Chương 106: Kết cục Trò chuyện một chút, tiếng chuông cửa thì vang lên. Tịch Thất đứng dậy đi mở cửa, Lạc Vũ nuốt nước miếng, ma nữ "Tiểu Vũ" cuối cùng hiện thân rồi... Người đứng ngoài cửa là Nam Kỳ, cởi ra quyến rũ lúc xưa, có thêm một phần ngây thơ và tinh khiết, Lạc Vũ cảm thấy có mấy phần quái lạ, luôn cảm thấy Nam Kỳ là đang mô phỏng theo chính mình Tịch Thất nắm lấy eo nhỏ nhắn của Nam Kỳ, dâng lên một nụ hôn nồng nhiệt lưu luyến kiểu Pháp, hai người nhiệt tình như lửa, liều chết dây dưa, xa xa nhìn tới ngược lại thật sự là rất xứng Đuôi lông mày khóe mắt của Tịch Thất đều là ý cười, bầu không khí ấm áp dập dờn ở trong phòng kia ngọt đến sắp muốn chán chết người, gợn sống của hạnh phúc lặng lẽ nở rộ Tịch Thất ôm lấy eo của Nam Kỳ, giới thiệu vợ cho Lạc Vũ quen, "Tiểu Lạc, đây là vợ tôi, Tiểu Vũ" Lạc Vũ nhảy một cái đứng lên, biểu hiện lúng túng. Mà một khắc đó Nam Kỳ thấy được Lạc Vũ, mặt trong nháy mắt trắng bệch vô sắc, như là gặp quỷ Trong đầu Lạc Vũ một đống hồ dán, hoàn toàn không hiểu rõ đây tột cùng là chuyện ra sao Cuối cùng Lạc Vũ cũng không lưu lại ăn cơm, nói có việc liền rời đi, vừa mới xuống lầu, Nam Kỳ thì đuổi theo, nói muốn cùng nàng nói chuyện Hai người tới phòng cà phê dưới lầu Lạc Vũ gọi ly trà sữa trân châu, lành lạnh man mát nâng ở lòng bàn tay "Khi chị ấy trọng thương hôn mê, vẫn luôn kêu tiểu Vũ, tiểu Vũ, ngốc tỷ tỷ của tôi ngã ở trên tay cô, nhưng mà tôi tuyệt đối không ngờ rằng chính là, sau khi tỉnh lại chị ấy lại nhận sai tôi thành cô. Chị ấy không có mất trí nhớ, chỉ là đem những chuyện kia phát sinh của cô và chị ấy toàn bộ gắn ở trên người tôi" Lạc Vũ cảm thấy có chút buồn cười, Tịch Thất đây là đang bắt chước theo chính mình đi, chính mình giả ngây giả dại khăng khăng gọi Thẩm Mặc ma ma, Tịch Thất thì là gọi Nam Kỳ là Tiểu Vũ "Vừa rồi một khắc kia thấy được cô, tôi sợ tới cực điểm, sợ sệt tỷ tỷ lần nữa nhớ tới cô, yêu cô. Những năm này, tôi thấy chị ấy từng bước một bước vào vũng bùn, vì cô hoàn toàn điên dại, bây giờ chị ấy đã đã quên cô rồi, đối với chị ấy mà nói là kết cục tốt nhất. Tình yêu của tôi đối với tỷ tỷ không thể ít hơn tình yêu tỷ tỷ đối với cô" Nam Kỳ cúi đầu, chuyển động chiếc nhẫn kim cương trong tay, Lạc Vũ lờ mờ có chút ấn tượng, trong tay của Tịch Thất vừa rồi cũng có một chiếc nhẫn kim cương đồng dạng "Cô ấy từ sáng đến tối kêu cô là tiểu Vũ, cô sẽ không cảm thấy phiền chán oan ức sao?" Động não của Lạc Vũ mở ra ảo tưởng nếu như mẹ cả ngày kêu nàng tiểu Thẩm, tiểu Mặc, nàng đặc biệt sẽ xù lông "Chị ấy gọi tôi cái gì đều không quan trọng, quan trọng là người cùng chị ấy sống cả đời là tôi, vậy thì đủ rồi" cùng tỷ tỷ sống qua cả đời, trước đây xem ra chỉ là hy vọng xa vời, mơ mộng hão huyền, nào có biết có một ngày lại thật sự thực hiện được "Chúng ta bàn khoản giao dịch thế nào?" Lạc Vũ đang đâm hạt trân châu nhỏ bên trong trà sữa, nghe đến đó kinh ngạc ngẩng đầu lên "Cô đừng xuất hiện trong tầm mắt cũa tỷ tỷ, cách xa chị ấy một chút, tôi đem quyền khống chế Thiên Ảnh đưa cho cô" Nam Kỳ rất sợ, tỷ tỷ là người lạnh lùng, chưa bao giờ sẽ vô duyên vô cớ phản ứng với người xa lạ, nhưng là