Saved Font

Trước/114Sau

Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược {Bản Beta}

Chương 111: Thua

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mộ Tâm Lan ngây người nửa ngày, đột nhiên nhớ tới, lúc nghỉ hè, mỗi ngày Mộ Thanh Nghiên đều mang theo Mộ Tử Khiêm ở trong sân “tập thể dục”, bừng tỉnh đại ngộ: “Thanh Nghiên, em là nói, mỗi buổi sáng em và Tử Khiêm không phải tập thể dục, là tập võ đúng không?”

“Đúng vậy, đợi chị sinh cục cưng ra, chị muốn học, em sẽ dạy cho chị.”

“A?” Mộ Tâm Lan xua tay liên tục: “Chị thì thôi, nhưng mà về sau nhất định em phải dạy cục cưng của chị.”

“Được. Nhưng mà em cảm thấy nhiệm vụ dạy cục cưng hơn nửa phải để dành cho Tử Khiêm.”

“Vì sao?”

Hai chị em ở một bên tán gẫu hăng say, một bên Trác Đông Lâm thẳng nháy mắt: Hai chị em cũng thật khôi hài? Nói như thể Mộ Thanh Nghiên là tuyệt thế cao nhân không bằng. Mộ Thanh Nghiên có lẽ biết một ít công phu quyền cước, nhưng mà, đừng nói khẳng định không bằng Thẩm Tiêu Nhiên, nói không chừng, còn không lợi hại bằng mình đâu.

Nhưng mà, miệng lưỡi Trác Đông Lâm dù có lợi hại, nhưng chỉ dùng công kích những người anh ghét, anh không thích trào phúng bạn bè của mình, vì vậy cũng không xen mồm vào, mà sai người làm ra dọn chỗ sân rộng lớn phía sau nhà.

Mộ Thanh Nghiên thấy may mắn là hôm nay cô mặc quần áo màu đen gọn gàng, thích hợp cho vận động, nếu cô mặc đồ thời trang, sẽ không thể vận động thoải mái.

Lúc chuẩn bị mở màn, Mộ Thanh Nghiên nghĩ nghĩ, cô để Trác Đông Lâm gọi Mộ Tử Khiêm từ thư phòng xuống.

Nghe nói chị hai đấu võ với Thẩm Tiêu Nhiên, Mộ Tử Khiêm kích động vội vàng để lại sách, lôi kéo Trác Thành Vũ chạy xuống lầu.

Nghe nói có chân nhân tỷ thí võ công, vẻ mặt Trác Thành Vũ hưng phấn.

Khi bọn họ đi xuống, Thẩm Tiêu Nhiên và Mộ Thanh Nghiên đã cởi bỏ áo bông, ăn mặc gọn gàng ra trận.

Thẩm Tiêu Nhiên mặc áo lông màu len cao cổ rộng rãi, quần quân phục, dáng như tùng như bách, tuấn tú vô cùng. Mộ Thanh Nghiên mặc áo lông màu trắng rộng rãi, tươi mát bé bỏng, tinh thuần như hoa bách hợp.

Ngoại hình hai người đủ xinh đẹp, tuấn tú, nhưng là nhớ tới hai người họ là đang chuẩn bị tỷ thí võ công, mọi người ra một thân mồ hôi vì lo lắng cho Mộ Thanh Nghiên, bên cạnh dáng người thon dài, cao ngất, anh bộ đội Thẩm Tiêu Nhiên, nổi bật dáng người gầy teo của Mộ Thanh Nghiên, khí thế đầu tiên đã thua rồi.

Nhưng mà, Mộ Thanh Nghiên chưa từng nghĩ tới chuyện thắng thua?

Cô biết, cho dù là thể lực hay kinh nghiệm thực chiến, Thẩm Tiêu Nhiên đều có thể đem cô nghiền thành cặn bã.

Cô đồng ý tỷ thí với anh, chẳng qua là muốn đem thân thủ mười năm sau mới xuất hiện, cách đấu thuật đã được anh trau chuốt hoàn mỹ chỉ cho anh.

