Saved Font

Trước/133Sau

Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 132: Phiên Ngoại 4. Hạt Cứng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đều không phải là nhân sĩ trung thổ, vậy đáng để nghiền ngẫm, huyện

Khổng Vĩnh vị trí hẻo lánh, phía tây dựa gần phiến thảo nguyên nhìn không

thấy bờ, xuyên qua thảo nguyên chính là Nguyệt Triều, hai nước lấy Đại

Hoa Uyên giữa thảo nguyên làm giới hạn, tự định ranh giời.

Nguyệt Triều tôn trọng vu thuật, thích nuôi độc vật, ở bên kia thảo nguyên

nuôi không ít độc vật để ngăn ngừa bọn họ từ thảo nguyên đi qua chỗ bọn

họ.

Mạc Ly từng nghe sư phụ nói chuyện Nguyệt Triều, khi đó sư phụ mới vừa

xuống núi đi Nguyệt Triều rèn luyện, lão a di da trắng mạo mỹ dùng vu

thuật Nguyệt Triều có hơi cùng loại với cổ

thuật bọn họ bên này, đều dùng độc vật làm vật dẫn, luyện chế thành cổ

trùng, lợi dụng cổ trùng hạ cổ để đạt tới mục đích của mình, một mạch bọn

họ không nặng tu hành nặng giết chóc, phi thường âm độc, sư phụ đối với

thứ này thập phần coi thường, mỗi lần nói đến đều tức giận. Mạc Ly mỗi

lần đều không khỏi nghĩ năm đó sư phụ ở bên kia đến tột cùng đã phát sinh

chuyện gì.

Theo trực giác của hắn là có quan hệ với sư nương, bởi vì hắn phát hiện

mỗi lần sư phụ nói đến chuyện Nguyệt Triều đều sẽ ở bên bài vị sư nương

đứng một buổi sáng, có lẽ tìm thời gian có thể

hỏi lão tổ tông một chút, năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Lão tổ tông nếu biết hắn nghĩ như vậy, có lẽ sẽ nói cho hắn, năm đó sư phụ

hắn chính là chọc tới một người ở Nguyệt Triều, mới có thể làm cho kiều

thê có mang chết thảm, hồng đồng của Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng không

phải là trời sinh Âm Dương Nhãn, mà là lúc nàng ở trong ngực nương nàng

bị Vu sư Nguyệt Triều hại, đôi mắt nàng bởi vậy mới thành hồng đồng.

Mạc Ly bấm thủ quyết, đưa tới, hỏi Thiện Hòa có biết chi tiết đám người

kia hay không, cũng hỏi Thiện Hòa về thân phận Hồ Khán Nhất, hắn đối

với việc Hồ Khán Nhất đột nhiên xuất hiện cảm thấy có chút kỳ quái.

Thiện Hòa vừa nghe Hồ Khán Nhất, hơi giật mình, nói: “Hồ Khán Nhất

chính là bằng hữu lúc trước ta nói cùng ta tra xét canh trường thọ, là tiên

sinh ở thư viện Tứ Phương, làm người tài tình nhạy bén, học phú ngũ xa, tri

thư đạt lý, nhưng mấy năm trước vì cứu tiểu nhi vừa rơi xuống nước chết

đuối, trở thành cô hồn dã quỷ mới thường xuyên đợi ở miếu thổ địa của ta,

giao tình rất tốt. Chúng ta cùng tra chuyện khách điếm Lưu Khách, cũng là

hắn phát hiện trên người ta có dị trước, bảo ta nhanh chóng xin ngài giúp

đỡ.”

Mạc Ly nghe xong Thiện Hòa nói thì thập phần khó hiểu, theo lười nói như

vậy, Hồ Khán Nhất là người tốt, vậy vì sao không tự mình tới gặp hắn, mà

muốn thông qua Lưu Kỳ nói chuyện lươn vọng nguyệt cho hắn đây?

Lưu Kỳ nghĩ mà sợ, Thiện Hòa không nói, hắn còn không phát hiện Hồ

Khán Nhất là quỷ đâu, cũng may hắn ta là quỷ tốt, nếu là quỷ xâu thì hắn

không phải là xong rồi!

Đạo Khư nghe xong ôm bụng cười to, “Sư phụ nha sư phụ, ngươi đừng

quên ngươi chính là thân thể thuần dương, đối với cô hồn dã quỷ bình

thường mà nói, tới gần ngươi không thể nghi ngờ là tự tìm tử lộ. Lúc ta vừa

mới chết cũng không dám tới gần ngươi.”

Mạc Ly vô ngữ, lại vẫn niệm chú đưa Hồ Khán Nhất tới, Hồ Khán Nhất

như Thiện Hòa nói, thật là bộ dáng quân tử, lời nói cử chỉ mười phần có lễ.

