Saved Font

Trước/386Sau

Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 70: Phi Kiếm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
- Phập.

Tiếng động của một vật gì đó đâm vào tường thành. Nhất Thành ngẩng đầu lên nhìn thì là một thanh kiếm đã đâm sau vào trong tường thành, chỉ còn thấy phần nắm tay của kiếm và một đoạn nhỏ chưa đâm vào hết. Điều đáng sợ là nó đâm trúng bước chân thứ ba vừa trồi hắn bước trên tường thành. Động tác của Nhất Thành biểu diễn rất đẹp mắt, không khác gì các cao thủ võ công trong phim kiếm hiệp, nhưng hành động đó không dư thừa chút nào. Nếu lúc nảy hắn vẫn giữ nguyên tốc độ, không tăng tốc kịp thời. Có thể hắn đã bị thanh kiếm kia đâm xuyên.

Nhất Thành thở ra một hơi dài rồi đề phòng nhìn xung quanh. Hắn đặc biệt chú ý đến bóng tối dưới những bóng cây cổ thụ. Nơi đó hắn có thể lờ mờ thấy rất nhiều thứ gì đó đang cắm trên mặt đất. Vì ánh sáng không đi hay khoản cách quá xa mà hắn không thể nhìn rõ, ngoài ra còn có hắc ám che phủ nên hắn không thể thấy rỏ nhưng có thể đoán được đó là hình dạng vũ khí. Rất nhiều thanh vũ khí đang cắm trên đất. Nếu quan sát kỷ hơn là một rừng vũ khí chứ không phải một hai thanh. Càng nhìn càng hiếu kỳ, Nhất Thành quyết định tiến lên phía trước, bước vào bóng râm kia để xem xét cho rõ.

Ngay khi hắn tiến đến gần bóng tối dưới các bóng cây thì tiếng của Trí Tuệ Thẻ lạnh lùng vang lên:

- Túc chủ muốn chết thì cứ đi vào đó. Túc chủ nghỉ mình bây giờ là là cao thủ đệ nhất thiên hạ rồi sao. Nêu túc chủ tiến thêm một bước, ngàn vạn thanh vũ khí kia sẽ hướng túc chủ mà tấn công. Lúc đó đừng nói là cơ thể này mà Giọt Máu Sinh Mệnh liền cùng lúc hủy diệt. Túc chủ chắc chắn muốn đi vào chứ?

Nhất Thành chân phải định dơ lên bước tiếp thì khựng lại trên không, hắn run lên hỏi:

- Ngươi, ngươi nói ta bước vào liền chết?

Trí tuệ Thẻ cười đểu, thách thức nói:

- Đúng vậy, có giỏi túc chủ thử là biết.

Nhất Thành cười khổ, Trí Tuệ Thẻ càng ngày càng có tính cách. Cách nói chuyện cũng trở nên cực kỳ đặc sắc. Nhất thành định lùi bước thì đúng lúc này:

- Vèo, vèo, vèo…

Tiếng xé gió vang lên lần nữa, nhưng không phải một mà năm sáu tiếng vang lên cùng một lúc. Nhất Thành khiếp sợ nhanh chóng lùi lại phía sau.

- Phập, Phập.

Lần này hắn thật sự không còn may mắn, khoảng cách hắn rất gần với bóng râm kia, mà tốc độ phi kiếm lần này lại nhanh hơn lúc nảy rất nhiều. Hắn chưa lùi lại kịp thì đã bị một thanh phi kiếm đâm vào vai trái và một đao khác lướt qua bên hông phải làm máu bắn tung tóe.

Nhất Thành chống tay phải ở hong ngăn máu chảy, lùi lại vài bước thì ngã xuống đất, kiếm và đao vẫn lao đến tấn công. Hắn đành phải nhanh chóng lăn mấy vòng trên đất nhằm tránh né.

- Phập Phập..

Năm sáu thanh đao kiếm cắm sâu xuống đất. Nhất Thành trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ, hắn vừa nảy đã vận dụng phép thuật hắc ám nhằm tăng cường thể chất. Thậm chí biến thân thể thành một tấm khiên nhưng không ngăn cản được hai thanh đao kiếm vừa rồi.

Nhất Thành nhìn thanh kiếm đang cắm trên vai, kiếm này rất tinh xảo, sắc bén, mỏng như tấm giấy, nhưng lại đang tỏa ra hắc khí ngùn ngụt. Đáng sợ hơn là nó đang hút máu của hắn, Nhất Thành nhanh chóng vận dụng phép thuật máu không chế máu của mình. Phép thuật vừa lên máu hắn ngừng bị hấp thu. Hắn định rút thanh kiếm ra khỏi vết thương thì kiếm bỗng nhiên run lên rồi sau đó tự mình rút ra khỏi vai hắn, bay trở về trong bóng tối. Tốc độ bay đi cực nhanh, chúng đến và đi như gió. Chỉ qua mấy cái chớp mắt, tất cả đao kiếm trên đất, thậm chí thanh kiếm trên tường thành cũng bay trở về trong bóng tối.