Thẩm Tiêu Nhiên nhìn bộ dáng gầy teo của Mộ Thanh Nghiên, trong lòng có chút hối hận: Sao mình có thể làm chuyện hồ đồ này?

Tỷ thí võ công với cô nhóc này, đây không phải là đơn phương ngược đãi cô ấy sao?

Nhìn thân hình gầy yếu của cô, có thể chống lại được cái đẩy nhẹ nhàng của mình sao?

Đáng tiếc bây giờ có hối hận cũng muộn, đều bày ra tư thế rồi, hơn nữa ánh mắt của cô nhóc sáng quắc, bộ dáng cực kỳ mong chờ, để anh nói lời đổi ý, anh không làm được.

Anh đành phải nói: “Đánh trước đi, anh nhường em ba... năm chiêu?”

Mộ Thanh Nghiên cười khẽ: “Đến cùng là ba chiêu hay là năm chiêu a? Sẽ không phải là ba mươi lăm chiêu đi.”

Nụ cười tươi sáng trên môi, cô đang chạy về phía Thẩm Tiêu Nhiên, hai tay hơi giơ lên, độ cong của bàn tay thể hiện sự đẹp mắt của động tác cô đang làm, cùng với sự sắc bén.

Thẩm Tiêu Nhiên khinh địch hai tay buông xuống, nhìn rõ phương hướng tấn công của Mộ Thanh Nghiên đang muốn tránh đi, đã thấy cô đổi bước sang bên trái, sau khi tới gần anh, thân hình lại lách sang bên phải, hai tay, một tay hướng về dạ dày của anh, một tay hướng về phía cằm của anh.

Thẩm Tiêu Nhiên không kịp lui về sau, đành phải ổn định thân thể, nghiêng người ra sau, không kịp phòng bị tay trái của Mộ Thanh Nghiên vốn hướng về phía dạ dày của anh, đột nhiên nhẹ nhàng điểm xuống chân phải của anh.

Tuy rằng là nhẹ như gãi, nhưng Thẩm Tiêu Nhiên biết, nếu luận bàn, một chiêu này là anh thua.

Nếu như lúc này bọn họ không phải là tỷ thí chơi chơi, nếu thể lực Mộ Thanh Nghiên mạnh hơn một chút, nếu lúc này ấn xuống cẳng chân anh không phải là tay mà là hung khí, đùi anh tuyệt đối sẽ bị thương.

Mà sở dĩ anh thua, nguyên nhân chẳng phải hoàn toàn vì anh khinh địch, thật sự là do thân thủ mềm dẻo của Mộ Thanh Nghiên, thân thủ nhạy bén mà anh chưa từng thấy.

“Thật lợi hại.” Anh khen thật lòng, tràn ngập chờ mong với thân thủ quỷ dị của cô.

Đương nhiên, đã nói nhường cô ba chiêu, anh không chỉ không muốn đổi ý, còn quyết định về sau chỉ nhường cô, dù sao cô cũng không làm anh bị thương đúng không?

Hơn nữa, thân thể của cô bé kém như vậy, nếu mình thực sự động thủ, nhất định cô sẽ bị thương.

Sao anh lỡ?

Vì thế trận đấu biến thành Mộ Thanh Nghiên công, Thẩm Tiêu Nhiên thủ, bất tri bất giác diễn ra được một giờ rồi.

Tuy rằng Thẩm Tiêu Nhiên luôn luôn tránh né không ra tay, nhưng mấy vị quần chúng cũng không cảm thấy nhàm chán, bọn họ tỏ vẻ xem rất đã nghiền.

Bọn họ đã nhìn ra một ít mấu chốt: thân thủ của Mộ Thanh Nghiên thật sự rất tuyệt, nếu thể lực của cô tốt một chút, nhất định là cao thủ trong số những cao thủ, có thể so với Thẩm Tiêu Nhiên.

