Saved Font

Trước/119Sau

[REPOST] Harry Potter: The Next Generation

46. Nỗi thất vọng lớn nhất của Lucy

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sáng hôm sau, sau khi dùng xong bữa điểm tâm. Tôi rời khỏi Đại Sảnh Đường. Lily hỏi:

- Sao thế, anh hai? Hôm qua đội mình thắng mà sao trông anh có vẻ...không vui lắm.

Tôi phải cố gắng rặn ra một nụ cười:

- Đâu có! Anh vui lắm mà!

Giấc mơ tối qua vẫn còn làm tôi hơi ám ảnh. Năng lực của tôi có vẻ ngày càng mạnh hơn. Tôi có thể thấy được quá khứ của người khác. Mặc dù tôi chẳng làm cách nào có thể điều khiển được năng lực này. Đây là một năng lực rất hay. Nhưng lần này tôi chẳng thấy nó hay chút nào. Quá khứ của Alessa là một trong những cái mà tôi không muốn xem chút nào hết.

Và không biết Alessa có bị Rahaan dụ dỗ không? Tôi rất lo rằng Alessa vì khao khát muốn em gái mình sống lại thì có thể sẽ mất tỉnh táo và có những quyết định sai lầm.

Bỗng nhiên tôi thấy Alessa đang đứng nhìn tôi một cách thất thần. Không hiểu cô ấy quan sát tôi bao lâu rồi. Alessa nói bằng giọng run run:

- Đó....đó là năng lực gì vậy? Thật sự...bạn đã thấy hết chuyện đó...rồi ư?

Một giây sau, tôi hiểu ra Alessa đang nói đến cái gì. Tôi ấp úng:

- À....mình cũng không rõ đó là năng lực gì...nhưng mình thật sự không cố ý xem quá khứ của bạn đâu!

Alessa nói bằng giọng buồn bã rồi quay lưng lại:

- Xin lỗi, mình không muốn ai biết về chuyện đó hết.

Tôi kêu lên:

- Khoan đã, Alessa!

Nhưng cô ấy đã bỏ đi rất nhanh.

Nirvana, Rose và Bella xuất hiện ngay lúc đó. Bella hỏi:

- Có chuyện gì vậy, Albus!

Tôi nói:

- À....trông giấc mơ hôm qua, mình đã thấy quá khứ của Alessa!

Rose ngạc nhiên:

- Vậy hả?

- Alessa không muốn ai khác biết về chuyện đó. Cho nên hãy miễn cho mình việc phải kể chuyện đó ra nhé. Đó là một quá khứ tồi tệ đối với Alessa.

Không hiểu sao tôi không kể cho họ về cuộc thỏa thuận giữa Alessa và Rahaan. Có lẽ vì tôi thấy thương hại cho Alessa.

*

* *

Dường như Alessa dạo này đang giữ khoảng cách với tôi. Cô ấy hay tránh mặt tôi. Không lẽ Alessa ghét tôi ư?

Một lần, tôi bắt gặp Alessa ở hành lang. Lần này tôi chặn cô ấy lại và hỏi:

- Alessa! Có phải bạn giận mình không? Vì mình đã thấy.....

- Không phải mình giận bạn đâu.......

- Thế thì tại sao?

- Nói chung là bạn đừng nên tiếp tục chơi với mình nữa! Bạn đừng nên quá tin tưởng ở mình như vậy.

Alessa quay lưng bỏ đi. Tôi nói theo:

- Có phải là vì Rahaan không?

Cô ấy dừng lại. Alessa không quay đầu lại nên tôi không thấy được vẻ mặt của cô ấy ra sao. Alessa nói:

- Ồ....ra là bạn cũng thấy được cả chuyện đó. Bạn thật đặc biệt....

- Rahaan đang cố dụ dỗ bạn đấy! Đừng nghe lời nó!

Nhưng Alessa không trả lời. Cô ấy bỏ đi.

Lucy hỏi tôi:

- Có chuyện gì mà liên quan đến Rahaan vậy, Albus?

Thế là tôi đành phải kể mọi chuyện cho Lucy. Cô ấy bực bội hết sức:

- Tại sao cậu không kể cho những người khác. Nếu Alessa theo phe Rahaan thì sao? Cậu không nên tìm gặp cô ta nữa.

