Saved Font

Trước/521Sau

Quỷ Hôn

Chương 76: Giá Trị Của Phụ Nữ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 76: GIÁ TRỊ CỦA PHỤ NỮ

Tôi vừa mới vo gạo xong, mẹ liền đi ra khỏi phòng tắm. Bà là một người rất tiết kiệm, thời gian tắm không vượt quá mười phút. Mỗi lần tôi ở lâu trong phòng tắm, bà đều sẽ quát tôi, cảm giác như tôi lãng phí rất nhiều nước vậy.

Cái này cũng khó mà trách, ai bảo nhà của tôi nghèo làm chi, không tiết kiệm một chút, thì làm sao sống qua ngày cho được.

Tôi lau khô nước dính trên nồi, rồi đổ gạo vào nồi, sau đó ghim điện.Vừa mới làm xong công chuyện, cả người không còn chút sức lực nào, tinh thần rã rời, làm cái gì cũng hời hợt.

"Ngoan Bảo, sao mặt của con đỏ như vậy? Có phải là con bị bệnh rồi không? Trời nóng thế này mà con ngây người ở trong phòng làm gì? Lại đây cho mẹ xem thử."

Tôi ho khan vài tiếng. Lúc đầu vốn không có gì, nhưng bị mẹ nói như vậy, tôi liền đỏ mặt hơn nữa.Thật sự là không làm được chuyện trái lương tâm mà, nhất là đối với loại người thành thật như tôi. Tôi nghĩ thầm, tôi nóng chỗ nào đâu, căn bản là do làm chuyện không nên làm ấy mà. Có tên chết tiệt kia ở đây, tôi đâu có nóng đâu, ngay cả côn trùng cũng không dám trêu chọc tôi nữa đấy.

"Không có, có thể là do con vừa mới vận động đi. Con đi xem phim đây."

Tôi chạy nhanh như một làn khói về phòng, cất hết tiền mà Ân Trường Thuận đưa tôi đi.Tôi không thể để mẹ phát hiện ra tiền này được. Tôi còn chưa suy nghĩ ra phải giải thích như thế nào về nguồn gốc của tiền.Dù sao cũng không thể nói thật với bà được. Nhưng cũng không thể để cho bà nghi ngờ tiền này có nguồn gốc xấu.Tôi phải suy nghĩ thật kỹ đã.

Đêm nay, tên chết tiệt rất biết thân biết phận, không có chơi đùa tôi, ngủ cho giấc cho tới sáng. Lúc tôi thức dậy, mẹ đã đi làm rồi.Phòng của bọn họ đóng cửa, chắc là ba trực đêm trở về, vẫn còn đang ngủ. Tôi đi tắm rồi ngồi trong phòng khách, bụng đói lả, ăn ba viên Huyền Hồn Đan mới đè xuống được cơn đói.

Tên chết tiệt không đi tắm.Trời nóng khó chịu, anh mở điều hòa, ngồi trong phòng khách xem tivi. Người này không ở trong ngọc bội trắng tu luyện, thì chính là đi ra ngoài làm ầm ĩ.

Tôi xem tivi, trong lòng tính toán nên hợp lý hóa ba mươi triệu này như thế nào, để có thể dùng đúng chỗ. Nhìn ba mẹ khổ cực như vậy, mẹ vì tiết kiệm tiền nên không còn bộ dáng của phụ nữ. Thế nhưng cứ như vậy mà bày tiền ra trước mặt bọn họ, thì chắc chắn rằng bọn họ sẽ bị dọa sợ.Thật sự là buồn chết người đi được. Không có tiền thì muốn có tiền, tới khi có tiền rồi lại không thể tiêu tiền, đây là chuyện gì chứ.

Cô chán nãn dựa người trên ghế sofa.Có người gõ cửa cốc cốc.

Mới sáng sớm, không biết ai không có mắt nữa, không biết ba tôi đang ngủ hay sao. Tôi tưởng là hàng xóm cách vách, trong lòng không kìm được oán trách.

Tiếng nói của ba truyền ra từ trong phòng.Tôi vội vàng đáp lại, rồi chạy đi mở cửa. Ân Trường Thuận và vệ sĩ của ông ta đứng ở cửa. Tôi giật mình, mới sáng sớm mà tới đây, không phải là lại xảy ra chuyện gì nữa rồi chứ?

"Mạc tiểu thư, Mạc đại sư, tôi thật sự rất cảm ơn cô. Từ khi cô bảo tôi đốt ảnh chụp, tôi ngủ vô cùng ngon giấc, cho nên tôi mới đến đây từ sáng sớm để cảm ơn."