Mạc Ly đem nghi hoặc trong lòng hỏi Hồ

Khán Nhất, Hồ Khán Nhất còn chưa đáp, Thiện Hòa lại nói trước, nói vốn

dĩ hẳn là để ông ta dẫn tiến cho Mạc Ly bọn họ biết nhau, cũng nói về lươn

vọng nguyệt, bất đắc dĩ lúc ấy ông ta phun ra một phòng uế vật, hun mọi

người chạy đi rồi, không tìm được cơ hội nói. Hồ Khán Nhất mới không thể

không nhờ lúc Lưu Kỳ điều tra ở cửa hàng tơ lụa dẫn hắn đi nói cho hắn

chuyện lươn vọng nguyệt.

Là như thế này sao? Mạc Ly hồi tưởng buổi chiều, hồi tưởng lời Thiện Hòa

nói ngay lúc đó, đều không phải là giống như ông ta giải thích, lời trong lời

ngoài căn bản ông ta không muốn giới thiệu Hồ Khán Nhất cho bọn họ

nhận thức.

Đang nghĩ ngợi, Hồ Khán Nhất mở miệng bổ sung nói: “Tuy ta chết đuối,

nhưng vì cứu người mà chết, có thể luân hồi, không cần trở thành cô hồn dã

quỷ, nhưng trên người ta có vướng bận, lúc sinh thời cùng bạn tốt Đàm Tư

Minh cùng biên sách còn chưa hoàn thành, chết không nhắm mắt, liền cự

tuyệt luân hồi, lưu lại thế gian làm một cô hồn dã quỷ, hy vọng có thể tận

mắt nhìn thấy sách có thể hoàn thành. Ban đầu là ta phát hiện Đàm Tư

Minh có dị trạng, tìm hiểu mới phát hiện khách điếm Lưu Khách có kỳ

quặc, liền đi tìm địa tiên Thiện Hòa cáo trạng. Ai ngờ Thiện Hòa cũng trúng

chiêu, Thiện Hòa cũng phát hiện có dị, liền cùng ta điều tra, tra được đến

canh trường thọ, nhưng mỗi lần Thiện Hòa đều không chịu nổi bị canh

trường thọ hấp dẫn, làm cho sự

tình chậm chạp không có tiến triển, ta là một cô hồn dã quỷ càng thêm

không có bản lĩnh gì, cho nên mới có xin quốc sư giúp đỡ.”

Hồ Khán Nhất vừa nói, hắn cho Lưu Kỳ quyển sách kia, đều không phải là

hắn lật ra xem, mà là hai ngày trước từ chỗ hỏa dược sư trộm ra, lo lắng nếu

tùy tiện xuất hiện nói cho bọn họ thì bọn họ sẽ không tin, liền bịa lời nói

dối.

Hồ Khán Nhất cùng Thiện Hòa trước sau so sánh, nhưng ở thời gian còn có

chỗ nói không thông, nếu dựa theo bọn họ nói như vậy, đã sớm bảo Thiện

Hòa thông tri hắn, cần gì đến nỗi toàn thành hơn nửa người đều biến thành

quái vật nửa người nửa quỷ mới thông tri tới hắn?

Mạc Ly nghĩ tới đây, Lưu Kỳ bọn họ cũng nghĩ đến, duy chỉ Thu Nhuyễn

Nhuyễn còn không nghĩ đến, bất quá nàng cũng không suy nghĩ, ôm nữ nhi

đi lên giường cho bú.

Nhất thời không nói gì, Lưu Kỳ dùng cây quạt gạt gạt bấc đèn, đột nhiên

nhìn về phía Hồ Khán Nhất nói: “Hồ huynh, làm người cảm giác tốt hay là

thành quỷ cảm giác tốt?”

Hồ Khán Nhất không hiểu vì sao đột nhiên hắn hỏi như vậy, sửng sốt một

chút, ngay sau đó đáp:

“Đương nhiên làm người càng tốt.”

“Cũng đúng, làm người đương nhiên càng tốt, nếu không yêu tinh quỷ quái

vì sao muốn biến thành người như vậy.”

Hồ Khán Nhất nghiêng đầu, đang muốn nói chuyện, bị Lưu Kỳ đánh gãy:

“Cơ hội tái thế làm người bày ở trước mặt Hồ huynh, Hồ huynh cự tuyệt

sao?”

Lưu Kỳ vừa dứt lời, Hồ Khán Nhất đột nhiên nhìn về phía hắn, sau đó cúi

đầu, nhẹ giọng nói:

“Sao có thể cự tuyệt đâu.”

Ngay sau đó Hồ Khán Nhất than nhẹ một tiếng, cười nói: “Ta sớm nên nghĩ

đến không lừa được các ngươi.”

