Saved Font

Trước/521Sau

Quỷ Hôn

Chương 507: Chỉ Nhìn Mà Không Dùng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 507: CHỈ NHÌN MÀ KHÔNG DÙNG

Diệm Thiên Ngạo dừng lại một lát rồi mới nói: "Con muốn rời khỏi đây nhưng bọn ta không muốn! Như vậy đi, lấy ba tháng làm giới hạn, ba tháng sau, nếu như bọn ta không thể làm con thay đổi ý định, ta sẽ để cho con đi! Nhưng ta có điều kiện. Trong ba tháng này, con không thể có bất kỳ ý nghĩ chạy trốn nào, phải thừa nhận ta là ba của con, thừa nhận tất cả mọi người ở đây đều là người thân của con! Nếu như con không đồng ý, vậy cứ ở trong này dập đầu tới chết đi!"

Ba tháng!

Tôi cảm thấy thời hạn này quá ngắn, liệu có thể thay đổi được gì chứ? Tôi không muốn nghi ngờ quyết định của tên chết tiệt. Nếu anh đã đặt ra thời gian ba tháng thì nhất định phải nắm chắc, tôi có thể tin vào quyết định này của anh không?

Dường như Lệ Húc rất hài lòng về quyết định của Diệm Thiên Ngạo, cậu không do dự liền nhận lời. "Vậy cứ làm theo lời ông nói đi, ba tháng sau, ông đừng có hối hận đấy."

Diệm Thiên Ngạo cong môi nói: "Con yên tâm, ta không có ý định nói dối! Trong vòng ba tháng, nếu con có ý định chạy trốn nào thì đừng trách ta không khách sáo."

Lệ Húc suy nghĩ một lát nói: "Tôi cũng có một điều kiện."

"Điều kiện gì?" Tôi buột miệng hỏi.

"Em để cho con nói thử xem." Diệm Thiên Ngạo ngăn cản tôi nói.

Lệ Húc chỉ vào Bạch Linh nói: "Tôi ở đây ba tháng thì cô ấy cũng phải ở đây."

Bạch Linh ngẩn người. Yêu cầu này nằm ngoài dự đoán của tôi, không ngờ thằng nhóc lại đưa ra yêu cầu như vậy.

Muốn để một người sống ở lại trong Quỷ giới ba tháng, nói khó không khó, chỉ là tôi không nghĩ ra tại sao nó muốn đưa ra yêu cầu này.

Liệu có khả năng nó cảm thấy Bạch Linh sẽ không nhận lời, cho nên mới đưa ra vấn đề khó khăn cho chúng tôi, nếu chúng tôi không làm được thì nó sẽ có lý do từ chối yêu cầu của tên chết tiệt không? Nếu đúng là vậy thì….

Tôi đi tới trước mặt Bạch Linh và do dự một lát mới nói: "Bạch Linh, mong cô hãy giúp tôi!" Tôi nói xong liền bái lạy Bạch Linh một cái một sâu, cầu mong cô ấy có thể đồng ý ở lại.

Tôi tìm Lệ Húc suốt ba năm, ba tháng tiếp theo đặc biệt quan trọng đối với tôi, tôi không thể bỏ qua lần này được. Tôi biết rất rõ, để cho một người sống ở lại Quỷ giới ba tháng là chuyện hoang đường, nhưng tôi không có cách nào khác.

Bạch Linh do dự rất lâu, mới gật đầu nhận lời và nói: "Ngài đứng lên trước đi, tôi nhận lời là được chứ gì."

Nhìn dáng vẻ đắn đo của cô ấy, tôi càng thêm áy náy. Tôi hành lễ với cô ấy ở trước mặt mọi người, cho dù trong lòng cô ấy không thoải mái cũng không thể không nhận lời.

