng đầu lên nhìn cậu nhóc đang khóc lóc sợ hãi gọi hắn là “ân sư”, nhất thời không biết tên nhóc này đang giở trò gì. Lúc tên nhóc xấu xa này hại hắn rơi xuống hố đâu có coi hắn là thầy, mà lúc này lại biết sai rồi à”

“Không dám nhận.” Hắn lạnh lùng: “Giang mỗ tài hèn học ít, chỉ đi dạy thay ba ngày, không xứng làm thầy của Nhan công tử.”

“Dám nhận, dám nhận! Ba ngày làm thầy, cả đời làm thầy!” Nhan Ngọc vừa khóc vừa nịnh nọt: “Giang ân sư là trạng nguyên do Thánh thượng khâm định, lại là… trụ cột tương lai của đất nước, trên đời này không còn ai có thể xứng làm thầy của học trò hơn người đâu ạ! Là học trò nhất thời ham chơi… Giang ân sư đừng trách học trò được không?”

Hóa ra là sợ hắn truy cứu trách nhiệm. Giang Bỉnh Thần hơi nhíu mày rồi ngẩng đầu nói với Nhan Ngọc: “Thôi vậy, ngươi đi tìm người đến cứu ta ra, niệm tình ngươi còn nhỏ dại nên ta sẽ bỏ qua chuyện này.”

“Thật không ạ?” Thấy hắn dứt khoát như thế Nhan Ngọc lại không yên tâm, hắn là tên tiểu nhân chuyện nhỏ nhặt gì cũng phải báo thù cho bằng được, sao có thể dễ dàng tha thứ cho nàng như vậy chứ?

“Đương nhiên rồi, có thế nào thì ta cũng đâu thể so đo với một đứa nhóc 8 tuổi.” Giang Bỉnh Thần không muốn đôi co nhiều với nàng: “Mau tìm người đến đây.”

Lúc đó đúng là hắn không so đo nhưng hắn nhớ kỹ trong lòng rồi, sau này sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi. Phải cứu người là thật, nhưng cũng không thể cứ thế mà cứu…

“Giang ân sư bị thương ở chân rồi ạ? Có thể đứng lên không? Học trò có thể kéo ân sư lên.” Nhan Ngọc nằm bò ở miệng hố đưa cánh tay bé nhỏ về phía Giang Bỉnh Thần: “Nào, ân sư mau nắm lấy tay học trò đi ạ.”

Giang Bỉnh Thần nhìn cánh tay nhỏ nhỏ ngắn ngắn của Nhan Ngọc bèn nhíu mày: “Đừng càn quấy, tên nhóc đầu còn để chỏm như ngươi sao có thể kéo ta lên được, đi tìm người…” Hắn còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng hét lớn của Nhan Ngọc, nàng bị trượt, cả người rơi từ trên miệng hố xuống!“Ân sư!”

Dưới đáy hố toàn là bẫy thú và móc gai sắc nhọn, Giang Bỉnh Thần vô thức đưa tay vội đỡ lấy Nhan Ngọc. Cục thịt nhỏ không hề nhẹ chút nào đập vào cánh tay hắn khiến hắn loạng choạng ngã xuống, mu bàn tay lập tức có cảm giác đau đớn.

Nhan Ngọc chỉ nghe thấy tiếng hừ lạnh của hắn, nàng sợ hãi ôm chặt lấy cổ hắn, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch hết cả lên. Lần này nàng đánh cược, được ăn cả ngã về không, nếu Giang Bỉnh Thần không đỡ nàng thì e rằng nàng chỉ còn đường chết thôi, vẫn may, để đạt được mục đích thì phải bỏ ra cái giá tương ứng thôi. “Ân sư…” Hai mắt nàng rưng rưng nhìn Giang Bỉnh Thần. Sắc mặt của Giang Bỉnh Thần rất không tốt, hắn đưa tay ném Nhan Ngọc sang phần đất không có bẫy thú và gai nhọn ở bên cạnh rồi tức giận quát: “Tốt lắm! Giờ thì đừng ai mong có thể ra ngoài!”

Nhan Ngọc bò dậy từ dưới đất rồi nói với giọng ấm ức: “Học trò cũng chỉ muốn cứu ân sư…” Sau đó vội nói: “Nhưng ân sư đừng lo lắng, chắc chắn chúng ta có thể ra được, lúc học trò đi vào núi đã bị lính gác của trường quốc học nhìn thấy, lát nữa không thấy học trò ra chắc chắn hắn sẽ vào tìm.”

Lúc này Giang Bỉnh Thần mới nhìn khuôn mặt nhỏ đáng thương ấy của Nhan Ngọc, hắn cực kỳ tức giận nhưng không có chỗ nào giải tỏa, tên nhóc này nhìn thì rất tinh quái nhưng lại giống như một tên nhóc không có não.

“Ân sư… người đừng tức giận.” Nhan Ngọc bò lên xin lỗi hắn nhưng lại nhìn thấy trên mu bàn tay phải của hắn có một vết thương đang chảy máu: “Tay của người bị thương rồi!” Nàng giật mình, đây là mới bị thương ư? Bị gai nhọn quẹt vào lúc đỡ nàng ư?

