Saved Font

Trước/114Sau

Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược {Bản Beta}

Chương 115: Người Rình Coi.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trác Đông Lâm và Mộ Tâm Lan, Mộ Thanh Nghiên có ý tưởng giống nhau, sau khi vào công viên, ít ngắm hoa ngắm cảnh, chủ yếu thời gian là đi theo sau trông nom hai tiểu gia hỏa.

Hai cậu nhóc hân hoan chạy loạn, vô câu vô thúc chơi hơn một giờ, có lẽ là mệt mỏi, không chạy loạn xung quanh nữa, bọn họ tìm một cái đình đi vào nghỉ, nhu nhuận chơi đùa.

Mộ Thanh Nghiên đang muốn đi qua, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai người khiến cô vô cùng ghê tởm: Tống Hồng Quảng và Lý Tuyết.

Khiến cô kỳ quái là, Tống Hồng Quảng và Lý Tuyết có vẻ như vừa cãi nhau xong, ánh mắt nhìn về phía đối phương còn có sự oán trách.

Cơ hồ là đồng thời, Lý Tuyết và Tống Hồng Quảng cũng phát hiện ra Mộ Thanh Nghiên, đầu tiên hai người sửng sốt, lấy lại tinh thần liền nhìn trái phải tìm Mộ Tâm Lan.

Lúc này Mộ Tâm Lan đang ngồi với Trác Đông Lâm trên băng ghế cách đó không xa, bàn về chuyện xưởng thực phẩm, quan hệ giữa hai người chỉ thuần là công tác, mỗi người ngồi một đầu băng ghế, ở giữa còn đặt túi xách. Bọn họ như thế là kiệt lực tỵ hiềm, nhưng người từ xa nhìn lại, vẫn là xem bọn họ thành một đôi.

Ai bảo tuổi tác bọn họ tương đương đâu?

Mộ Tâm Lan tuy đang mang bầu hơn năm tháng, đang ra dáng phụ nữ mang thai, nhưng bởi vì mùa đông mặc dày dặn, người bình thường không nhìn ra cô là phụ nữ có thai.

Tống Hồng Quảng và Lý Tuyết cũng không nhìn ra.

Lúc này bọn họ nhìn thấy là, Mộ Tâm Lan sau khi ly hôn không chỉ có mặt càng ngày càng hồng hào xinh đẹp, khí chất và cách ăn mặc cũng lên một trình độ mới.

Nơi nào còn bóng dáng con nhóc tục khí mấy tháng trước?

Mặc quần áo kiểu tây, tao nhã, nhìn qua giống hệt người thành phố lớn.

Vẻ mặt Tống Hồng Quảng khiếp sợ nhìn Mộ Tâm Lan, muốn đi đến nói với cô vài câu, kiêng kỵ Lý Tuyết bên người giống như con cọp mẹ, đành không nói một lời rời đi dưới sự thúc giục của nàng ta.

Ngay từ đầu Mộ Tâm Lan đã nhìn thấy Tống Hồng Quảng và Lý Tuyết.

Hôm nay là lần thứ ba sau khi ly hôn, cô nhìn thấy bọn họ ở thành phố Huyền Dương.

Vốn cô còn tưởng rằng, sau khi thấy bọn họ, cô sẽ khó chịu, nhưng là mỗi lần gặp mặt, nhìn qua bọn họ không chỉ có nghèo túng, tình cảm có vẻ cũng không tốt lắm, điều này khiến cô thực tò mò, lại vui sướng khi người gặp họa.

Một chút khó chịu cũng không có.

Bây giờ cô mới nhận rõ: Rời đi Tống Hồng Quảng, cuộc sống của cô càng tốt đẹp hơn. Nhưng còn Tống Hồng Quảng và Lý Tuyết, khả năng có được hạnh phúc, lại cực nhỏ.

Cho nên, cô việc gì phải khổ sở?

Cô nên cao hứng.

