Saved Font

Trước/521Sau

Quỷ Hôn

Chương 97: Khách Nhà Mới Là Anh Chàng Đẹp Trai

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 97: KHÁCH NHÀ MỚI LÀ ANH CHÀNG ĐẸP TRAI

Sau khi hẹn thời gian với đối phương, tôi lại qua xem phòng trước.

Căn nhà tốt hơn tôi tưởng, rất sạch sẽ cũng rất rộng rãi, ánh sáng cũng không tệ. Đối với loại người yêu cầu không cao như tôi thì phòng này đã rất OK rồi. Sau khi quyết định, tôi lại bắt đầu đặt mua các đồ dùng hàng ngày, mua chăn, gối, giường gì đó, còn mua vài thứ rửa mặt và vào ở luôn.

Dù sao hành lý của tôi cũng không nhiều, hơn nữa căn nhà vô cùng sạch sẽ, cho nên không cần thu dọn nhiều, chẳng mấy chốc đã xử lý xong. Có nơi ở, trong lòng tôi cũng thấy yên tâm hơn.

Cò nhà của tôi là một em gái xinh đẹp với dáng người cao gầy, eo nhỏ ngực to, khi đi trên đường, hai quả cầu lớn rung lên thật sự là vô cùng mê người. Em gái ăn mặc thời trang, trang điểm cũng rất đẹp, là loại không trang điểm thì tuyệt đối không ra khỏi cửa. Mỗi lần thấy quả cầu của cô ấy lắc qua lắc lại ở trước mặt của tôi, tôi liền suy nghĩ, chà chà chà, em ngực to như vậy thì bảo những em gái sân bay phẳng làm sao chịu nổi? Nhưng cái này không phải là trọng điểm mà tôi muốn nói. Bên ngoài có rất nhiều người đẹp nhân tạo, sau khi tẩy trang xong thì phần lớn còn không có cách nào vừa mắt. Nhưng em gái cho thuê nhà của tôi lại là người đẹp mặt mộc tiêu chuẩn, tuyệt đối là một cực phẩm của nhân gian.

Qua tiếp xúc ngắn ngủi, tôi biết em gái này tên là Đặng Văn Nhi. Cho đến bây giờ, ba phòng ngủ một phòng khách mới chỉ có hai người tôi và cô ấy ở. Lúc mới đến tôi đã phát hiện cô ấy là một người thích sống về đêm. Tại sao tôi lại nói như vậy chứ? Thật ra tôi cũng chỉ vô tình phát hiện ra thôi.

Ngày đầu tiên vào ở, nửa đêm khi tôi rời giường đi vệ sinh thì cô ấy vừa mới về, hơn nữa trên người còn có mùi rượu, thuốc lá. Suy đoán theo lẽ thường cũng biết là cô làm gì. Nhưng tôi không có hứng thú hỏi thăm chuyện sinh hoạt cá nhân của người ta, hơn nữa tôi và cô ấy cũng không phải là quan hệ có thể trò chuyện.

Sau khi học viên mới báo danh xong chính là tập quân sự. Trong thời gian đó, tôi còn có mấy ngày rảnh rỗi, có thể làm quen với hoàn cảnh mới, thành phố mới này.

Thành phố nơi tôi học đại học còn lớn hơn thành phố tôi ở gấp mấy lần. Nơi đây sầm uất hơn, đã xem như là thành phố tuyến một, tất nhiên giá cả ở đây cũng rất cao. Cho nên đối với loại người không cần ăn cơm như tôi thì chi tiêu ít nhất đã giảm hơn một nửa, lập tức có thể phát hiện ra lợi ích khi ăn đồ nát này.

Tôi vào ở nhà mới không được mấy ngày lại nhận được điện thoại của Đặng Văn Nhi. Cô ấy bảo hôm nay có người tới xem phòng, cô ấy có việc ở bên ngoài không về kịp, bảo tôi dẫn khách đi xem. Về mặt giá cả thì không thương lượng, cũng chính là không thể bớt một phần. Hơn nữa cô ấy còn dặn đi dặn lại tôi mấy câu kỳ lạ làm cho tôi thấy hơi mờ mịt. Cẩn thận suy nghĩ lại, tôi nghi ngờ người tới xem phòng có thể là một người đàn ông. Tôi cho rằng cô ấy sẽ không cho sinh viên nam thuê, kết quả cô ấy nói đàn ông thô bỉ không được thuê nhưng trai đẹp thì OK!

Được rồi! Đây là một thời đại nhìn mặt mũi, đã phổ cập đến mức cho thuê phòng cũng phải dựa vào mặt để quyết định rồi.

Dù sao tôi cũng rảnh rỗi, chuyện nhỏ như vậy, tôi dĩ nhiên là sảng khoái nhận lời.

Nói thật, người tới xem phòng đến cũng rất nhanh. Tôi vừa bỏ điện thoại xuống không bao lâu thì chuông cửa đã vang lên.

