Saved Font

Trước/138Sau

Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói

Chương 136: Ngoại Truyện 4: Bảo Vệ Phi Điểu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
David* nhân vật bị Lưu Y ám sát ở tập 1.

“Sau khi rời Wanchai tôi bị bọn chúng truy đuổi suýt chút nữa thì tiêu đời, cũng may là mang theo được chút tiền ít ỏi chạy trốn đến Đại Lục. Mà đám người này bám dai như đĩa, người chết thì cũng chết rồi, cho dù chúng ta không ra tay với hắn thì cũng có kẻ khác ra tay cơ mà, nếu muốn trả thù thì nên tìm kẻ đứng đằng sau ấy, tìm chúng ta làm gì!”

“Chính vì không tìm được kẻ đó nên mới tìm đến chúng ta.” Lưu Y ngả lưng vào thành ghế, đáp.

“Vậy không phải là một trong những kẻ nhăm nhe, muốn thay David trở thành ông trùm buôn lậu thuốc phiện lớn nhất ở Đông Nam Á sao?” Hai tay Phi Điểu đặt ở trên bàn, người hơi hướng về phía cô, đôi mắt mở to kinh ngạc.

Lưu Y lập tức lắc đầu.

“Nếu dễ biết như thế thì con trai David đã không treo thưởng số tiền lớn cũng như kiên trì để bắt tôi như vậy. Hắn là một kẻ tinh ranh xảo quyệt, nếu như đơn giản là đối thủ ra tay thì với tính khí của hắn sẽ không ngại mà xử lý tất cả bọn họ, nhưng mà hắn lại không dám manh động, nghĩa là kẻ thuê chúng ta ra sát hại cha hắn có thể là người trong gia tộc, cũng có thể là người trong nội bộ bang phái mà hắn không thể đụng đến, cho nên chỉ có thể tìm chứng cứ trên người chúng ta.”

“Đáng sợ!” Nghe xong lời phân tích của cô Phi Điểu liền rùng mình một cái, sau đó tiếp tục gắp thịt cho vào trong nồi lẩu.

“Anh không biết một chút thông tin nào sao?” Cô nhíu mày hỏi.

“Cô biết mà bên kia chỉ nói những gì cần nói, tôi cũng chỉ nên nghe những gì cần nghe.”

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào nồi lẩu đang sôi, ước chừng miếng thịt đã đủ chín, thì lập tức vớt ra cho vào miệng.

Lưu Y chán nản thở dài một tiếng: “Vô dụng!”

Hắn ngẩng đầu nhìn cô trong chốc lát, rồi lại tiếp tục ăn.

Dù sao cũng không thể trách Phi Điểu được, xưa nay bọn họ đều làm ăn như vậy. Đối phương muốn bọn họ làm việc gì thì chỉ cần đưa thông tin và tiền, ngoài ra bọn họ cũng sẽ không quan tâm điều gì khác.

“Người biết rõ lịch trình di chuyển của David như vậy, rất có thể là người thân cận bên cạnh ông ta.”

Đột nhiên cô lên tiếng, lời này khiến hắn bất ngờ dừng ngay động tác, kinh ngạc hỏi: “Vậy giờ chúng ta đi điều tra giúp con trai của David tìm kẻ chủ mưu sao?”

“Anh thấy tôi có thể?” Cô nhếch miệng châm biếm, còn không quên đánh mắt nhìn xuống phía dưới.

“Ồ tôi quên mất!” Phi Điểu như nghiệm ra, bèn vươn tay qua bàn, khẽ vuốt ve cái bụng nhỏ của cô, dịu dàng nói: “Bảo bối chú xin lỗi nhé! Chú quên mất là còn có con ở trong này.”

Đợi hắn thu tay về cô liền tiếp tục:

“Hơn nữa tôi không rảnh mà chơi trò vờn qua vờn lại với bọn họ, nhận tiền xong việc thì coi như kết thúc hợp đồng. Nếu hắn muốn tìm Sói Đen thì cứ để cho hắn tìm, nhưng e rằng cả đời này hắn cũng không tìm được đâu!”

Thấy vẻ mặt đắc ý của cô, Phi Điểu nhịn không được ấm ức mà nói:

“Còn tôi thì sao? Cô có thể dễ dàng cởi bỏ thân phận, quy về ở ẩn, lấy chồng sinh con, sống một đời giàu có vô lo vô nghĩ, nhưng còn tôi thì thế nào? Tôi sẽ phải sống cuộc sống trốn chui trốn lủi, chịu cảnh màn trời chiếu đất, trở nên thân tàn ma dại, còn chưa kể đến có thể sau đêm nay tôi sẽ không còn được nhìn ngắm mặt trời mọc nữa…”

Nghe xong những lời ỉ ôi này của Phi Điểu, cô bèn lấy từ trong túi xách ra một chiếc thẻ, ném về phía hắn. Phi Điểu theo phản xạ chụp lấy.

“Trong này có 1 triệu đô, tôi cũng có một căn nhà ở Ý, anh có thể đến đó!”