Sau khi Tống Hồng Quảng và Lý Tuyết rời đi, Mộ Thanh Nghiên cầm ấm nước đang định đi vào đỉnh nhỏ, chưa đi được mấy bước, lại thấy có hai người quen: Liễu Đông Cảnh và Tiền Vân Đóa.

Tuy rằng giữa hai người bọn họ luôn duy trì khoảng cách chừng năm thước, nhưng ánh mắt hai người thường xuyên dây dưa, biểu lộ sâu sắc mối quan hệ của hai người.

Mộ Thanh Nghiên thừa dịp bọn họ còn chưa phát hiện ra cô, nhanh chân bước về phía đình nhỏ.

Mộ Thanh Nghiên không biết là, hôm này không phải Tiền Vân Đóa và Liễu Đông Cảnh hẹn nhau, mà là vô tình gặp gỡ.

Nguyên bản Tiền Vân Đóa đã hẹn hai bạn học của cô ở trường trung học số 1 Huyền Dương, ai biết không đợi được bạn học đến, lại gặp được Liễu Đông Cảnh.

Sau khi Liễu Đông Cảnh gặp cô hưng phấn dị thường, đề nghị cô cùng vào khách sạn.

Ngày hôm qua bị Thẩm Tiêu Nhiên và Mộ Thanh Nghiên kích thích, Tiền Vân Đóa đã quyết định sẽ phủi sạch quan hệ với Liễu Đông Cảnh, vì thế nói với hắn, bây giờ cô muốn học tập thật tốt, không muốn yêu đương, cô muốn chia tay với hắn.

Liễu Đông Cảnh nghe cô nói như vậy, cũng không có nài kéo, chỉ nói rằng lời chia tay của cô quá đột nhiên, nhất thời hắn chưa tiếp thu được, hy vọng cô có thể cùng đi dạo công viên với hắn.

Người cô hẹn lại không tới, đề nghị của Liễu Đông Cảnh cũng không có gì quá đáng, Tiền Vân Đóa đồng ý.

Lại tận lực bảo trì khoảng cách với hắn, sợ những người khác bắt gặp, nhất là Thẩm Tiêu Nhiên bắt gặp.

Ai biết cuối cùng không gặp được Thẩm Tiêu Nhiên, lại gặp phải Mộ Thanh Nghiên.

Tiền Vân Đóa cũng không nhìn thấy mặt Mộ Thanh Nghiên, cô là dựa vào quần áo Mộ Thanh Nghiên mặc mà nhận ra người.

Mộ Thanh Nghiên mặc báo bông dài màu xanh nhạt, nhìn như bình thường, nhưng cổ tay, cổ áo đều thêu hoa cùng màu, nhìn kỹ lại thấy tinh xảo dị thường, ở trấn Xuân Thụ, thậm chí là thành phố Huyền Dương được xem như độc đáo.

Tuy rằng chỉ nhìn thấy bóng lưng Mộ Thanh Nghiên, Tiền Vân Đóa vẫn bị dọa, cô nhanh chóng nhìn xung quanh, không phải là Thẩm Tiêu Nhiên ở gần đây đi?

Tìm một hồi cũng không thấy Thẩm Tiêu Nhiên, cô nhanh chóng nói với Liễu Đông Cảnh: “Thầy giáo Liễu, thầy nhìn, Mộ Thanh Nghiên ở đằng kia. Em không thể đi cùng với thầy tiếp được, em đi trước.”

Cô nói xong, không đợi Liễu Đông Cảnh trả lời, liền hoang mang rối loạn nhanh chóng chạy đi.

Liễu Đông Cảnh nhìn theo tầm mắt Tiền Vân Đóa, bóng dáng xinh đẹp lập tức đập vào tầm mắt hắn.

Tuy rằng chỉ là bóng lưng, nhưng ngày hôm qua hắn ở trong quán bán len đã nhìn thấy Mộ Thanh Nghiên, nhận ra quần áo của cô không giống người thường, cho nên biết Tiền Vân Đóa nói đúng.

Người kia chính là Mộ Thanh Nghiên.