Cho nên, bọn họ đang nghĩ, làm sao có thể học với cô được đây?

Vì sao là học với Mộ Thanh Nghiên mà không phải là học với Thẩm Tiêu Nhiên?

Là vì thân thủ này của Mộ Thanh Nghiên chủ yếu là thủ, không yêu cầu cao về trụ cột thân thể.

Không tính Mộ Tử Khiêm vốn vẫn đang được học, chú cháu Trác Đông Lâm nhìn Mộ Thanh Nghiên ánh mắt sáng quắc, quyết định đợi lát nữa phải đi bái sư: Thể lực của sư phụ không được, hắn làm đồ nhi lại rất có thể lực.

Chờ bọn họ học được, nhất định sẽ rất lợi hại.

Mộ Tâm Lan từng cự tuyệt đề nghị của Mộ Thanh Nghiên, nhìn thấy thân thủ quỷ dị trác tuyệt của em gái mình, cũng sinh ra ý niệm: Vừa rồi Nghiên Nghiên đề nghị mình học, có phải nghĩa là, bản thân mình cũng có thể học hay không?

Tuy là thể lực của mình cũng yếu như Nghiên Nghiên, nhưng giống như Trác Đông Lâm và Trác Thành Vũ nói, thân thủ này của Nghiên Nghiên, cho dù thể lực yếu, nếu có vũ khí tương thích cũng vô địch được.

Trận đấu của hai người tuy rằng là không có tính công kích, nhưng đấu hơn một giờ sau, vẫn là cả người mồ hôi đầm đìa, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Thanh Nghiên đỏ rực như ánh trời chiều.

Thẩm Tiêu Nhiên bị thân thủ của cô làm cho mê hoặc, có chút không muốn ngừng, nhưng đau lòng cô, kêu ngừng: “Ngừng, anh đói bụng, hôm nay không thể đấu nữa, ngày mai chúng ta lại tiếp tục, hiện tại ta mời mọi người ra ngoài dùng cơm.”

“Được.” Mộ Thanh Nghiên xoa cánh tay nhìn hắn cười, xoay người về phía Mộ Tâm Lan.

Về sau mọi người vẫn là không đi ra ngoài ăn cơm, bởi vì Mộ Tâm Lan nói buổi trưa Mộ Thanh Nghiên đã chuẩn bị đồ ăn rồi, hiện tại chỉ cần nấu cơm, hâm nóng đồ ăn là được.

Trên bàn cơm, mọi người không thể thiếu lại nói về trận luận võ vừa rồi.

Trác Đông Lâm muốn bái sư, ánh mắt nhìn Mộ Thanh Nghiên sáng kinh người: “Mộ Thanh Nghiên, bản lĩnh của em là học của ai a? Sư phụ em còn thu đồ đệ không? Em có thể nói tốt với sư phụ em, cũng nhận anh làm đồ đệ được không?”

Mộ Thanh Nghiên: ...

Cô rất muốn nói, sự phụ là Thẩm Tiêu Nhiên của mười năm sau. Nhưng là, có thể nói như vậy sao?

“Sư phụ em ra ngoài du ngoạn, anh kiên nhẫn chờ đi.”

“Kiên nhẫn chờ? Không được, anh không muốn chờ, anh cũng già như vậy rồi, đợi nữa lại không học được, Mộ Thanh Nghiên, nếu không anh bái em làm sư phụ được không? Thật sự, anh không sợ em chiếm tiện nghi đâu.”

Mọi người: Đến cùng là ai chiếm tiện nghi của ai?

Mộ Thanh Nghiên còn chưa kịp trả lời, Trác Thành Vũ giơ bàn tay nhỏ lên: “Em, còn có em, em cũng muốn bái chị Thanh Nghiên làm sư phụ.”

Mọi người: Vậy không phải Trác Đông Lâm và Trác Thành Vũ thành sư huynh sư đệ? Rối loạn hết bối phận ư.

Trước/114Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Long Thần Chí Tôn