Saved Font

Trước/119Sau

[REPOST] Harry Potter: The Next Generation

37. Lucy Mc Calister và Joshua "Lucifer" Cain

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhưng thằng Rahaan không phải mối lo nghĩ duy nhứt của bọn tôi. Kỳ thi thường đẳng đang đến gần. Tất cả học sinh năm thứ năm đều trải qua tâm trạng căng thẳng cực kỳ. Anna Abbot là người đầu tiên phải làm một liều thuốc Điềm Tỉnh của cô Pomfrey. Cô ấy không thuộc nhóm những kẻ theo Rahaan. Anna bảo với tôi rằng:

- Eragon dạo này làm sao ấy! Cậu ấy trông như bị ám ảnh!

Nhưng tôi vẫn bố trí được thời gian dạy học cho Bella. Và cuối cùng cô ấy đã gọi được thần hộ mệnh của mình.

Bella hỏi tôi:

- Mình nghĩ sau này bạn sẽ là một giáo sư giỏi đấy!

- Thật hả?

- Ừ! Bạn đã cân nhắc sau khi tốt nghiệp thì bạn sẽ làm gì chưa?

- Mình muốn trở thành Thần Sáng giống cha mình.

- Ô! Thần sáng cũng là một lựa chọn tuyệt vời đấy! Nhưng mình nghĩ hợp với nghề dạy học hơn?

Cô ấy đã làm tôi phải suy nghĩ. Ban đầu tôi đã muốn trở thành một Thần Sáng. Nhưng theo như Bella nói thì tôi có thể trở thành một giáo sư. Lựa chọn thế này đây nhỉ? Thôi kệ! Tôi mới chỉ học năm thứ năm mà. Tính sau vậy!

Tối hôm đó, tôi lại nằm mơ. Tôi thấy lão phù thủy mặc áo choàng màu tím đeo mặt nạ sắt hình đầu lâu đang đi trong một khu rừng. Không biết đây có phải rừng Cấm không nhỉ? Hắn nói bằng giọng ác quỷ:

- Hỡi Đấng Toàn Năng, xin Ngài hãy nói với tôi!

Bỗng nhiên mặt đất rung chuyển. Khoảng đất trước mặt của lão ta đang đùn lên. Và có cái gì đó đang chui từ dưới đất lên. Không lẽ đây là Chúa? Tim tôi đập thình thịch một cách dữ dội. Cho dù đó là người hay ác quỷ thì tôi có linh cảm nó thật sự rất đáng sợ.

ẦM ẦM! Tôi tỉnh giấc. Ngoài trời bỗng nhiên có tiếng sấm nổ. Nó đã khiến tôi không kịp thấy mặt Chúa. Tôi rất tò mò Chúa của bọn chúng trông như thế nào. Mặc dù khi đó tôi rất căng thẳng và giờ đây tiếng sấm làm tôi muốn đứng tim.

Sau đó tôi lại nằm xuống và ngủ tiếp. Tôi thấy một cô gái có mái tóc bạch kim đang bị một con Ma Sói đuổi. Trông cô gái này quen quá. Cô gái ấy vấp ngã. Và Ma Sói đã đuổi kịp cô ấy. Cô gái ấy sợ hãi kêu to:

- CÓ AI CỨU TÔI VỚI!

Bỗng nhiên một câu thần chú của ai đó xuất hiện đánh bật con Ma Sói. Nó sợ hãi bỏ chạy. Cô ấy quay lại nhìn xem ai đã cứu mình. Đó là một anh chàng cực kỳ đẹp trai. Anh ta có mái tóc xoăn màu vàng trông rất lãng tử và có khuôn mặt trắng như trứng gà bóc. Tôi thấy mặt cô gái đang đỏ lên thấy rõ. Anh ta dùng tay kéo cô ấy đứng dậy rồi nói:

- Chào bạn, tôi là Joshua Cain! Bạn bè vẫn gọi tôi là Lucifer.

Cô gái ấp úng:

- À....còn tôi là Lucy Mc Calister!

