Saved Font

Trước/59Sau

Quay Ngược Thời Gian Về Làm Cụ Tổ

Chương 43: Quay Vòng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hơn nữa, ngoại hình của Hạ Lăng Hủ không hề thua kém nam chính, ngược lại, hắn còn đẹp trai hơn cả nam chính.

Mặc dù cô không phải là một người cuồng vẻ ngoài, nhưng ai mà chả thích nhìn trai sinh gái đẹp.

Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ càng bay đi xa hơn.

Nhìn cá và ốc trong chậu, Mạc Vân Tình nghĩ đến việc tách hai thứ ra, tìm một cái thùng gỗ lớn hơn và cao hơn một chút để thả ốc vào.

Nuôi ốc này không tốn bao nhiêu, sau này nếu nuôi được nhiều có lẽ sẽ có lợi.

Làm xong tất cả những thứ này, Mạc Vân Tình đi tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, nằm trên giường ngủ một giấc.

Bên chỗ thanh niên trí thức.

Hạ Đình Dục trở về, cầm theo một con cá, những người khác không khỏi ghen tị khi nhìn thấy nó.

Từ Quốc Hiên có chút xấu hổ hỏi: "Trí thức Hạ, anh bắt cá ở đâu vậy?"

Hạ Đình Dục không giấu giếm và nói: "Bắt ở sông gần núi, nhưng không dễ bắt."

Từ Quốc Hiên cười cảm ơn, nhìn con cá bắt được là biết, ra ngoài lâu như vậy, bọn họ chỉ bắt được ba con cá nhỏ, cho nên anh ta cũng không muốn chịu tội: "Vậy à, cảm ơn."

Hạ Đình Dục vẫy tay và nói: "Không có gì."

Trong thôn cho phép bắt cá, bởi vì không có nhiều, và về cơ bản là không dễ bắt.

Chưa kể tốn thời gian, một buổi chiều, có khi cả ngày không được nổi một bữa.

Vì vậy, có rất ít người trong thôn đánh bắt chúng.

Khi những người khác nghe lời của Hạ Đình Dục, thực ra họ có chút xúc động.

Con muỗi dù nhỏ đến đâu cũng vẫn được tính là thịt.

...

Thành phố N

A Ngọc và A Vân ra khỏi trạm xe lửa.

A Ngọc nhíu mày nói: "Quanh đi quẩn lại, hình như chúng ta đã trở lại điểm ban đầu."

Thành phố N cách thành phố A không xa, hai thành phố có thể nói là hàng xóm láng giềng.

Khuôn mặt của A Vân thể hiện rõ sự mệt mỏi: "Đi tìm một chỗ ở trước."

A Ngọc gật đầu: "Ừ."

Lúc này, cả hai người đều không để ý rằng cách đó không xa có người đang theo dõi hai người họ.

Sau khi hai người rời đi, người đàn ông vội vàng lái xe đi.

Tại một mảnh sân trong khu dân cư.

Người đó vội vàng đi vào.

"Ông mười, vừa rồi tôi nhìn thấy tiểu thư mười một và tiểu thư mười hai."

Giọng nói của người bên trong trở nên hoảng loạn: "Bọn họ có nhìn thấy cậu không?"

Người đàn ông trả lời: "Không ạ."

Người đàn ông bên trong vội vàng lại nói: "Truyền lệnh xuống, thu dọn đồ đạc, hôm nay rời đi."

Người đàn ông trả lời: "Vâng."

Sau đó người đó đứng dậy vội vàng đi báo tin cho mọi người.

Trong phòng, người đàn ông nhìn khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi đang đi đi lại lại trong phòng với một cây gậy, trên mặt tỏ vẻ lo lắng.

Ngoại hình của ông ta có điểm giống với A Húc, đặc biệt là đôi mắt.

Một lúc sau, người đàn ông kia quay lại, gõ cửa và cung kính nói: "Ông mười, mọi thứ đã thu dọn xong, chúng ta đi ngay bây giờ chứ?"

Ông mười mở cửa đi ra, giọng điệu vội vàng: "Chúng ta đi thôi."

Vừa nói, ông ta vừa bước ra ngoài.

Người đàn ông kia nhanh chóng đi theo.

Quán trọ.

Hai người A Ngọc không biết, sự xuất hiện của họ đã khiến một người sợ hãi bỏ chạy.

A Ngọc cầm một quyển sổ, trong đó vẽ một bản đồ đơn giản, các chấm trên đó vừa khéo tạo thành một hình tròn.

"Sao em cảm thấy chú mười chín cố tình để lại đầu mối về nơi ở, chị xem, manh mối chúng ta tìm được vừa khéo lại là một vòng tròn."

A Vân cúi người nhìn thoáng qua: "..."

Trực giác cô ấy mách bảo rằng không phải như vậy, nhưng cũng có một phần đúng.

A Vân suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Đi liên hệ với đám người chị bảy xem, xem bọn họ có gặp tình huống giống chúng ta không?"