Lệ Húc ở lại Quỷ giới, nhưng chúng tôi vẫn chưa thể yên tâm về nhóc. Bình thường ngoại trừ Bạch Linh đi theo nó, tôi còn bảo Thanh Bạch cũng đi tìm nó. Người trẻ tuổi dễ thân hơn. Có lúc tôi cũng sẽ ở trong bóng tối quan sát nó, đề phòng bất trắc xảy ra.

Vết thương của Thanh Bạch đã không đáng ngại nữa, khôi phục nhanh chóng, thực lực của cậu bé gần như ngang với Lệ Húc. Nếu Lệ Húc muốn chạy trốn, có Thanh Bạch ở đấy, nó cũng không dễ trốn thoát được.

Không bao lâu, tên chết tiệt nói Quỷ giới lại sắp đổ mưa đỏ!

Trước kia, mưa đỏ trăm năm khó gặp một lần, sao bây giờ động chút lại đổ mưa, đây là ý gì chứ?

Nhắc tới mưa đỏ, tôi lại nghĩ tới sư phụ. Trước đây vì để cho tôi nhớ lại chuyện quá khứ, ông cố ý kéo tôi đi ngắm mưa, bây giờ nghe được hai chữ mưa đỏ, tôi lại cảm thấy khó chịu hơn.

Nhưng thay đổi vị trí để suy nghĩ, trời đổ mưa đỏ chưa chắc đã là chuyện xấu, có lẽ còn có thể làm cho Lệ Húc nhớ ra điều gì đó.

Vào ngày đổ mưa đỏ, Quỷ giới đã ra lệnh cấm túc, nhưng tôi lại bảo Thanh Bạch dẫn Lệ Húc ra ngoài, bất kỳ thủ đoạn nào nào có tác dụng đều là một cơ hội đối với tôi.

Chỉ là điều này cũng phải trả giá đắt. Thanh Bạch cũng sẽ tắm mưa đỏ. Hi vọng cậu bé sẽ không nhớ tới điều gì không nên nhớ, kiếp trước sẽ không tạo thành gánh nặng cho cậu bé.

Trước khi đề nghị, tôi đã rất do dự, nhưng Thanh Bạch lại nói, cho dù tôi không nhắc tới, cậu bé cũng sẽ làm như vậy! Chúng tôi không thể nào hiểu được tình cảm của cậu bé và Lệ Húc. Nếu như Lệ Húc là cô bé, chỉ sợ hai đứa đã thành vợ chồng.

Cô hai và Thanh Minh cũng biết chuyện này, tôi cho rằng bọn họ sẽ ngăn cản, nhưng bọn họ ngược lại rất tiến bộ, không hề có tác động nào. Cô hai nói cũng muốn tắm mưa đỏ, muốn xem thử kiếp trước thế nào. Tôi không tiện nói gì nhưng Thanh Minh trông coi rất nghiêm, cho nên tôi nghĩ cô ấy hẳn không có cơ hội để làm như vậy đâu.

Đêm trước hôm mưa đỏ, Thanh Bạch và Lệ Húc ra ngoài, Bạch Linh đi theo.

Tôi không lo lắng cho hai thằng nhóc này nhưng vẫn có chút để ý về Bạch Linh. Dù sao cô ấy là phạm nhân, còn là một người sống, nếu chẳng may không chịu nổi trận mưa đỏ này thì làm thế nào?

Cô bé có cơ thể thuần dương ở lại Quỷ giới vốn đã chịu tiêu hao lớn, với thể chất này của cô ấy mà lại gặp mưa thì không bị cảm mới lạ đấy.

Tôi muốn đi cùng nhưng tên chết tiệt không cho. Cũng không biết anh nghĩ thế nào, tôi đã biết mình là gì rồi, còn có gì không thể biết chứ?

Tôi hỏi anh nguyên nhân thì anh không chịu nói, chỉ biết đọc sách mà không thèm để ý tới tôi!

Điều này làm tôi bực bội, nhìn anh nói: "Anh có thể đừng xem nữa được không? Cứ lật lật lại lật. Với trăm cách ngự nữ của anh đã rất OK rồi."