Đối phương là một sinh viên nam cao khoảng 1m8, mặt mũi sáng sủa, là loại vừa nhìn thì thấy rất sáng sủa, nhìn lần thứ hai thì lại đẹp trai.

Tôi quan sát anh ta và hỏi: "Anh tới xem phòng sao?"

Anh chàng sinh viên lạnh lùng đáp một tiếng, cảm giác không phải là người thích để ý tới người khác. Tôi để cho anh ta vào cửa, dẫn anh ta đi xem gian phòng cuối cùng, sau đó anh ta móc tiền ra đưa cho tôi luôn và nói: "Đây là tiền thuê nửa năm."

Đối phương sảng khoái như vậy khiến tôi thật sự rất bất ngờ! Tôi suy nghĩ một lát nói: "Ở đây còn có một cô gái ở, anh sẽ không cảm thấy bất tiện chứ?"

Đối phương là một anh chàng sinh viên nên tôi ít nhiều vẫn cảm thấy hơi lo lắng, sợ dẫn sói vào nhà. Trên tin tức buổi tối có rất nhiều bài nói những kẻ dê xồm chuyên môn tìm nhà có sinh viên nữ thuê chung để có thể làm những thứ hoạt động dơ bẩn gì đó. Loại phòng như tôi ở đều do cò nhà cho thuê lại, căn bản không có hợp đồng bảo đảm gì, cho nên có một sinh viên nam bước vào, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì làm thế nào.

Anh chàng sinh viên kia đi một vòng ở trong phòng, quan sát một lúc lâu mới lên tiếng: "Phụ nữ không sống bẩn như đàn ông, hoàn cảnh ở đây tốt hơn phòng ký túc nhiều, tôi cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ có một, chính là duy trì sạch sẽ."

Được rồi!

Thích sạch sẽ là chuyện tốt, nhưng lời này nói ra từ trong miệng của sinh viên nam thì khó tránh khỏi cho người ta một cảm giác anh ta mắc bệnh nghiện sạch nghiêm trọng.

Buổi trưa, anh chàng sinh viên chở đồ tới. Anh ta còn dẫn theo một dì tới quét dọn gian phòng.

Tôi cho rằng anh ta thuê người ở chỗ văn phòng giúp việc hoặc là người nhà, kết quả tôi nghe dì này gọi anh ta là cậu chủ. Đó là người giúp việc trong nhà đi ra à? Tôi nghĩ tới buổi sáng anh ta trả tiền sảng khoái như vậy, quả nhiên là con cháu trong gia đình giàu có. Chỉ là anh ta đã có tiền thì cần gì phải thuê chung với người ta, trực tiếp mua phòng hoặc thuê phòng là được rồi.

Dì đó dọn dẹp xong lại vội vàng rời đi. Sau đó, người sinh viên này không rời khỏi phòng của mình nữa.

Buổi chiều, Đặng Văn Nhi gọi điện thoại qua hỏi tình hình, nghe nói cho thuê liền hỏi tôi xem anh chàng sinh viên kia có đẹp trai không. Tôi suy nghĩ một lát nói: "Đẹp!" Đặng Văn Nhi không nói gì đã cúp máy. Tôi có chút sững sờ. Lúc này từ trong ngọc bội màu trắng chợt vang lên tiếng hừ lạnh của tên chết tiệt. Tôi bất lực thở dài, cúp điện thoại. Thời buổi này nói thật một câu cũng có tội à!

Hơn mười giờ, Đặng Văn Nhi mới mang theo đầy mùi rượu trở về. Cô ấy vứt cái túi của mình ở trên sô pha, thuận tiện đá giày cao gót, gác đôi chân dài của cô ấy ở trên bàn trà.

Tôi tắm xong, thu dọn phòng tắm và đi từ bên trong ra, vừa vặn thấy anh chàng đẹp trai mới tới đi ra khỏi phòng của anh ta. Khi đi qua phòng khách, anh ta nhíu mày, hình như rất bất mãn với dáng vẻ tùy tiện của Đặng Văn Nhi. Tôi vội vàng đi tới, kéo người đẹp chạy vào phòng cô ấy.

Đặng Văn Nhi rõ ràng không say tới mức không nhận ra ai. Đôi mắt to của cô ấy đảo qua, nghi ngờ hỏi tôi: "Cô kéo tôi làm gì?"

Tôi không để ý tới cô ấy mà đẩy cô ấy về phòng, sau đó mới lên tiếng: "Có khách mới tới nhà rồi, cô cũng nên chú ý một chút đi. Ở trước mặt sinh viên nam như vậy, không tốt lắm đâu!"

Đặng Văn Nhi “a” một tiếng, xem thường nói: "Tại sao tôi phải vì anh ta mà chú ý tới hình tượng của mình chứ? Hừ, nếu vẻ ngoài anh ta OK, bà cô đây có thể suy nghĩ lại."