A Ngọc gật đầu: “Bây giờ chỉ còn cách này thôi”.

Thế hệ của bọn họ có tầm hai mươi anh chị em.

Ngoại trừ một số chưa đủ mười tuổi, tất cả những người còn lại đều ra ngoài.

Họ chia thành từng nhóm hai hoặc ba người chỉ để tìm vị sẽ kế nhiệm chức chủ gia tộc, trong một lần tức giận đã dẫn theo vợ và con gái rời khỏi nhà.

A Ngọc cất quyển sổ đi, đứng dậy nói: "Chị nghỉ ngơi trong phòng đi, em ra ngoài liên lạc với chị bảy và những người khác."

Nói xong định đi ra ngoài, A Vân vội nói: "A Ngọc."

A Ngọc dừng lại và không quay đầu.

A Vân nhẹ giọng nói: "Chú ý an toàn."

A Ngọc ừ một tiếng, rồi mở cửa đi ra ngoài.

Thành phố A

Trong một biệt thự.

"Choang"

Tiếng tách trà vỡ.

Một người đàn ông nhìn hơn ba mươi đang tức giận nhìn mấy người quỳ trên mặt đất: "Lũ ăn hại, đã lâu như vậy, ngay cả cái rắm cũng không tìm được, tôi nuôi các người có ích lợi gì?"

Mấy người run rẩy nói: "Ông mười bảy, xin hãy bớt giận."

Ông mười bảy càng tức giận hơn, đẩy tất cả chén trà xuống đất: "Tôi bớt giận, các người muốn tôi bớt giận kiểu gì, một lũ ăn hại."

Mảnh vụn bắn tung tóe làm xước mặt nhiều người, họ thậm chí không dám than vãn.

Sau khi trút giận, ông mười bảy bình tĩnh lại, lạnh lùng liếc bọn họ một cái: "Tôi cho các người thêm nửa năm, nếu như các người không tra ra được, tự đi nhận phạt đi."

Mấy người nhanh chóng đáp: "Vâng."

Ông mười bảy lạnh lùng nói: "Cút."

Mấy người vội vàng lăn lộn chạy đi.

Hai ngày sau.

Mạc Vân Tình vừa làm xong bữa trưa.

Cô nghe thấy tiếng chuông xe đạp bên ngoài, một lúc sau, nhà bên cạnh có tiếng nói chuyện.

Mạc Vân Tình nhớ tới hình như hôm nay là ngày đối tượng của Mạc Tú Tú tới cầu hôn.

Mạc Vân Tình nấu cháo xong, bê cháo, gắp thêm chút rau đi tới cửa ngồi ăn.

Cô vừa uống cháo, vừa nhìn sang nhà bên.

Một chiếc xe đạp đỗ trước cửa.

Đáng tiếc, không nhìn thấy người.

Mạc Vân Tình cũng không vội, chậm rãi húp một ngụm cháo.

Mãi đến khi cô ăn xong, cũng không thấy ai đi ra ngoài.

Cô cũng không nghe rõ nhà bên nói gì.

Thực ra có khá nhiều người hóng chuyện giống cô, mấy nhà xung quanh đều cầm ghế đẩu ra ngồi trước cửa.

Mẹ Thiết Đản nói: "Nhìn quần áo của hai người vừa rồi, chắc là người trong thị trấn."

Người phụ nữ hàng xóm của mẹ Thiết Đản cũng nói: "Chắc vậy, nhưng không biết họ đến nhà đó làm gì, còn thấy mang cả quà nữa."

Lúc này, không biết ai nói: "Chẳng phải Mạc Tú Tú nói đang quen người trong thị trấn sao? Chắc là tới cửa cầu hôn."

Tin tức của họ nói chung là nhanh nhạy nhất và họ có thể đoán ra mà không mắc sai lầm.

Mạc Vân Tình ngồi ở cửa nghe bọn họ nói, có lẽ cảm thấy khoảng cách quá xa, cho nên họ lần lượt dọn ghế đẩu đến trước cửa nhà mẹ Thiết Đản ngồi nói chuyện.

"Tuổi Mạc Tú Tú cũng không còn nhỏ nữa, đúng là đã đến lúc lập gia đình, nhưng mà anh hai của nó không phải còn chưa lập gia đình sao? Nó là em gái kết hôn trước anh trai có chút không hợp quy tắc."

"Đúng vậy, Hồ Quyên này làm vậy là không được rồi."

Mỗi người nói tôi một câu, chị một câu.

Mạc Vân Tình thực sự không hiểu tại sao em trai, em gái không thể kết hôn trước anh chị?

Hệ thống giải thích: [Bởi vì bọn họ cảm thấy em mà kết hôn trước anh chị, sau này sẽ ảnh hưởng đến anh chị, cho nên không cho cưới trước.]

Mạc Vân Tình càng không hiểu, chuyện đó thì có ảnh hưởng gì?

Cô không hiểu nổi, không hiểu nổi.

Sau khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng có người nhà bên đi ra.

Trước/59Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chí Tôn Trọng Sinh