Nhất Thành mặt đã tái nhợt vì mất khá nhiều máu, hắn vội vàng lùi lại sát tường thành. Hắn sợ những thanh đao kiếm kia bay ra tấn công hắn một lần nữa. Lúc đó trốn cũng không kịp. Ngồi dựa lưng vào tường thành, mắt nhìn chằm chằm cảnh giác với bóng tối dưới những tán cây kia.

Nhất thành vội vàng vận dụng năng lượng phép thuật trong người để chữa thương. Nhanh chóng vết thương ở vai và hong khép lại như cũ, nhưng mặt vẫn hơi tái nhợt một chút vì thiếu máu, hắn cần bồi bổ để bổ sung lượng máu đã mất. Hắn không muốn lấy lại máu đã nhiễm chất bẩn trên đất, vậy thì tởm lắm. Với lại một phần máu của hắn đã bị thanh kiếm kia hấp thụ, sợ rằng đã mất đi tung tích.

Tình hình của hắn không ổn chút nào, nếu lọt vào tầm ngắm của đám đao kiếm kia thì cực kỳ nguy hiểm. Nhất Thành đành nhờ trợ giúp từ Trí Tuệ Thẻ:

- Trí Tuệ THẻ, có cách nào giúp ta trong tình hình này không?

Trí Tuệ Thẻ im lặng một lúc rồi nói:

- Túc chủ cảm thấy nơi này dành cho người hay quái dị?

Nhất Thành không chút ngập ngừng trả lời:

- Tất nhiên là quái dị, mặt trăng đỏ, hắc khí, bóng tối. Nơi này không khác gì địa ngục.

- Vậy vì sao nảy giờ túc chủ còn thu liễm khí tức hắc ám của mình? Loài người ở Trái Đất rất hay, “Đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”. Túc chủ lại không biết hoà nhập thì bị tấn công là đúng rồi. Những thanh vũ khí kia phản ứng với vật sống.

Nhất Thành nhất thời bừng tĩnh, đúng vậy, sao nãy giờ hắn không nghĩ ra. Nếu tất cả đều là quái dị thì làm gì có quái dị nào đi tấn công hắn. Nhất Thành tập trung tinh thần điều khiển hắc khí ở ẩn mạch chạy khắp người. Xuyên suốt mọi ngóc ngách của cơ thể. Khí chất của Nhất Thành bây giờ đã thay đổi cực lớn, đôi mắt đen nhánh thâm thuý, trên mặt nở một nụ cười như có như không, rất tà dị, tóc ngắn trở nên đen bóng hơn rất nhiều. Cả người hắn đang toả ra một loại khí tức tà nhưng không ác. Rất đặc biệt.

- Vậy là được rồi chứ nhỉ? Bây giờ ta có thể đi vào trong bóng râm kia không?

Trí Tuệ Thẻ không do dự nói:

- Nếu túc chủ muốn chết thì cứ đi vào. Khí chất trên người của túc chủ chỉ khoản cấp bậc Thi Quái. Chỉ có thể chất là mạnh mẽ ngang ngửa với Hắc Quái. Gặp quái dị cấp cao thì phải quỳ lạy hoặc chạy thật nhanh. Nhưng thường thì không thể sống sót.

Nhất Thành nhíu mày, nhăn mặt hỏi:

- Vậy ta phải làm sao? Ta không thể cứ vòng vòng ngoài thành này được. Vậy thì chán lắm, với lại không chừng ngoài thành này cũng có nguy hiểm, mà ta lại càng hiếu kỳ với thế giới chồng chất này. Đã gặp mà không đi vào xem thì quá phế đi.

Trí Tuệ Thẻ cười dài:

- Đúng là hiếu kỳ hại chết con mèo mà! Được rồi! Túc chủ không xem mình bây giờ có bao nhiêu điểm sao? Tăng cảnh giới, học phép thuật mới, tiếp tục đánh quái tăng cấp. Lúc nào cũng gọi ta hỏi ý kiến nhưng lại quên ta có chức năng gì rồi.

Nhất Thành vỗ đầu cái bốp, mắng mình quá ngu. Đúng vậy, đợt chặn cổng thành đó đã kiếm không ít vật chất điểm, giờ không dùng thì chờ đến lúc nào.

Trước/386Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Ma Phi Độc Tôn