Tôi nói dứt khoát:

- Tôi tin rằng Alessa sẽ không làm thế đâu!

Lucy thở dài:

- Tôi thấy cậu tin người quá đấy!

*

* *

Hôm nay chúng tôi bắt đầu học môn Độn Thổ. Người dạy môn này là cô Hermonie. Cô ấy tự giới thiệu:

- Xin chào! Tôi là Hermonie Granger! Là người sẽ dạy các trò môn Độn Thổ. Chắc các trò cũng biết là không thể Độn Thổ ở trong Hogwart. Nhưng cô hiệu trưởng đã bỏ nó đi. Tất nhiên là chỉ trong Đại Sảnh Đường này thôi. Và đừng có cố thử Độn Thổ qua các bức tường của Đại Sảnh Đường nhé, nếu không muốn phải chịu hậu quả đáng tiếc.

Cô ấy nhìn về phía tôi rồi nói tiếp:

- Mỗi người hãy tự kiếm lấy một khoảng trống trước mặt mình để luyện tập.

Chúng tôi bây giờ đang chen lấn xô đẩy nhau, ai cũng cố tìm cho mình một chỗ trống thích hợp. Cuối cùng tôi cũng kiếm được một chỗ.

Khi tất cả học sinh các Nhà đều đã kiếm được một chỗ cho mình. Giáo sư Hermonie nói tiếp:

- Được rồi! Bây giờ chú ý nghe kỹ đây! Đầu tiên phải thật tập trung vào đích đến của mình. Sau đó trong ý thức của các con phải tràn ngập ý muốn làm được điều đó. Nào! Chuẩn bị xong chưa? Nghe tôi đếm đây! Một....hai...ba!

Tôi bị mất thăng bằng và ngã xuống đau điếng. Độn Thổ thật sự khó hơn tôi tưởng. Và xung quanh các học sinh khác cũng vậy.

Cô Hermonie vẫn bình tĩnh nói:

- Được rồi! Không sao hết! Lần đầu tôi cũng bị hệt như các trò thôi! Nào! Cố gắng lên! Chuẩn bị tiếp nào! Một....hai....ba!

Lần hai cũng chẳng mấy khả qua. Và có một tai nạn đã xảy ra. Summerby ở Nhà Hufflepuff kêu lên hoảng hốt. Chân của Summerby cách chỗ cậu ta đứng khoảng năm feet.

Cô Hermonie dùng phép để gắn cái chân của Summerby lại. Nhưng cậu ta vẫn sợ đến nỗi tái xanh cả mặt mày.

Giáo sư Hermonie nói một cách thản nhiên:

- Trường hợp này xảy ra khi ta thiếu tập trung! Quan trọng nhất là phải có sự tập trung thật tốt! Các con hiểu chứ?

Tôi đang tưởng tượng xem hồi mới học môn nay, cô ấy có được bình tĩnh như vậy không. Hay là cũng bị như Summerby. Nhưng cô Hermonie được đảm nhận dạy môn Độn Thổ thì hẳn là ngày xưa cô ấy cũng giỏi môn này lắm.

Đến cuối buổi học, người duy nhất làm được trong lớp là Alessa. Cô Hermonie cười tươi với cô ấy:

- Giỏi quá, rất hiếm người chỉ mới buổi học đầu tiên mà đã làm được như vậy đấy! Mười điểm cho Nhà Slytherin!

Alessa nở một nụ cười gượng gạo.

Bella buồn bã nói:

- Alessa dường như đã trở lại như ngày xưa. Trầm tính và ít nói. Không biết chuyện gì đã xảy ra cho cô ấy? Dạo này trong phòng sinh hoạt chung Nhà Slytherin, cô ấy lúc nào cũng chỉ ngồi thui thủi một mình.

Tôi hỏi:

- Sao bạn không thử bắt chuyện với Alessa đi?

- Mình đã thử! Nhưng cô ấy không trả lời!

Tôi nghĩ có lẽ Alessa bây giờ đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Cô ấy muốn em gái mình hồi sinh nhưng lại không muốn gia nhập Hắc Ám.

Lucy hỏi tôi:

- Nếu thực sự Alessa chống lại chúng ta thì cậu sẽ làm gì?