Diệm Thiên Ngạo nhướng mày nói: "Một trăm cách gì chứ? Ta đang xem tâm pháp, em nói ngự nữ là gì vậy?"

Tôi mím môi nói: "Ai biết được! Anh còn chưa nói tại sao không cho tôi ra ngoài đâu! Anh không lo lắng cho đám người Lệ Húc à?"

Diệm Thiên Ngạo lật trang sách nói: "Em gấp cái gì? Nếu Lệ Húc đồng ý, con sẽ không quay về đâu. Ta vẫn có chút lòng tin với con về điều này. Bất kể con ở với ai thì trong xương cốt vẫn chảy dòng máu của ta. Ngày mưa đỏ, em không được đi, phải ở nhà."

Tôi không phục, chuyển cái ghế tới ngồi đối diện anh hỏi: "Vì sao tôi không thể đi chứ?"

Anh dường như hết cách với tôi đành nói: "Em có thể bảo đảm không nghĩ tới Vệ Tử Hư không? Ta quá hiểu em rồi. Hắn là vướng mắc không thể vượt qua được trong lòng em."

Tôi cúi đầu. Tên chết tiệt bình thường nhìn như không quan tâm tới bất cứ điều gì, thờ ơ lãnh đạm, cũng không thể nói rõ có bao nhiêu dịu dàng ân cần đối với tôi, nhưng anh quả thật rất hiểu tôi. Anh chỉ là không quen biểu đạt ra, không thể hiện rõ ràng như vậy thôi.

Một lát sau tôi mới khẽ nói: "Anh cứ để cho tôi đi xem đi, tôi bảo đảm không nghĩ gì cả, không được sao?"

Tên chết tiệt lắc đầu nói lảng: "Chúng ta nói chuyện khác đi."

Tôi không lay chuyển được anh thì tức giận nói: "Được, nói chuyện khác! Minh Đế đại nhân có ý định tái giá không? Lúc trước bên cạnh có người đẹp xung quanh, bây giờ chỉ còn lại có mỗi một mình tôi là thiếu phụ đã lớn tuổi, hoa tàn ít bướm. Có cần tôi lựa chọn mấy cô gái nhỏ như hoa như ngọc cho anh, tăng thêm chút màu sắc vui vẻ cho hậu cung của anh hay không?"

Tên chết tiệt vừa xem sách vừa nói: "Em đừng náo loạn nữa, một người đã đủ giày vò ta rồi. Nếu lại thêm mấy người nữa, liệu ta còn có mạng sống hay không! Thôi đi, ngược lại em đấy, sao tự nhiên trở nên rộng lượng vậy? Ta có em là đủ rồi."

Tôi giành lấy quyển sách trong tay anh nói: "Ý anh là tôi còn phải thấy biết ơn à? Nếu anh nể tình tôi sinh cho anh hai đứa con, vậy thì hoàn toàn không cần thiết đâu. Chỉ có điều tôi thấy rất lạ, trước kia anh có nhiều người phụ nữ như vậy, thật sự không ai có thai sao? Thiên Hựu thật sự là đứa con trai đầu tiên của anh à?"

Sau khi bị tôi cướp sách, anh dứt khoát nói chuyện phiếm với tôi: "Sinh con cũng phải có duyên phận, nào có thể dễ dàng được như vậy chứ! Thiên Hựu thật sự là đứa con đầu tiên của ta."

Tôi cười hì hì: "Con trai đầu tiên, vậy con gái thì sao? Liệu trước khi có Thiên Hựu và Lệ Húc, anh còn có cô con gái nào không? Tôi thật sự rất tò mò, anh có nhiều người phụ nữ như vậy, sao không để lại một người mang thai? Với đức tính này của anh thì làm sao có thể chỉ nhìn mà không dùng được chứ."

Trước/521Sau

Theo Dõi Bình Luận