Hồ Khán Nhất vừa mới nói lời nói kia thực sự có giả, hắn thật sự cứu người

mà chết, cũng là vì tâm nguyện mà chưa đầu thai, hắn đi theo bên người

Đàm Tư Minh xem hắn ta biên sách của bọn họ, nhưng Đàm Tư Minh biên

sách luôn không theo ý hắn. Hắn muốn nói cho Đàm Tư Minh ý tưởng thì

cũng làm không được, chỉ đành ở một bên lo lắng suông. Cũng vào lúc này

hắn nhận thức Thiện Hòa, hy vọng Thiện Hòa có thể giúp hắn, giúp truyền

lại ý nghĩ của hắn cho Đàm Tư

Minh. nhưng Thiện Hòa là địa tiên, không thể thâm giao cùng phàm nhân,

mới cự tuyệt hắn.

Có lẽ là ông trời chiếu cố hắn, sau đó không lâu liền xảy ra việc canh

trường thọ này, Đàm Tư

Minh cùng các tiên sinh trong thư viện ăn canh trường thọ xong, một phát

không thể vãn hồi, rồi sau đó bị âm hồn quấn lên, Hồ Khán Nhất nhân dịp

này đoạt quyền khống chế thân thể, một lần nữa dựa theo ý tứ của mình

biên sách.

Làm Đàm Tư Minh lâu rồi, hắn cũng dần dần coi chính mình như Đàm Tư

Minh, không chỉ dùng thân mình hắn biên sách, còn dùng thân phận của

hắn tiếp tục dạy học, dùng thân mình hắn ngủ

nữ nhân của hắn. Đàm Tư Minh bất đồng với hắn, Đàm gia ở huyện Khổng

Vĩnh là nhà giàu, ruộng tốt ngàn khoảnh, gia tài bạc triệu, mà hắn chỉ là một

tú tài nghèo ở thôn nhỏ phía đông huyện Khổng Vĩnh.

Hắn ban đầu sống lại muốn thay thế Đàm Tư Minh, hắn nương thân phận

Đàm Tư Minh nhận thân sinh cha mẹ mình làm nghĩa phụ nghĩa mẫu, đón

bọn họ tới Đàm phủ, kế đó còn có thê nhi của hắn.

Hắn cùng thê tử đính hôn từ trong bụng mẹ, cùng lớn lên, tình nghĩa trong

đó không cần phải nói, nhìn cha mẹ thê nhi, thời khắc hắn báo cho mình

không thể lẫn lộn thân phận, hiện tạ hắn là Đàm Tư Minh, mà không phải

Hồ Khán Nhất.

Nhưng quan hệ khắc vào trong xương cốt làm thế nào cũng không thay đổi

được, ngày ấy hắn uống mấy chén, quên mất mình là Đàm Tư Minh mà

không phải Hồ Khán Nhất. Hắn nương sức rượu cường thượng nương tử

mình, chờ hắn thanh tỉnh, nương tử đã chết, là cắn lưỡi tự sát mà chết, chết

ở dưới thân hắn, trong cơ thể bắn đầy tinh dịch hắn. Báo ứng của hắn đã tới.

Cha mẹ không biết đi ăn canh trường thọ lúc nào, cũng bị âm hồn quấn lên.

Vì hắn đối xử khác thường với cha mẹ vợ con, bị thê tử Đàm Tư Minh hiểu

lầm, tưởng hắn có ngoại thất. Thê tử

Đàm Tư Minh chỉ sinh hạ một nữ nhi, còn chưa có nhi tử bên người. Hắn

không biết hậu viện nhà giàu hiểm ác, chờ hắn xử lý xong chuyện thê tử,

nhi tử không biết thế nào trượt chân rơi xuống nước cũng chết. Hắn biết,

đây đều là hắn có lòng tham bị báo ứng, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đi

tìm Thiện Hòa cầu cứu, mới phát hiện Thiện Hòa cũng trúng chiêu. Hai

người kết phường tra xét không được cái gì, chỉ đành xin Mạc Ly giúp đỡ.

Thiện Hòa vì hắn tao ngộ, thay hắn làm tròn lời nói dối, vốn không muốn

bại lộ hắn ra, sợ bị

Mạc Ly biết chân tướng sẽ xử trí hắn, ai ngờ ngày đó hắn còn chưa nói rõ

ràng chuyện lươn vọng nguyệt đã phun ra uế vật, hun Mạc Ly bọn họ đi rồi.

Hồ Khán Nhất lúc này mới không thể không mượn miệng Lưu Kỳ truyền

việc lươn vọng nguyệt cho Mạc Ly.

Nghe hắn nói xong, Mạc Ly trực giác việc này không thoát được can hệ với

chuyện Hồ Khán Nhất biên sách, bấm tay tính một quẻ, hỏi: “Ngươi biên

soạn sách xong rồi sao?”

Hồ Khán Nhất gật đầu nói: “Tháng trước biên soạn hoàn thành.”

“Các ngươi biên soạn sách gì?”

“Là tập ghi lại phong mạo kỳ dị các quốc gia trong thiên hạ, thiên hạ sự vật

thần kỳ, thần thoại truyền thuyết dân gian ghi vào trong sách, chúng ta đặt

tên là 《 Sơn Hải Kinh 》.”

Trước/133Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trùng Sinh Chi Đô Thị Vô Thượng Thiên Tôn