Saved Font

Trước/25Sau

[Reup + Rewrite] Âm Dương Kì Bí - Tự Lực Văn Nhân Ft Chin

Chương 20: Câu Chuyện Năm Xưa - Phần Đầu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
________o0o________

Năm 1900, cũng là năm đầu tiên của thế kỉ XX.

Tại Bệnh viện thành phố...

- Tình hình hiện tại rất khó đoán, chúng tôi không chắc kết quả sẽ như thế nào.. Nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức... - Giọng một vị bác sĩ già trầm ngâm, nét mặt ông ta căng thẳng thấy rõ.

Hôm nay ông có một ca mổ gấp... Là đẻ mổ. Độ phức tạp và khó khăn của ca mổ này khiến ông ta lo lắng.

- Mong bác sĩ giúp đỡ gia đình tôi... Bằng mọi giá, phải giúp mẹ con nó.. Bằng mọi giá, thưa bác sĩ... - Giọng một người đàn ông trung niên.

- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức... Nhưng chúng tôi không dám hứa điều gì với người nhà cả..

- Bằng mọi giá, phải giữ lại được đứa cháu cho gia đình tôi, bằng mọi giá, đứa cháu đó... - Giọng một người phụ nữ lớn tuổi vang lên, tiếng bà ta như nài nỉ, van xin nhiều lắm.

- Mong bác sĩ cố gắng hết sức giúp vợ con tôi. - Cuối cùng là giọng một cậu thanh niên.

Còn hai giờ nữa là đến giờ mổ. Vị bác sĩ già nhìn sản phụ nằm trên giường bệnh. Đó là một cô gái, còn khá trẻ. Hồ sơ bệnh viện ghi cô ta đã 18 tuổi, nhưng nhìn còn trẻ lắm. Người nhà của sản phụ cũng rất lạ. Thông thường vào đây, bao giờ đi cùng sản phụ cũng là mẹ chồng và mẹ đẻ của sản phụ. Nhưng không hiểu vì lí do gì mà từ khi nhập viện đến tận bây giờ, vị bác sĩ vẫn chưa nhận được bất cứ một thông tin gì liên quan đến bên ngoại của sản phụ đó cả. Lẽ nào gia đình của cô gái ấy có chuyện gì sao?

Cùng lúc ấy, trong một góc của khoa Sản.

- Bằng mọi giá phải giữ được đứa bé, mẹ nó thì thế nào cũng được..

- Kìa bà nó, sao lại làm thế được?

- Nhà này không cần một đứa con dâu như nó, nhưng đứa bé thì cần..

- Ngộ nhỡ nó không phải là đích tôn thì sao hả bác?

- Thì.. sao cũng được, nhưng ta nói rồi, chỉ cần đứa bé còn sống..

Ấy đấy, con người là phũ phàng thế đấy!

Quay trở lại với đôi vợ chồng trẻ trong phòng bệnh. Cậu thanh niên sốt ruột, lo lắng đứng ngồi không yên... Cậu ta lúc nào cũng ở cạnh bên giường bệnh của vợ mình, một bước cũng không rời. Lần đầu được làm cha, ai mà không sốt sắng chứ?

- Anh đừng lo lắng quá, em chịu được mà... Không sao đâu anh! - Người vợ thì thào, dường như cô mệt lắm rồi.

- Em thực sự cảm thấy ổn chứ? Lúc đầu em thấy đau lắm kia mà... - Anh chồng hỏi, điệu bộ lo lắng lắm.

- Em ổn mà anh, giờ em thấy ổn lắm rồi... Chắc không sao đâu, cứ làm theo lời mẹ đi, em không sao đâu!

Người vợ cố gắng an ủi chồng bằng chút lực tàn còn sót lại.

Nực cười nhỉ? Khi mà chuyện sinh nở cũng phải hoãn vì chưa đẹp giờ...

Mặc dù nói ổn, nhưng thực tế thì cô ta không ổn chút nào...

Máu vẫn tiếp tục chảy, thật chậm...

Nhưng cô con dâu hiếu thảo không dám cãi lời mẹ chồng, cả cậu con trai quý báu kia nữa, cũng không thể nào bảo vệ được vợ mình... Trời chuyển dần sang tối...