Tôi nói dứt khoát:

- Tôi đã bảo là tôi tin tưởng......

- Nhưng cậu phải nghĩ đến tình huống xấu nhất chứ?

- .............

- Cậu trả lời đi, Albus?

- Có cần thiết không?

- Cần chứ! Tôi không muốn thấy cậu bị cô ta giết chết đâu!

- Có lẽ tôi sẽ....tìm mọi cách để Alessa tỉnh ngộ....

- Nếu không được thì sao? Cậu sẵn sàng ra tay với cô ta chứ?

- Cái này.....

- Cậu không nên do dự, Albus!

- Tất nhiên là tôi sẽ không do dự......

- Nhưng cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi! Nếu cô ta thực sự muốn giết cậu thì cậu sẽ ra tay với cô ta chứ? Ý tôi là chiến đấu hết mình ấy! Cậu không thể nương tay với kẻ định giết mình đúng không nào?

- Nhưng...Alessa rất mạnh....tôi không nghĩ mình có thể thắng được cô ấy....

- Hừm! Alessa có thể rút đũa phép rất nhanh nhưng cô ta không giỏi Giả Kim Bí Thuật!

- Ừ, cô nói đúng, Lucy!

- Lần thứ hai tôi muốn nói là cậu chưa trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi? Cậu sẽ chiến đấu hết sức mình chứ?

- Tất nhiên rồi......

- Cậu sẽ đánh bại Alessa chứ?

- Tôi biết Alessa là bạn tôi. Và cô ấy đã dạy tôi Kỹ Thuật Rút Đũa Phép Tốc Độ Cao. Nhưng nếu Alessa thực sự về phe Hắc Ám thì tôi sẽ ngăn cản cô ấy tới cùng!

- Đến lúc đó hãy làm được như cậu nói đấy nhé!

- ...............

*

* *

Trong giấc mơ tối hôm nay, tôi thấy Lucy và Joshua đang nói chuyện với nhau ở trong lớp học nào đó. Lucy hỏi một cách lo lắng:

- Nghệ Thuật Hắc Ám là một thứ đáng kinh tởm! Tại sao bạn lại thích thú với nó quá vậy?

Joshua ngồi tựa lưng vào ghế và trả lời một cách thoải mái:

- Mình thấy Nghệ Thuật Hắc Ám rất hay và rất mạnh! Có thể bạn kỳ thị nó! Nhưng không có nghĩa là nó là thứ không đáng để yêu thích!

Lucy cau có nói:

- Mình không muốn bạn như vậy! Bạn dường như đang bị nó làm cho mê muội!

Joshua vẫn bình tĩnh nói:

- Bạn lo cho mình hả, Lucy?

- Tất nhiên!

- Đừng lo! Với nó mình đang ngày càng mạnh lên! Giờ đây mình đã ở đẳng cấp Vĩ Nhân!

- Nếu bạn muốn mạnh lên thì đâu nhất thiết phải là Nghệ Thuật Hắc Ám chứ?

- Nó giúp ta mạnh lên rất nhanh! Bạn cũng nên tìm hiểu về nó đi!

- Không bao giờ!

- Sao bạn có vẻ gay gắt vậy, Lucy?

Ngừng một lúc, Lucy buồn bã hỏi:

- Bạn là ai vậy?

Joshua ngạc nhiên hỏi lại:

- Cái gì cơ? Sao bạn lại hỏi thế?

- Người đang ngồi trước mặt mình không phải Joshua ngày trước! Cậu ấy đâu rồi?

- Cậu nói cái gì thế? Mình vẫn là mình mà!

- Không! Joshua trước đây là một người tốt bụng. Giờ đây cậu ấy đã bị Nghệ Thuật Hắc Ám khiến cho trở nên tà ác rồi!

Lucy đứng dậy và bỏ đi rất nhanh. Joshua cũng đứng dậy và kêu lên:

- Khoan đã, Lucy!

Lúc này một số học sinh khác trong phòng học đang nhìn Joshua chằm chằm. Cậu ta cáu kỉnh ngồi phịch xuống và lẩm bẩm:

- Cô ta làm sao thế nhỉ?

Trước/119Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Sư Nương, Xin Tự Trọng