Saved Font

Trước/114Sau

Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược {Bản Beta}

Chương 114: Cô Nhóc Của Anh.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thẩm Tiêu Nhiên chìm đắm trong việc nghiên cứu đấu thuật không tự thoát ra được, không chú ý tới điểm này, nhưng Trác Đông Lâm lại chấn kinh với biểu cảm trầm ổn cơ trí của Mộ Thanh Nghiên một phen.

Nhưng mà, khiến Mộ Thanh Nghiên không ngờ là, thế nhưng thân thủ của Trác Đông Lâm cũng không tệ, tập lên cũng thành bộ thành dáng, cũng không giống như tính cách bộp chộp của hắn, chẳng qua so với Thẩm Tiêu Nhiên sắc bén, cưỡng hãn, thân thủ chuyên nghiệp, hắn cũng chỉ là nghiệp dư.

Không giống Trác Đông Lâm dựng lại bề ngoài của động tác, Thẩm Tiêu Nhiên lặng lẽ nhìn Mộ Thanh Nghiên luyện một hồi, sau khi tìm được bí quyết, mới bắt đầu từ từ luyện.

Ngộ tính của anh, cùng năng lực suy từ một ra ba kinh người, khiến Mộ Thanh Nghiên không thể không cảm thán chỉ số siêu thông minh của anh.

Hơn mười giờ, Mộ Thanh Nghiên tự mình đến phòng bếp làm bữa khuya cho mọi người, là một loại mỳ cô đã chuẩn bị từ trưa: “Tới, mau tới đây ăn khuya, Tử Khiêm và Thành Vũ ăn sớm ngủ sớm một chút, trẻ em không thể thức quá khuya.”

“Được, tuân lệnh” Trác Thành Vũ một lòng muốn lấy lòng sư phụ tương lai, vô cùng nhu nhuận, cậu nhìn bát mỳ Mộ Thanh Nghiên lấy cho, nhìn thấy sợ mỳ trắng muốt, bên trên là một tầng thịt, nuốt nuốt nước miếng: “Chị Nghiên Nghiên, đây là mỳ gì thế, không giống mỳ thông thường.”

“Cái này là một loại mỳ, đến, mau ăn lúc còn nóng.”

Ăn xong bữa khuya, Thẩm Tiêu Nhiên và Trác Đông Lâm đưa ba chị em về tận ký túc xá của Mộ Tâm Lan, sau khi về nhà, lại tự tập một hồi mới nghỉ ngơi.

6 rưỡi sáng, Mộ Thanh Nghiên đã đến làm bữa sáng cho mọi người, mới biết Thẩm Tiêu Nhiên đã tập được hơn ba giờ rồi.

Cô đau lòng không nói được gì, cũng không muốn khuyên can anh, cô biết để anh sớm một chút học xong mới là tôn trọng anh.

Rót cho anh một chén trà mang qua: “Uống ngụm trà trước, uống xong đánh từ đầu cho em xem?”

Cô quyết định kiểm tra thành quả của anh trước lại đi làm bữa sáng.

“Được, cảm ơn.” Cảm nhận được sự quan tâm của Mộ Thanh Nghiên, niềm tin trong lòng Thẩm Tiêu Nhiên lại càng kiên định: Cô nhóc đối với mình tuy là không có tình cảm ái mộ, nhưng nhất định là thích mình, cho nên, có được tâm của cô ấy, không khó. Chờ nhiệm vụ lần này hoàn thành, nhất định không dừng vó ngựa bắt đầu hành động.

Sau khi nhìn Thẩm Tiêu Nhiên diễn luyện, Mộ Thanh Nghiên nhịn không được dựng ngón tay với anh: “Anh Tiêu Nhiên, anh giỏi quá, thời gian ngắn như vậy đã hoàn toàn học xong.”