Ngất! Muốn cảm ơn cũng không cần đi sớm như vậy chứ! Gọi điện thoại nói một vài lời là tốt rồi, cần gì phải tự mình đi tới đây?

Ba đang ở nhà, mà trong nhà lại đột nhiên nhảy ra một người lạ, còn đến để bày tỏ lòng cảm ơn, ông không nghi ngờ tôi mới là lạ đấy.

Nhưng mà người đã tới cửa nhà rồi, tôi không cho ông ta đi vào, thật sự nghe mà cảm thấy kỳ lạ, đành phải mời người đi vào trước, gặp chiêu thì phá chiêu thôi vậy. Dù sao thì ba không có tố chất thần kinh như mẹ, biết tìm tòi vấn đề cho đến cùng.

Ba mặc quần cộc đi tới, thấy trong phòng khách có hai người đàn ông lạ đang đứng, thì rất giật mình: "Các anh là ai vậy?"

Giọng nói của ba có chút hung dữ. Ân Trường Thuận nhìn về phía ba của tôi, hỏi: "Mạc tiểu thư, vị này là?"

"Ông ấy là ba của tôi!" Tôi căng da đầu ra, quay đầu lại nói: "Ba, vị này là Ân tiên sinh."

Ân Trường Thuận vừa nghe nói là ba tôi, thì nhiệt tình bắt chuyện, lôi kéo tay của ba tôi, khen ngợi tôi có bản lĩnh, tuổi trẻ tài cao, sau này nhất định có thể thành việc lớn.

Suốt cả quá trình, ba tôi đều trong trạng thái ngây ngốc, căn bản không biết Ân Trường Thuận đang nói cái gì. Tôi đứng bên cạnh nhìn, thật sự là ngay cả lòng muốn chết cũng có.

Nếu còn không ngăn cản Ân Trường Thuận, thì chắc là ông ta có nói tới trưa cũng không dừng lại được. Tôi sợ ông ta nói nói rồi bán đứng tôi luôn. Vì vậy, tôi giục ba đi đánh răng rửa mặt ăn sáng. Đẩy ba đi rồi, tôi mới có cơ hội nói chuyện với Ân Trường Thuận.

Ba là một người thông minh. Ông vẫn chưa vạch trần trò vặt của tôi, chỉ chào hỏi Ân Trường Thuận rồi đi vào phòng tắm.

Tôi thở ra một hơi, hỏi: "Ân tiên sinh, mới có một đêm thôi mà, ông xác định không có xảy ra chuyện kỳ lạ gì khác sao?"

Ân Trường Thuận gật đầu khẳng định: "Thật sự không có chuyện gì xảy ra cả. Tôi ngủ rất ngon. Chẳng qua là có một chút kỳ lạ, đó là không thấy con cá mú đen mà tôi nuôi trong hồ cá đâu nữa. Tối hôm qua, vợ trước của tôi đi vào trong mộng tìm tôi để nói một hơi, cuối cùng nói cô ấy phải đi. Đi đâu chứ, không phải cô ấy đã chết rồi sao? Làm sao mà nói đi gì đó? Tôi không thể hiểu nổi, cho nên muốn tới xin cô chỉ bảo, có phải cảnh trong mộng này có ý gì hay không."

Không có ý gì cả, bởi vì căn bản là tôi cũng không biết, còn người biết thì không biết đi lêu lổng ở đâu rồi.

Tôi kéo mạnh ngọc bội trắng, nghĩ rằng nếu tên chết tiệt không ở đây, thì tôi phải có một cách nói cho dễ nghe mới được.

"Cô gái ngốc, còn không mau dừng tay, em muốn lắc chết ta à?" Tiếng nói của tên chết tiệt toát ra từ trong ngọc bội trắng, may quá may quá, anh không có đi ra ngoài lêu lổng.

"Bản tôn nhớ rõ người phụ nữ kia. Bà ta đã từng quỳ trước địa phủ mấy ngày mấy đêm, không muốn chuyển thế đầu thai, chính là vì độ kiếp thay chồng. Con người sau khi chết, ít nhiều gì cũng mang theo linh lực. Bà ta cảm ứng được chồng gặp nạn, mới có thể tình nguyện trở thành cô hồn dã quỷ, cũng không chịu vào lục đạo luân hồi. Bản tôn niệm tình sự chân thành của bà ta, mới thả bà ta trở về, chờ khi giải quyết xong tâm nguyện rồi mới tới địa phủ báo cáo."

Ồ, hóa ra là có chuyện như vậy. Tôi còn tưởng là quỷ xấu gì đấy, nói vậy thì quỷ cũng không xấu hoàn toàn.