Joshua nói:

- Bạn cẩn thận nhé! Dạo này Ma Sói hoành hoành dữ lắm! Mặc dù ông Gordic Griffindor đang săn lùng chúng nhưng bọn Ma Sói giỏi lẩn trốn lắm.

Lucy mỉm cười:

- Cám ơn! Nếu không có bạn thì mình nguy mất rồi! Bạn mạnh thật đấy! Pháp thuật của mình không đủ để đánh một Ma Sói.

Joshua giơ tay ra và nói:

- Bạn có muốn kết bạn với mình không?

Lucy đỏ mặt:

- Ơ.....

Joshua cũng đỏ mặt và ấp úng không kém:

- À....xin lỗi vì mình hơi đường đột...nếu bạn không muốn thì thôi vậy.....

Lucy vội nói:

- Mình muốn chứ!

- Hả?

- Thật đó!

- Ừ! Cám ơn!

- Sao lại phải cám ơn? Mình mới phải là người cám ơn bạn chứ!

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy. Tôi thấy Lucy giờ này vẫn đang ngủ. Giấc mơ đêm qua không lẽ là quá khứ của Lucy. Lúc đó cô ấy là một cô gái bình thường, không tí hon và không có đôi cánh trên lưng. Không lẽ trước đây Lucy là một người bình thường. Và chàng trai đó nữa. Lucy nói cậu ta tên là Lucifer. Không lẽ cậu ta chính là người bạn mà Lucy đã nhìn thấy. Nhưng cái khó hiểu nhất là tại sao cậu ta lại nhắc đến ngài Gordic Griffidor. Không lẽ họ thật sự đã sống ở cái thời đó sao. Vô lý quá! Rốt cuộc Lucy là ai vậy?

Đang chăm chú nhìn Lucy thì cô ấy đột ngột tỉnh dậy. Lucy vươn dài rồi ngáp một cái. Dường như nhận ra biển hiện lạ trên mặt tôi, cô ấy hỏi:

- Trông cậu sao thế? Tối qua ngủ không ngon à?

- À....ừ.....mà Lucy này! Cô họ gì?

- Hả?

- Bao lâu nay tôi vẫn chưa biết họ của cô. Tôi chỉ biết cô tên là Lucy thôi!

- À....được rồi họ của tôi là Mc Calister. Cứ gọi tôi là Lucy Mc Calister!

Thế là đúng rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa. Cô gái ấy đích thị là Lucy rồi!

*

* *

Sau khi dùng xong bữa điểm tâm, tôi rời khỏi Đại Sảnh Đường. Tôi thấy Peeves đang chơi trò véo mũi. Cứ học sinh nào hớ hênh thì bị nó bất thình lình véo một cái đau điếng. Tôi tin là tay mình đủ nhanh để ngăn không cho mình bị véo. Và Peeves dường như cũng nhận thấy như vậy. Thành ra nó làm lơ tôi.

Chủ yếu là nó bắt nạt các học sinh năm một. Nhưng có lẽ lần này nó đã chọn sai đối tượng. Khi Peeves lao từ không trung xuống rất nhanh định tấn công thằng nhóc Rahaan. Thằng bé đó chộp được tay của Peeves. Tôi thấy làm lạ khi Peeves cố bay lên nhưng không được. Hình như Peeves không đủ sức để lôi cả thằng bé lên theo. Rahaan cười lạnh lùng:

- Mày chỉ là một con quỷ tầm thường! Dám đụng vào ta hả?

Nó chộp lấy cổ họng Peeves và ra sức siết chặt. Tôi chưa bao giờ thấy Peeves lâm vào tình trạng thảm hại như vậy. Mặc dù Peeves rất đáng ghét. Nhưng xung quanh lúc này không có ai. Tôi phải ngăn chặn chuyện này.

- Dừng tay!

Nhưng Rahaan vẫn chưa chịu buông cổ họng Peeves ra. Nó nói:

- Các học sinh ở Hogwart rất ghét con quỷ nhãi nhép này đúng không? Thế thì mày phải thấy là tao đang làm việc tốt đấy! Tao sẽ cho nó thấy địa ngục!

