Saved Font

Trước/27Sau

Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 18: Trảm Kích Của Kiếm Tu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Băng nhóm tội phạm cấp A này tên là Đỉa Độc, thành lập được 5 năm, trừ một nội gián ra thì số thành viên đã biết có 48 tên. Đây là một băng nhóm tội phạm thành phố rất lớn. Theo lý mà nói số người càng nhiều thì càng dễ lộ ra sơ hở, càng dễ dàng bị bắt, tuy nhiên số người của băng nhóm này nhiều như vậy nhưng lại có thể tồn tại trong thành phố tới tận năm năm, chuyện này hẳn có lý do đặc biệt.

Mặt đất vẫn còn rung chuyển, cấp trên của Tào Văn, Tưởng Hào Anh vốn đang sống dở chết dở, nghe Tào Văn báo cáo xong liền tức giận đến máu dồn lên não: “Mẹ kiếp! Lúc này cậu gọi điện tới chỉ để nói với tôi cậu đang nằm mơ giữa ban ngày hả?”

Tào Văn biết lúc này yêu cầu chi viện là không thích hợp, nhưng tình hình bây giờ thực sự rất cấp bách: “Thủ trưởng, anh nghe tôi nói đã, tôi thề là bây giờ tôi tuyệt đối không có nói lung tung, đây là sự thật, anh lập tức cử người tới đây đi là biết có phải tôi đang nói vớ vẩn không.”

Tào Văn đang nói thì đột nhiên dừng lại, anh ta phát hiện mình không còn nhớ nổi Giang Tinh Chước trông như thế nào nữa, bất kể có cố gắng thế nào thì hình ảnh trong đầu cũng đều rất mơ hồ.

“Được rồi, bây giờ không rảnh, chờ kết thúc rồi nói, cậu tự bảo vệ mình đi nhé!”

Tưởng Hào Anh cúp điện thoại, nhìn hình ảnh trên màn hình lớn trước mắt, tóc tai dường như cũng bốc cháy: “Người nhà họ Tần vẫn chưa đến hả!”

“Nói là sắp đến rồi.”

“Mẹ nó, câu này đã nói nửa tiếng trước rồi! Thành phố B cách thành phố A có bao xa đâu, chẳng lẽ họ không đi máy bay mà cưỡi ngựa tới à!”

“Còn không phải sao!” Phía sau, một lính cảnh vệ trẻ tuổi đầy vẻ tức giận nói: “Đám thế gia này, đều là một đám rác rưởi cậy có võ mà không coi ai ra gì! Lại có thể trơ mắt nhìn nhiều người dân vô tội như vậy...”

“Đừng nói nữa.” Một người đàn ông khác có vẻ là một chỉ huy nhã nhặn, nói: “Bị nghe thấy lại có lý do gây sự đó.

Hơn nữa không phải nhà nào cũng đều như thế.”

...

Mặt đất vẫn còn đang rung chuyển, không biết tại sao lại duy trì lâu như vậy, từ lúc băng nhóm tội phạm bắt đầu chia của là đã rung chuyển rồi, Giang Tinh Chước vẫn còn nhớ rõ dáng v ẻ như đã quá quen của những tên kia.

Tuy nhiên sự rung chuyển này không phải là động đất, mà giống như từ đằng xa truyền tới, rất không theo một quy luật thời gian nào, vả lại còn kéo dài.

Căn cứ của băng nhóm tội nằm ở nơi rất vắng vẻ, cách xa trung tâm thành phố, Giang Tinh Chước cũng không tiện trộm xe người ta, vậy nên ban đầu định bắt xe buýt hoặc đi tàu điện ngầm nhưng không ngờ cuối cùng, ra đến đường lớn lại nhìn thấy trên đường có rất nhiều xe đậu lộn xộn, mấy chiếc xe buýt cũng dừng lại, còn cả mấy chiếc xe máy và xe điện ngã xuống đất, như thể lái xe đột nhiên gặp chuyện gì đó nên vội vàng bỏ xe mà chạy.

Cả thành phố rơi vào trạng thái yên tĩnh kỳ lạ, giống như tất cả mọi người đều biến mất, mọi thứ ngừng hoạt động vậy.

Cùng lúc này, Giang Tinh Chước chú ý tới hai bên đường, cứ mỗi khoảng 50 mét là lại có một cánh cửa đen, cửa nằm trên mặt đất nên hẳn là lối vào được xây được dưới lòng đất, nhìn không giống như lối vào ga tàu điện ngầm.

Giang Tinh Chước đi tới chỗ cửa, ngồi xổm xuống gõ thử, cầm lấy tay nắm cửa cong cong ra sức kéo mạnh... không mở được.

Giang Tinh Chước khẽ cau mày, ngón tay tỏa ra một chùm ánh sáng nhàn nhạt. Một tấm thẻ bài từ từ xuất hiện, bị cô kẹp ở đầu ngón tay, lật lại, trên thẻ bài trong suốt là hình vẽ một cái tai, nó nhọn nhọn giống như tai của yêu tinh vậy.

Thuận Phong Nhĩ, có thể nghe thấy tất cả âm thanh của con người trong phạm vi năm trăm mét, hơn nữa còn có thể dùng ý niệm để điều khiển phương hướng nghe và số lượng người muốn nghe. Điểm tiêu hao là 30 nghìn.

Giang Tinh Chước thở dài, giai đoạn đầu bỏ ra rất nhiều, nhất định phải nhanh chóng tìm được miếng mồi béo bở rồi kiếm chác từ đó để bổ sung vào mới được.

Thẻ bài hóa thành ánh sáng, tiến vào trong cơ thể Giang Tinh Chước. Đôi tai dưới chiếc mũ trùm của Giang Tinh Chước biến thành hình dáng tai yêu tinh, trong nháy mắt, vô số âm thanh ồn ào lọt vào tai cô.

Giang Tinh Chước vừa giật mình vừa hoảng hốt đến nỗi phản xạ có điều kiện, khẽ run lên. Vậy mà trong phạm vi năm trăm mét lại có nhiều người đến vậy, đã thế âm thanh còn rất lớn!

Giang Tinh Chước vội vàng thu nhỏ phạm vi nghe trộm, rồi lại thu nhỏ hơn nữa, cuối cùng cô phát hiện những âm thanh này đến từ dưới lòng đất.

“Mấy người nhìn thiết bị giám sát đi, thật sự không có ai cả!”

“Nhưng chúng tôi mới vừa nghe thấy có người kéo cửa phòng an toàn thật mà!”

Trước/27Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Độn Kiếm Thần