Phi Điểu nhìn chiếc thẻ trên tay rồi lại nhìn đến cô, sau vài giây hắn liền để chiếc thẻ lên bàn, rồi từ từ đẩy về phía cô, giọng đột nhiên trầm xuống:

“Vấn đề ở đây không phải là tiền mà là tính mạng. Có tiền rồi thì sao? Đến Ý du lịch thì sao? Không phải bị bọn chúng tóm được cũng trở nên vô nghĩa ư? Cho nên thứ tôi cần trong lúc này chính là một bờ vai vững chãi và an toàn, để tôi có thể nương tựa vào.”

“Vậy thì đến nhà của tôi đi!” Cô không chút suy nghĩ đáp.

“Nhà của Tổng Thống Lĩnh sao?” Phi Điểu bất ngờ đứng phắt dậy, thiếu chút âm lượng nữa là hét toáng lên.

“Đó là nơi vừa có bờ vai vững trãi lại vừa là nơi an toàn nhất, không phải ư?”

“Nhưng cái đó là của cô không phải của tôi?”

“Thì coi như anh nương tựa tôi đi, nói lắm thế làm gì!”

“Tôi sợ… biết đâu còn chưa qua được cửa thì mạng đã không còn.”

“Tử Tôn và người bên cạnh anh ấy không đáng sợ như anh nghĩ đâu, hơn nữa tôi coi anh là khách, ai dám làm gì.”

“Nếu thế thì cô phải có trách nhiệm bảo vệ tôi đấy!”

“Yên tâm!”

Lưu Y vừa dứt lời thì đột nhiên có một luồng sát khí tràn tới, khiến người ta ớn lạnh.

Ngay khi cô vừa nâng tầm mắt lên thì bắt gặp ngay bóng dáng cao lớn của Uri đang lừng lững đứng đó.

“Uri…” Cô kêu lên một tiếng, cảm giác giống như bị bắt gặp làm chuyện xấu xa vậy.

“Ai cơ?” Phi Điểu cũng kinh ngạc hỏi, tuy nhiên vừa mới kịp quay đầu lại xem là ai thì ngay lập tức đã bị đánh úp.

Uri với gương mặt lạnh như băng, dùng năm ngón tay thon dài túm chặt lấy tai Phi Điểu, ra sức mà kéo mạnh.

“Aaaaaaa……” Hắn đau đớn hét lên một tiếng làm kinh động cả quán lẩu.

“Buông…. Buông tay… đau quá… Uri tiên sinh… làm ơn…buông tay…huhu…”

“Cậu dám rủ dê Lưu Y đến đây sao?” Uri trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn tra khảo.

Từ sau khi Lưu Y thành thân với Quách Tử Tôn, Uri bên ngoài vẫn lịch sự gọi cô hai tiếng “phu nhân” nhưng mà khi không có người ngoài hắn vẫn một hai gọi thẳng tên cô, có khi là Lưu Y, có khi là Sói con.

Không phải hắn không tôn trọng cô, mà cách gọi này cũng là một loại tình cảm đặc biệt quý mến mà hắn dành cho cô.

Phi Điểu một tay tì chặt lấy bàn, một tay túm lấy tay Uri, ra sức van nàn: “Uri tiên sinh tôi biết tôi sai rồi! Làm ơn hãy buông tay…tôi thật sự cùng đường rồi nên mới gọi cho cô ấy…đáng ra tôi nên để bản thân chết đói, chết khát đi mới phải… là tôi sai rồi…”

“Lưu Y… tôi sai rồi!” Vừa nói Phi Điểu vừa đánh mắt nhìn về phía Lưu Y cầu cứu, nhưng cô lại mảy may không để ý, còn lảng tránh nhìn đi nơi khác.

Uri tức giận ném Phi Điểu qua một bên sau đó lên giọng giáo huấn cô: “Còn cô nữa Lưu Y có biết tôi tìm cô vất vả như thế nào không hả? Điện thoại thì không liên lạc được…”

“Sao có thể?” Cô nghi hoặc vội vàng lục túi xách lấy điện thoại ra kiểm tra, sau khi thấy đã bị sập nguồn mới e ngại đáp: “À thì ra là hết pin.”

Chưa dừng lại ở đó Uri bèn cầm lấy ly rượu đang uống dở của cô lên, mỉa mai nói: “Còn cái này gọi là nhâm nhi một ly trà đợi tôi quay lại sao?”

“Tôi cũng chỉ nhấp môi một chút thôi, chứ chưa hề uống ngụm nào, nên anh đừng nói gì với Tử Tôn nhé!” Cô ra vẻ đáng thương thanh minh.

“Nếu chuyện này đến tai Thống lĩnh cô biết hậu quả sẽ như thế nào không?” Uri đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, dùng ánh mắt sắc lạnh mà đe dọa cô.

“Bởi vậy tôi mới tin tưởng anh.”

“Không! Đừng tin tưởng tôi.” Giọng Uri càng thêm kiên định, dứt khoát.

Lưu Y bèn nở một nụ cười gian xảo, đoạn mưu mô nói:

“Thôi nào chả mấy khi chúng ta được thoải mái như thế này, ngồi xuống đây làm một ly đi! Phục vụ đâu thêm đồ thêm rượu.”

Trước/138Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Vạn Giới Vũ Tôn