“Thật sao? Không phải là em dỗ anh chứ?” Thẩm Tiêu Nhiên không phải người mù quáng tự cao, hắn cảm thấy bản thân không có khả năng nhanh như vậy đã học xong cách đấu thuật này.

Mộ Thanh Nghiên nói vậy là cổ vũ anh thôi.

Nhưng lúc này anh đâu cần cổ vũ? Anh cần là hoàn toàn nắm giữ kỹ năng của bộ võ thuật này.

“Em không lừa anh đâu, anh không cảm thấy đấu thuật của em có nhiều chỗ tương tự với anh sao? Nhưng mà, anh là học chiêu thức, muốn thông hiểu đạo lý còn cần nhiều thời gian luyện tập. Ai, có vẻ anh không tin lời của em đâu, nếu không chúng ta cùng luyện với nhau anh lại nhìn xem?”

Trong lòng Thẩm Tiêu Nhiên mừng thầm: “Được”

Cùng diễn luyện toàn bộ chiêu thức với Mộ Thanh Nghiên, lại tỷ thí mấy chiêu, Thẩm Tiêu Nhiên cuối cùng cũng tin lời của Mộ Thanh Nghiên, anh thực sự đã học xong toàn bộ chiêu thức, tuy lúc vận dụng còn chưa thuần thục, nhưng chỉ là vấn đề thời gian.

Thẩm Tiêu Nhiên vui mừng vô cùng, vui mừng xong lại có một cảm giác khiến anh cảm thấy gấp gáp: Cô nhóc ưu tú như vậy, bản thân mình về sau càng phải cố gắng hơn a, nếu không, lại không xứng với cô ấy phải không?

Tuy rằng rất muốn đi công viên ngắm hoa với cô nhóc, nhưng Thẩm Tiêu Nhiên tức khắc quyết định phải trở về quân khu, anh muốn nhanh chóng trở về đem đấu thuật của Mộ Thanh Nghiên dạy lại cho mấy người chiến hữu.

Lúc anh và Trác Đông Lâm nói chuyện này, Mộ Thanh Nghiên đang làm bữa sáng trong bếp, nghe được lời của Thẩm Tiêu Nhiên, cô vội vàng chạy ra: “Bây giờ anh phải đi luôn sao?”

Thẩm Tiêu Nhiên nhìn ra sự lưu luyến của cô, tâm tình phút chốc vụt tươi sáng, cười: “Đương nhiên là ăn sáng xong mới đi.”

“Vâng, em biết rồi.” Mộ Thanh Nghiên mỉm cười, vội vàng quay lại phòng bếp.

Tốt quá, cô vẫn còn thời gian làm cho anh bát mỳ trường thọ.

Hôm nay là ngày mùng 3 tháng 12, ngày 6 tháng 1 mới là sinh nhật của anh, vốn cô định mai mới làm mỳ trường thọ cho anh, ngày mai càng gần với sinh nhật của anh hơn.

Nhưng mà anh phải về quân khu, hôm nay ăn cũng không sao, dù sao cô chúc phúc cho anh thêm một chút là được.

Sợ không kịp thời gian, Mộ Thanh Nghiên ném bánh mỳ nướng kẹp trứng ốp la, bánh quẩy cùng sủi cảo đã chuẩn bị sắp xong để qua một bên, bắt đầu làm mỳ sợi.

Cũng may làm mỳ cũng không cần đợi thời gian lên men, chỉ cần hơn nửa giờ, một bát mỳ thơm ngào ngạt đã ra nồi.

Thời điểm Thẩm Tiêu Nhiên đến phòng bếp ngồi vào bàn ăn liền phát hiện ra, sáng nay món mỳ vô cùng phong phú: cá viên chiên, thịt viên chiên, nấm hương, trứng ốp la, rau xanh, nhìn thôi đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Mộ Thanh Nghiên thấy chỉ có mình anh đi hỗ trợ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thấp giọng nói với anh: “Anh, sinh nhật vui vẻ!”