Quỷ Vương Dạ Quân hừ lạnh rồi nói tiếp: "Còn về con cá mú đen kia, chính là kiếp nạn của họ Ân. Kiếm cá gì không kiếm, đi kiếm cá thành tinh. Muốn trách cũng chỉ có thể trách người họ Ân kia xui xẻo, coi nội đan của cá mú đen là châu báu mà cất giấu. Con cá mú đen vì tìm nội đan nên bị ông ta vớt nuôi trong nhà, lại còn mất đi nội đan tu luyện nghìn năm. Em nói xem vậy thì con cá mú đen kia có tức hay không? Yêu vật thành tinh không thể so được với quỷ quái. Nhưng nếu bọn nó chất chứa oán hận nặng nề, thì sẽ hóa thành oán linh. Một khi tàn nhẫn lên thì có thể tàn nhẫn như quỷ vậy. Ân Trường Thuận có thể sống được đến bây giờ?"

Tôi không hiểu nổi chuyện này. Quỷ và tinh quái có gì khác nhau đâu, không phải đều là quái vật sao?

"Được rồi, có nói với em thì em cũng không hiểu. Vợ trước của Ân Trường Thuận xem như tìm đủ mọi cách để nhắc nhở ông ta. Thế nhưng vợ hiện giờ của ông ta tin lời nhảm nhí, đặt lá bùa quỷ vào trong khung, làm cho vợ trước không có cách nào tới gần, tất nhiên cũng không có cách nào nhắc nhở Ân Trường Thuận là nội đan bị mèo mang vào gầm giường ngắm nghía. Bà ta chỉ có thể dựa vào việc đi lại trong phòng, gây sự chú ý của Ân Trường Thuận."

Woa, ghê gớm! Làm sao tôi cũng không ngờ phía sau chuyện còn có huyền cơ như vậy nữa, thảo nào tên chết tiệt bảo tôi đi xem hồ cá trước, hóa ra là có cá thành tinh, quá thần kỳ rồi.

"Chuyện này, Mạc đại sư, có phải là do Ân mỗ hỏi thứ không nên hỏi, cho nên ngài không tiện nói hay không?"

Tôi xua tay, nếu chuyện đã kết thúc rồi, mà tôi cũng đã biết chuyện từ lời nói của tên chết tiệt, tất nhiên cũng sẽ không giấu diếm nữa, nói hết đầu đuôi chuyện cho Ân Trường Thuận nghe.

"Người vợ đã qua đời của ông tới báo mộng từ biệt, không còn nguy hiểm gì nữa đâu. Hôm qua ông đốt lá bùa quỷ, vợ ông thoát đi, trả nội đan lại cho cá mú đen, vậy nên ông mới có thể thoát được."

Ân Trường Thuận có vẻ vô cùng cô đơn, có lẽ chuyện không như ông ta suy nghĩ. Đối với người vợ đã qua đời, ông ta có rối rắm, lại không ngờ cuối cùng mình vẫn phải dựa vào hồn người chết nhặt về một cái mạng: “Lúc tôi mò được hạt châu kia, chẳng qua là cảm thấy đẹp, cứ để luôn trong nhà rồi thôi. Nhiều ngày qua, tinh thần tôi kém đi, cũng không phát hiện là không thấy nó nữa, chỉ là có thấy mèo nhà tôi cứ chui xuống gầm giường mãi, hóa ra là vì hạt châu kia."

Ân Trường Thuận bỗng nhiên vỗ bắp đùi, lớn tiếng cảm thán số mệnh của mình: "Vẫn là vợ chồng son tốt. Sau khi cô ấy đi, tôi không chịu nổi cô đơn mà cưới vợ mới, nghe lời người ngoài bỏ linh vị của cô ấy vào nhà kho. Cô ấy không những không hận tôi, mà còn che chở tôi khắp nơi. Tôi thật sự không phải người mà. Tôi không nên tái hôn mới đúng. Nếu sớm biết như vậy, còn không bằng bị con cá kia giết sạch sẽ cho rồi."

Mặc kệ trong lời nói này của Ân Trường Thuận có bao nhiêu chân tình, thì ít nhất cũng thuận mắt hơn một chút so với người phụ nữ kia so đo với người chết.

Nói thật, tôi vẫn luôn suy nghĩ, đều là người phụ nữ được yêu, mà người phụ nữ sau khi chết kia vẫn luôn nói lời hay cho chồng, thì không phải là càng đáng giá được lưu luyến, cưng chiều, yêu thương, nhớ nhung sao?

Trước/521Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Kiếm Hồn