Giang Bỉnh Thần nhìn tay mình, ban nãy hắn bị gai nhọn cắt một vết không nhỏ trên mu bàn tay, hiện giờ máu đang chảy đầy tay hắn, rơi từng giọt từng giọt xuống. Gặp phải tên nhóc xấu xa Nhan Ngọc này là xui xẻo, đáng ra ban nãy không nên đỡ tên nhóc này, phải để nó chịu chút nỗi đau về thể xác mới đúng.

Nhan Ngọc hoảng loạn bỏ lên đỡ lấy tay hắn rồi đột nhiên khóc ầm lên. Cứ nghe thấy tiếng khóc của Nhan Ngọc là da đầu của Giang Bỉnh Thần lại tê rần rần, hắn mất hết kiên nhẫn: “Tốt nhất là ngươi im miệng lại cho ta.”

Nàng nghẹn ngào không để mình phát ra tiếng khóc nhưng nước mắt vẫn chảy xuống: “Đều tại học trò, đều do học trò hại ân sư!” Nàng hoàn toàn không ngờ được rằng vết sẹo trên mu bàn tay phải của Giang Bỉnh Thần ở kiếp này là do cứu nàng mà để lại: “Học trò đáng chết…”

“Vậy ngươi đi chết đi.” Giang Bỉnh Thần không nể tình mà cắt lời nàng.

Nàng nghẹn họng, không nói ra được những lời chan chứa xúc động trong lòng nữa mà chỉ ấm ức nhìn hắn rồi khịt mũi: “Hiện giờ học trò vẫn chưa thể chết được, học trò phải làm bạn với ân sư, nếu không ân sư ở đây một mình sẽ buồn lắm.”

Giang Bỉnh Thần lạnh mắt nhìn nàng, không biết nên giận hay nên vui nữa. Hắn thấy nàng lục lọi trong người một lúc, sau đó lấy ra được một chiếc khăn tay.

“Chiếc khăn này sạch, để học trò cầm máu cho ân sư.” Nhan Ngọc đỡ bàn tay đang bị thương của Giang Bỉnh Thần lên cẩn thận lau sạch máu đang chảy: “Học trò phải buộc chặt một chút thì mới cầm máu được, sẽ hơi đau ấy, Giang… ân sư cố chịu chút nhé.”

Giang Bỉnh Thần nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Nhan Ngọc thì cảm thấy có chút lạ thường: “Ngươi học những thứ này ở đâu?”

“Học trò… học trò thường xuyên đánh nhau nên học đại phu trong phủ.”

Nhan Ngọc cẩn thận dùng khăn tay buộc chặt mu bàn tay của Giang Bỉnh Thần, trán nàng túa mồ hôi lạnh, đây là cọng rơm cứu mạng, là chỗ dựa tương lai của nàng đấy: “Đau không?” Nàng ngẩng đầu hỏi Giang Bỉnh Thần. Đôi mắt nàng sáng long lanh, rõ ràng là một đứa trẻ nhưng ánh mắt lại cực kỳ phức tạp, Giang Bỉnh Thần nhìn mà cảm thấy hơi ngẩn người. Băng bó xong, Nhan Ngọc đứng lên đỡ tay của Giang Bỉnh Thần rồi đưa lên cao trên vai hắn. Giang Bỉnh Thần nhíu mày: “Ngươi làm gì thế?”

Nhan Ngọc kéo tay hắn: “Đây là phương thức bí truyền, chảy máu ở đâu thì đưa chỗ đó lên cao quá đầu, lát nữa máu sẽ không chảy nữa, có tác dụng lắm.”

Giang Bỉnh Thần cười khinh: “Thế hả? Ban nãy phải để ngươi rơi xuống cho bị thương ở mặt ở đầu, để ta xem cái phương thức bí truyền đưa lên cao qua đầu của ngươi có tác dụng đến cỡ nào.”

Nhan Ngọc bị hắn chặn họng không còn lời nào đáp lại, thấy hắn sắp hất tay mình ra, nàng vội dùng hay tay giữ chặt: “Ngươi tin ta một lần này đi mà, dù sao cũng là do ta giữ, ngươi đâu có mỏi gì đâu.”

“Ngươi?” Giang Bỉnh Thần nhướng mày: “Giả vờ không nổi nữa rồi hả?” Tên nhóc xấu xa này mở miệng là “người”, “ân sư”, lần này không giả vờ tiếp được nữa rồi. Nhan Ngọc thật sự muốn đập chết hắn nhưng vẫn cố kiềm chế lửa giận: “Người đừng tức giận, học trò chỉ nhất thời sốt ruột nên lỡ miệng thôi.”

Giang Bỉnh Thần cười lạnh: “Không cần giả vờ nữa, ta rơi vào bước đường này chẳng lẽ không phải công lao của ngươi à?”

Nhan Ngọc vừa giữ tay hắn vừa thành thật: “Đây đúng là ý của học trò… nhưng chỉ vì người đánh học trò, học trò nhất thời tức giận nên muốn dọa người thôi, chứ không hề có ý muốn làm hại người.”

Trước/10Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thiếp Thân Binh Vương Xinh Đẹp Tổng Giám Đốc