Hắn không biết rằng Mộ Thanh Nghiên đã sớm nhìn ra bộ mặt thật của hắn, hắn đối với cô phi thường hứng thú, nhanh chóng tìm băng ghế dưới cây đại thụ gần đó, làm bộ như ngắm hoa, vụng trộm quan sát Mộ Thanh Nghiên.

Mộ Thanh Nghiên ở trong đình chơi với hai cậu nhóc một hồi, xoay người nhìn lại, không thấy bóng dáng Liễu Đông Cảnh và Tiền Vân Đóa, cho rằng bọn họ đã rời đi, quay lại bên cạnh chị gái.

Cô vừa ngồi xuống, Trác Đông Lâm đi lấy đồ ăn trên xe vừa lúc chạy về.

Thấy đồ trong lòng hắn lung lay sắp đổ, cô nhanh chóng chạy lại giúp đỡ.

Nhận lấy hai hộp bánh quy, cô cười oán trách: “Sao không gọi em đi cùng?”

Trác Đông Lâm cười nịnh nọt với cô: “Còn không phải sợ ngài mệt sao? Đây là ta đang nịnh nọt ngài đâu.”

Mộ Thanh Nghiên giơ hộp điểm tâm nhẹ đập vào tay hắn: “Đừng nói bậy, anh còn nói linh tinh em sẽ không dạy nữa đâu.”

Trác Đông Lâm sủng nỉnh nhìn cô một cái, liên tục gật đầu: “Được, được, được, không nói bậy, không nói bậy.”

Liễu Đông Cảnh ở phía xa, không nghe được cuộc nói chuyện của Trác Đông Lâm và Mộ Thanh Nghiên, nhưng từ những hành động vô cùng thân thiết của bọn họ nhìn ra ái muội, hắn lại cẩn thận quan sát.

Hắn nghĩ, ngày hôm qua Mộ Thanh Nghiên thân mật khăng khít với một thanh niên mặc quân trang, hôm nay lại cùng một nam nhân khác thân mật dị thường, điều này có phải hay không suy nghĩ của cô rất cấp tiến?

Nếu vậy thì tốt, nữ sinh nhỏ không giống người bình thường như vậy, hắn thực thích.

Liễu Đông Cảnh luôn luôn rình coi bọn họ, đến tận ba giờ sau bọn họ đi về, mới nở một nụ cười không rõ cảm xúc rời đi công viên.

Đối với việc hôm nay hắn nhìn thấy, hắn rất vừa lòng: Nam nhân trẻ tuổi kia đối xử với một nữ nhân khác Mộ Thanh Nghiên, luôn nho nhã lễ độ, nhưng đối với Mộ Thanh Nghiên lại là sủng ái có thêm.

Nói hắn không có gì với Mộ Thanh Nghiên, có trời mới tin.

Không biết mình bị Liễu Đông Cảnh rình coi, bây giờ Mộ Thanh Nghiên muốn đi mua máy ảnh.

“Anh Đông Lâm, anh có biết chỗ nào bán máy ảnh tương đối tốt một chút không?”

“Em muốn mua máy ảnh?” Trác Đông Lâm kinh ngạc kiến thức rộng rãi của Mộ Thanh Nghiên, cũng rất tiến bộ.

“Đúng vậy, em muốn lưu giữ lại mỗi khoảnh khắc tốt đẹp của tuổi trẻ, đợi lúc già còn nhìn lại.” Miệng Mộ Thanh Nghiên nói như vậy, trong suy nghĩ trong lòng là: Ta là muốn dùng để thu thập bằng chứng phạm tội của Liễu Đông Cảnh được không?

Trác Đông Lâm suy nghĩ một lát: “Bình thường máy ảnh tốt một chút không có sẵn hàng để bán, như vậy đi, anh sẽ lưu ý giúp em, có tin tức anh sẽ báo em. Nếu em cần gấp, ba năm trước anh có mua máy ảnh vẫn để ở nhà, cho em mượn chơi vài ngày trước được không?”

Trước/114Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Độn Thiên Đế Quyết