Sản phụ được chuyển vào phòng mổ trong tình trạng mất ý thức và thiếu máu trầm trọng. Súyt chút nữa thì không cứu được chứ đừng nói đến chuyện sinh nở.

Ông bác sĩ phụ trách ca mổ khẽ thở dài, ông nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ..

- Đêm nay trăng tròn...

Ánh trăng ma mị như cuốn hết sinh khí chốn trần gian. Ánh trăng lạnh lẽo đến vô tình. Bầu trời cao và quang đãng lắm, không một gợn mây. Cũng không hề có gió. Mọi thứ cứ như thể ngừng trôi lại để đợi chờ một điều gì đó vậy. Có thể là một sinh linh mong manh nhỏ bé sẽ xuất hiện? Hay là đón chào một điều gì đó còn tốt đẹp hơn thế?

Trong phòng mổ, mọi việc diễn ra hết sức khẩn trương... duy nhất chỉ có một thứ không khẩn trương như thế. Những vạch lên xuống trong cái điện tâm đồ nhấp nhô một hồi rồi duỗi ra thành những đường thẳng chạy dọc màn hình... Tiếng bíp vang lên kéo theo đó là một không khí não nề đến điên người...

Ê-kíp mổ thở dài nhìn theo cái đường sọc chạy ngang màn hình ấy. Vậy là hết thật sao?

Một sinh mệnh đã dứt. Một sinh mạng mới được nảy nở từ chính cái xác vừa buông bỏ cõi Trần Thế ấy...

Oe... Oe... Oe...

Một đứa bé nhỏ thó, đỏ hỏn nằm trên tay vị bác sĩ già đáng kính. Nó khóc rất nhỏ, nhưng rất đều.

Oe... Oe... Oe...

Tiếng khóc nhỏ, nhưng dai dẳng và ai oán đến lạ kì. Nó chất chứa nỗi niềm u uất khôn nguôi, nhất là khi nó được sinh ra bằng sự đánh đổi mạng sống của mẹ nó... Cái giá phải trả, thực sự quá đắt...

- Bác sĩ! Còn một... - Nữ y tá hét lên khi nhìn ra vẫn còn một đứa trẻ trong bụng sản phụ.

Bác sĩ lắc đầu. Muộn rồi.

________o0o________

Vài ngày sau.

- Sản phụ mất do thiếu máu, đứa trẻ mất do bị ngạt, chỉ còn giữ được một đứa... - Giám đốc bệnh viện khẽ nhìn hồ sơ và bản tường trình của bác sĩ trưởng.

- Tôi đã cố gắng hết sức... - Vị bác sĩ cúi gằm mặt xuống.

- Tôi không trách anh. Chỉ tiếc rằng, giá như ca mổ được thực hiện sớm hơn...

- Nhưng chẳng phải bà ta đã đạt được ý nguyện của mình sao? - Ông bác sĩ tay run run, bấu chặt lấy mép bàn.

Lời nói cuối cùng của vị Giám đốc:

- Một đứa bé, được sinh ra trong máu của người mẹ và người em sinh đôi của mình.. Nó sống và đổi lại là sự ra đi của hai sinh mạng thân cận nhất. Nó sống trong một gia đình với sự ác độc của bà nội.. Đứa bé đó.. rồi sẽ ra sao?

Đúng là như vậy... Đứa bé đó được sống bằng sự đánh đổi mạng sống của người mẹ, và người em của mình..

________o0o________

Hai ngày sau, bệnh viện tiếp nhận hai tờ khai sinh mới.

Vũ Ngọc Hải Châu - Sinh 17/08/1900

Vũ Ngọc Hải Băng - Sinh 17/08/1900 - Đã mất.

________o0o________

"Dù sao thì con đã được sinh ra, con đã đến với thế giới này, với ba. Con xứng đáng có một danh phận..

Con sẽ là thiên thần... Sẽ dõi theo cuộc sống của chị con.. Con sẽ mãi ở bên và cầu chúc cho chị ấy nhé?

Chị sẽ sống cho cả con nữa...

Chị sẽ cố gắng sống thật tốt...

Vì chị... là chị của con...

Và ba... là ba của con..."

________o0o________

Những dòng chữ xiêu vẹo được viết vội vàng bởi một người đàn ông đứng tuổi. Ai đã viết nó? Không ai biết cả.

Trước/25Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đấu Phá Thương Khung Chi Vô Thượng Chi Cảnh