“Hả?” Thẩm Tiêu Nhiên bị lời của cô làm hồ đồ: Hôm nay không phải là sinh nhật của anh a?

Nếu nói là làm sinh nhật trước cho anh, thì ngày hôm qua đã làm rồi mà?

Là cô đoán sai thời gian sinh nhật của anh? Ừ, nhất định là thế rồi.

Hắn mỉm cười: “Mùng sáu tháng một mới là sinh nhật anh.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Thanh Nghiên càng ngày càng hồng: “Em biết, em ... chúc mừng sinh nhật của anh trước, đây là mỳ trường thọ, mỗi bát chỉ có một sợi, lúc anh ăn nhớ không được làm đứt.”

Thẩm Tiêu Nhiên vô cùng khiếp sợ đứng đó nhìn khuôn mặt thẹn thùng xinh đẹp của cô gái trẻ, hạnh phúc trong lòng anh như thủy triều không ngừng cuồn cuộn, giờ khắc này anh vô cùng muốn ôm cô vào lòng, nhưng ánh mắt thiên chân vô tội của cô, khiến anh không thể làm ra hành động xúc động, anh mím môi, thanh âm khàn khàn nói: “Anh biết rồi, cảm ơn em Nghiên Nghiên.”

Mộ Thanh Nghiên ngượng ngùng đẩy hắn: “Không cần cảm ơn, anh nhanh ăn đi, bát mỳ của người khác để tự họ đi lấy đi.”

“Được.”

Một bát mỳ trường thọ thập phần mỹ vị, Thẩm Tiêu Nhiên ăn hết một nửa mới nhận ra hương vị của nó, trước đó, tâm thần hắn hoảng hốt dường như mất vị giác rồi, không cảm giác ra tư vị gì.

Tuy rằng trong bát mỗi người đều là mỳ trường thọ, nhưng trước đó Mộ Thanh Nghiên không có nói cho bọn họ biết, đến lúc mọi người phát hiện, Thẩm Tiêu Nhiên đã ăn đến bát thứ hai.

Bởi vì việc này, Trác Đông Lâm đã biết Mộ Thanh Nghiên thích Thẩm Tiêu Nhiên, cảm giác thất lạc rất nhiều, liếc mắt thật sâu nhìn Thẩm Tiêu Nhiên một cái, trong lòng hâm mộ không thôi.

Lúc Thẩm Tiêu Nhiên đi, Mộ Tâm Lan lôi kéo Mộ Thanh Nghiên nói chuyện lát nữa đi công viên, hai người không có cách nào nói riêng lời từ biệt, chính là nhìn nhau cười một cái, nhẹ giọng nói câu tạm biệt.

Mà nỗi buồn ly biệt khiến người ta dứt ruột cũng quanh quẩn trong lòng họ thật lâu, giống như bản tình ca ưu thương động lòng người.

Thẩm Tiêu Nhiên đi rồi, hành trình đi chơi công viên ngày hôm qua lập tức được lên kế hoạch.

Lúc ra ngoài, Mộ Thanh Nghiên cầm theo len và móc đan găng tay cho Thẩm Tiêu Nhiên, bởi vì không chiếm nhiều diện tích, cô đều để vào trong túi xách.

Khi Trác Đông Lâm lái xe đưa mọi người đến công viên phía Nam, mới chỉ hơn 9 giờ sáng, bởi vì là ngày nghỉ, người tới đây du ngoạn còn đông hơn bọn họ nghĩ rất nhiều.

Thấy như thế, Mộ Thanh Nghiên bỏ đi tâm tư đan găng tay cho Thẩm Tiêu Nhiên, quyết định trông coi cho tốt Mộ Tử Khiêm và Trác Thành Vũ. Bình thường yên tĩnh, hiểu chuyện, nhưng lúc này hai cu cậu đang hào hứng bừng bừng xem hươu nai hoang dã trong núi giả.

Trước/114Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thiên Kiếm Đế