Tôi bất đắc dĩ, trở về phòng lấy tiền thuê nhà qua giao cho Đặng Văn Nhi nói: "Anh ta thuê nửa năm, cô đếm lại đi!"

Đặng Văn Nhi không nhìn đã nhét tiền vào trong túi. "Không cần đếm, cô nhìn lại nghe đáng tin, tôi tin được cô. Hì hì, tôi đi xem anh chàng đẹp trai mà cô nói đã. Nếu vẻ ngoài xấu xí thì tôi lại đuổi anh ta ra ngoài."

Đặng Văn Nhi nói xong ợ một cái, mùi này nồng muốn chết.

Nhìn người đẹp lảo đảo đi tới trước cửa phòng của trai đẹp đập một hồi, khóe miệng tôi lập tức giật giật.

"Chuyện gì?" Anh chàng đẹp trai đi ra khỏi phòng tắm, thấy Đặng Văn Nhi gõ cửa với hình thức gần như muốn phá hủy nó thì vẻ mặt tối sầm xuống.

Đặng Văn Nhi ghé người ở trên cửa một hồi lâu mới quay đầu, nhìn chằm chằm vào người đàn ông phía sau và chớp chớp mắt. Cô ấy ngẩn người ra một lúc lâu mới lên tiếng: "À, anh chính là người mới tới à? Nhìn vẻ ngoài thật mềm mại, đẹp trai! Nhóc Mạc Thất, tôi không nhận ra ánh mắt cô cũng không tệ lắm!"

Ơ!

Đây là tiết tấu tôi nằm cũng trúng đạn sao? Tôi lập tức lúng túng, đi tới kéo Đặng Văn Nhi chạy về phòng ngủ của cô ấy.

"Cô uống nhiều như vậy, còn không quay về giường mình ngủ đi, ở đây ầm ĩ làm gì chứ!" Tôi cố ý trách mắng Đặng Văn Nhi vài câu, sau đó mới nhìn về phía anh chàng đẹp trai giải thích: "Thật ngại quá, cô ấy uống nhiều chứ bình thường không như vậy đâu!"

Nào ngờ Đặng Văn Nhi bỗng nhiên nổi cơn say, đẩy tôi ra nói: "Ai uống say chứ? Tôi không có say. Nhóc Thất Thất, cô mới uống say đấy! Hì hì, tôi không sao, cô quay về đi ngủ đi!"

Ơ, tôi có biệt hiệu nhóc Thất Thất lúc nào thế? Sao cô không gọi tôi là nhóc Tinh Tinh, nhóc hành tinh hay Tiêu Tinh Tinh đi!

Đặng Văn Nhi lắc mông đi tới trước mặt anh chàng đẹp trai, ngả đầu lên vai anh ta đầy vẻ quyến rũ hỏi: "Anh chàng đẹp trai bao nhiêu tuổi, tên gì vậy?"

"Chương Tử Quyết, hai mươi mốt tuổi!"

Tôi nhìn thấy anh chàng đẹp trai đã nhíu chặt chân mày, chắc hẳn anh ta đang cố kìm chế hết mức trước dáng vẻ phóng đãng này của Đặng Văn Nhi. Tôi nghĩ thầm, nếu anh ta khó chịu không thuê nữa thì phải làm sao? Được rồi, dù sao họa cũng do mình gây ra, tôi nghĩ nhiều cũng vô nghĩa, vì vậy nhìn về phía Chương Tử Quyết mỉm cười rồi xoay người về phòng, nhắm mắt làm ngơ. Anh ta là một người đàn ông, hẳn là tiện tay cũng có thể làm được chuyện đối phó với phụ nữ này.

"Mạc Thất, đứng lại! Kéo cô ta về phòng đi."

Cái gì?

Vào lúc tôi muốn đóng cửa, Chương Tử Quyết đột nhiên ra lệnh với tôi. Tôi nhìn lại, Đặng Văn Nhi đã giống như một con gấu túi treo ở trên cổ của anh ta. Mà anh ta vô cùng lịch sự, giang hai cánh tay ra, vẻ mặt tức giận. Tôi sợ anh ta sẽ lập tức ra tay với người phụ nữ trên người mất.

Tôi lại buồn bực. Vừa rồi Đặng Văn Nhi vẫn vô cùng tỉnh táo, sao thoáng cái đã say thành như vậy rồi. "Tôi à? Hình như tôi không đỡ nổi cô ấy đâu!"

Có câu nói gọi say như chết chính là hình dung người đàn ông khi say, người có gầy yếu thế nào đi nữa, say rồi đều nặng như tảng đá nghìn cân, muốn nâng cũng nâng không nổi.

Mặt Chương Tử Quyết vặn vẹo, kéo Đặng Văn Nhi đi đến phòng của cô ấy. "Cô cũng qua đây! Phụ nữ thật rắc rối!"

Trước/521Sau

Theo Dõi Bình Luận