Saved Font

Trước/39Sau

Sắc Lang Đại Boss: Ông Xã Cứu Mạng

Chương 17: Nhớ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ngoài cửa sổ bầu trời với những đám mây giòn xốp nặng nề trôi về phía chân trời. Lá phong cũng đã ngả màu đỏ rực đem cho ta cảm giác bâng khuâng lưu luyến.

" Reng reng" Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên thúc giục.

" Ôi ồn ào chết đi được" Hàn Mặc Tuyết đang nằm trên giường lớn cằn nhằn. Mi mắt cũng không vội mở, đưa tay lên chiếc bàn gần đầu giường tắt báo thức. Lật người, tiếp tục tìm Chu công nói chuyện.

5 phút sau " Reng reng"

Hàn Mặc Tuyết đành ngồi dậy lần mò bò tới cuối giường tắt báo thức khác. Chiếc đồng hồ hình con gấu Teddy rất bi ai bị ném xuống đất.

Ngáp 1 cái ngủ tiếp, kéo chăn trùm qua đầu, phòng ngủ lại trở về một mảnh yên tĩnh.

5 phút nữa trôi qua, khi kim đồng hồ chạm đến 8 giờ sáng. Từ trong chiếc đồng hồ rơi ra một quả bóng tròn tròn theo rãnh định sẵn lăn lăn đập vào một cây bút nhỏ.

" Cạch" đoàn tàu hỏa được bày ở góc phòng bắt đầu hoạt động quay một vòng đập vào chướng ngại trên đường ray. Con gấu bông ở vị trí lái tàu bay một đường tuyệt đẹp rơi vào nút Start của điều khiển " Tít"

Tivi màn hình lớn đối diện giường được bật lên đúng bản tin thời sự "Họa sĩ người Anh quốc Aleriu có chuyến ghé thăm đến đại sứ quán Trung Hoa, rất nhiều người hâm mộ kéo đến gây ra tình trạng ùn tắc giao thông"

Tivi được vặn lớn hết cỡ nhưng xem vẻ người trên giường vẫn không chút động tĩnh.

Tivi đột nhiên chuyển kênh " Tiểu miêu à, nếu như em không dậy tôi lập tức tiêu hủy toàn bộ tranh vẽ của em"

" A" Hàn Mặc Tuyết bật dậy mang theo hốt hoảng, ánh mắt ngoảnh ra phía cửa. Không có ai, là chương trình " Chào mèo buổi sáng" của Dương An.

Hắn đã mất nguyên buổi chiều để thiết kế cho cô, phòng trường hợp dậy muộn kinh điển của cô khi hắn không ở nhà.

Còn về phần cái tên hắn rất tâm đắc mà đặt, miệng còn cười không khép lại được nữa là.

Có chút thất vọng nhìn cánh cửa đang đóng kín, cô phát hiện cô có chút nhớ hắn.

Kéo cánh cửa thủy tinh, đôi chân trần nhỏ nhắn đi ra ban công, cô mặc váy ngủ rộng thùng thình, mái tóc dài hơi rối bời.

" Đẹp quá" Cây phong cao lớn cành lá vừa đúng cao hơn ban công, chạm đến nóc nhà được chạm khắc tỉ mỉ.

Lá phong đỏ theo gió heo may rơi trên vạt áo cô như cố tình lại vô ý. Màu đỏ xen lẫn bụi bặm của thế gian. Đưa tay cầm lấy chiếc lá, ánh mắt vô thức nhìn lên ngọn cây phong. Cảnh đẹp người càng đẹp hơn.

Con người chia ly cũng giống giây phút lá rơi xuống bay nhè nhẹ trong không trung. Nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng tuyệt mĩ nhưng có ai biết trong đó có bao nhiêu khổ sở tuyệt vọng, bao nhiêu nhớ nhung điên cuồng.