Rahaan nhìn thẳng vào đôi mắt đang sợ hãi của Peeves:

- Mày đã nhìn thấy địa ngục bao giờ chưa, Peeves?

Tôi rút đũa phép ra hô:

- Impedimenta!

Lập tức thằng Rahaan bị tách ra khỏi Peeves. Con quỷ lúc này đang họ sặc sụa. Thằng bé nói:

- Mày lại định làm anh hùng rơm hả, Potter?

- Tao chỉ làm việc mà tao cảm thấy cần phải làm!

Rahaan cười khinh khỉnh rồi bỏ đi.

Con quỷ Peeves lập tức lấy lại vẻ mặt cao ngạo thường ngày. Nó quay lưng với tôi. Tôi định rời đi thì ngạc nhiên khi nghe nó nói:

- Cám ơn!

Tôi quay lại thì thấy Peeves đã bay đi. Tôi không nghĩ là Peeves lại đi cám ơn tôi. Hôm nay quả là một ngày kỳ lạ

Tiếp đó tôi thấy một trận đấu tay đôi giữa Bella và Isabella. Tôi núp sau một bộ giáp để họ không thấy tôi. Trận đấu có vẻ đã diễn ra được một lúc, Bella hô to:

- EXPELIARMUS!

Cây đũa phép trên tay Isabella bị đánh văng vào tường.

Chị ta có vẻ rất tức giận. Bella đã chiến thắng. Nhưng cô ấy trông có vẻ không vui lắm:

- Chị hãy nghe em! Đừng tham gia vào cái giáo phái ấy nữa!

- Đừng có nghĩ mày thắng là có quyền ra lệnh cho tao!

- Xin chị đấy! Hãy nghe em! Cha mẹ xưa nay luôn luôn tự hào về chị! Họ mà biết thì sẽ buồn lắm....

- Im đi! Đừng lôi cha mẹ vào đây! Tao làm gì là việc của tao! Trong lòng tao bây giờ chỉ có Ngài thôi!

- Nhưng.....

- Thôi thì mày trở thành đứa con cưng cũng được đấy.....

- Dạ?

- Chắc mày ao ước được cha mẹ cưng chiều lắm đúng không? Mặc dù tao không hiểu bằng cách nào mà mày mạnh lên nhanh vậy nhưng.....

- Không! Cái em muốn là chị! Xưa nay em vẫn luôn kính trọng chị....

- Thôi những lời nói ủy mị đấy đi, con ngốc!

- Em không phải là con ngốc!

- Tao không hiểu tại sao mày lại được chọn vào Nhà Slytherin nhỉ? Mày quá đa cảm đấy!

- Em.....

Tôi đi ra khỏi chỗ nấp và lên tiếng:

- Đa cảm thì có gì là sai chứ?

Chị ta quay lại nhìn tôi một cách khinh bỉ:

- Đây là chuyện của gia đình tao! Người ngoài đừng có xen vào!

- Bella là bạn gái của tôi! Cô không xứng đáng làm một người chị!

- MÀY LẤY TƯ CÁCH GÌ MÀ PHÁN XÉT NGƯỜI KHÁC!

- Tôi thấy sao nói vậy thôi! Đi thôi, Bella!

Tôi kéo Bella ra khỏi đó. Isabella nhìn theo chúng tôi với khuôn mặt giận đến mức tím tái. Bella khóc lóc nói:

- Mình không muốn thế này. Mình sợ rằng cha mẹ sẽ buồn lắm. Chị ấy điên mất rồi.....

- Sau này chúng ta sẽ tìm cách làm cho chị ta tỉnh ngộ lại!

- Liệu có được không?

- Cứ hy vọng đi! Nếu chị bạn thật sự là một người tốt thì cô ấy rồi sẽ nghĩ lại thôi.

- Ừ....hy vọng vậy.....

Tôi ôm cô ấy rồi vỗ nhè nhẹ lên lưng để an ủi cô ấy.

Trước/119Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đoàn Sủng Hoàng Hậu Trọng Sinh