Không biết tại sao sau lần gặp anh cả, sự lo lắng trong lòng cũng phai nhạt dần thay vào đó là một cảm giác khó tả, dường như sắp mất đi thứ gì đó quan trọng.

Nhiều người không biết trân trọng những gì mình đang có mà vội vã chạy theo nhiều thứ ngoài tầm với. Đến khi ngoảnh đầu những thứ đã từng có nay đã không còn nữa. Cô không muốn như vậy, không muốn tất cả sẽ biến tan như bọt biển.

Cố gắng điều hòa lại tâm trạng, hít sâu một hơi. Không khí trong lành nhanh chóng lấp đầy khí quản mang theo vị thanh mát nhè nhẹ. Mi mắt nhắm lại như cánh bướm xinh đẹp động lòng người.

Cô dường như nghe thấy âm thanh của loài chim chuẩn bị di cư. Làn gió lành lạnh thổi qua lay động mái tóc.

Chuông điện thoại trong phòng vang lên, là một bản nhạc khá thịnh hành. Giai điệu rất đặc biệt nên cô quyết định đặt làm nhạc chuông.

Hàn Mặc Tuyết vội vàng chạy vào nhấc máy, đôi chân nhỏ nhắn như ẩn như hiện dưới làn váy " A lo"

" Sao? Bệnh viện, được em lập tức đến"

Căn phòng bí mật bị bóng tối bao trùm, chiếc máy chiếu thong thả đem tư liêu phủ lên tấm màn chiếu. Không gian im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người đàn ông.

Dương An ngồi trước màn chiếu, ánh mắt lộ ra tia sắc bén, y như con báo tinh ranh rình rập con mồi.

" Rethy Camlison. Con lai giữa quý tộc Anh và một nhà chính trị nổi tiếng người Trung Quốc. Hắn là một trong những cộng tác lớn của lão đại" A Lý đứng bên cạnh thái độ cung kính, dù có nhiều khi hắn không giữ được bình tĩnh nhưng không thể nghi ngờ khả năng làm việc và lòng trung thành.

Dương An lười nhác ngồi trên ghế, ly rượu đỏ dưới ngón tay thon dài lộ ra vẻ đẹp tuyệt mĩ.

Ngón tay khác gõ nhè nhẹ trên bàn, tròng mắt không lộ ra bất cứ cảm xúc nào.

A Lý thấy vậy thầm sửng sốt, hành động này thật giống người đó " Lão đại, người.."

Dương An cất lên giọng nói trầm thấp, ngữ điệu nhẹ nhàng y như tiếng đàn violon réo rắt " Tôi quen thuộc với anh ấy hơn cậu"

Hắn cầm tư liệu trên bàn về Rethy Camlison, chiếc bật lửa nhanh chóng bén giấy, ngọn lửa cháy rừng rực.

Môi mỏng khẽ nhếch lên " Đối tác?"

Dương An lấy khẩu súng trên bàn, tiếng lên nòng khô khốc như báo hiệu tử thần " Đoàng". Viên đạn nằm ngay giữa mi tâm Rethy.

" Triệu tập hội nghị đen" Giọng nói toát ra mùi nguy hiểm nồng đậm.

" Vâng" A Lý không hề hồ nghi, lui ra khỏi mật thất.

Chỉ với 3 ngày trôi qua, tất cả các mối quan hệ cùng tình trạng của Dương Bạc hắn đều ghi nhớ không sót trong lòng. Bây giờ hắn đã thực sự trở thành lão đại của hắc đạo.

Năm đó khi mới 17 tuổi hắn đã hoàn thành trước khóa huấn luyện, sớm hơn Dương Bạc 1 năm.

Cố gắng đấu tranh theo ngành y, cha hắn suýt tức chết vì hành động năm đó còn cắt nguồn kinh phí sinh hoạt của hắn.

Vậy mà quanh đi quẩn lại một vòng hắn vẫn quay lại con đường này. Thật trớ trêu.

Trước/39Sau

Theo Dõi Bình Luận