hôm nay lại đem Lạc Vũ trở về nhà, lại còn không hề khúc mắc vừa nói vừa cười, làm cơm nước cũng là ba phần người ăn Con mắt to trắng đen rõ ràng của Lạc Vũ chuyển động, nhếch miệng nở nụ cười, "Thành giao!" Trên trời rơi xuống một đĩa bánh lớn! Hôm nay chỉ là ngẫu nhiên gặp Tịch Thất, sau này chắc cũng sẽ không gặp mặt, vô duyên vô cớ có được quyền khống chế Thiên Ảnh, a a a, nàng phải về nhà khoe khoang tranh công với nữ vương Thấy được Lạc Vũ đáp ứng thoải mái như vậy, Nam Kỳ cũng thả lỏng, quyền thế đối với nàng ấy và tỷ tỷ mà nói đã không quan trọng rồi, trong cuộc sống sau này, nàng ấy và tỷ tỷ sẽ giống một đôi người yêu bình thường, gắn bó làm bạn, bạc đầu giai lão Khi Lạc Vũ về nhà nữ vương đang nằm ở trên ghế quý phi chờ nàng "Lại đi cùng thứ sống vất vưởng Thất Sát?" Nghe được nữ vương đại nhân nổi giận đùng đùng chất vấn, Lạc Vũ chân thật lấy làm kinh hãi. Sống vất vưởng? cùng Tịch Thất? "Ngươi còn muốn giả ngu tới khi nào? Chuyện ngươi và Thất Sát có một chân đừng tưởng rằng giấu được ta!" Có một chân? Lạc Vũ chép chép miệng, mẹ thần thông quảng đại, không chỗ nào không biết, quay đầu lại cái gì đều rõ ràng. Nhưng mà bà ấy thật sự biết chuyện lục lạc nhỏ là ai đeo sao? Lạc Vũ cợt nhả bò lên trên sofa, cả người đều sắp muốn cười co quắp, "Chậc chậc chậc, làm sao một cổ vị chua đây, ai đem bình giấm đánh ngã?" "Cười cái mông!" Nữ vương vặn lấy lỗ tai nhỏ của Lạc Vũ, dùng sức lôi kéo, tức giận, "Sau này không cho phép lại đi gặp cô ta, có nghe hay không!" "Biết rồi, biết rồi...." Lạc Vũ vội vàng cúi đầu xin tha, kéo thì kéo nữa thành tai đón gió, ai ya Lạc Vũ ghé vào bên miệng nữ vương hôn một cái, "Tiểu Vũ yêu mẹ nhất rồi, sau này thì canh giữ ở bên người mẹ, đâu cũng không đi" Lạc Vũ đem đầu nhỏ đặt ở nơi hõm vai của nữ vương, rung đùi đắc ý nói, "Mẹ, chúng ta ngày mai hẹn hò đi." "Hẹn cái đầu ngươi! Ngày mai ta bận" Lạc Vũ bày ra một bộ mặt khổ qua, "Người đã đáp ứng con theo con đi khu giải trí, hàng năm đều thoái thác, khăng khăng con chết một lần nữa mới được sao" Lạc Vũ vừa nói xong thì ngây ngẩn cả người, ai nha mẹ ơi, nói lỡ miệng Quả nhiên, thần sắc Lạc Hàn đại biến, lửa giận ngút trời, một cái tát mạnh mẽ hướng về cái mông của Lạc Vũ, "Lạc Vũ ngươi là muốn ăn đòn hay sao, ta gấp đến độ sắp khóc rồi, ngươi lại dám giả chết với ta!" Con thỏ nhỏ chết bầm này sở trường nhất giả vờ, giả bộ ra một cổ ngu xuẩn không xương, sau đó sau lưng lén lút làm chuyện xấu. Mấy ngày nay cô dần dần nhìn ra Lạc Vũ đang giả ngu, giả bộ mất trí nhớ, chính là vì giận mình, ai biết cả hôn mê bất tỉnh mới bắt đầu liên tục mấy ngày mấy đêm đều là giả vờ Lạc Hàn đột nhiên từ trên ghế quý phi đứng lên, từ thư phòng xách roi mây thô thô, vừa đi ra thì chào hỏi ở trên cánh mông của Lạc Vũ Lạc Vũ kêu cha gọi mẹ, vừa chạy vừa nhảy, một bên còn tiếp tục tìm đường chết cười đùa nói, "Không phải giả chết, là giả bộ ngủ! ai ya, hí hí, không giả bộ bất tỉnh có thể nghe thế biểu lộ thâm tình cảm động đến như vậy sao, a a, con sai rồi, mẹ, kỹ thuật diễn của con không tệ chứ, người không biết khi đó con nhịn đến rất cực khổ a" "Lạc! Vũ! Ngươi là đồ khốn!" Lạc Hàn sắp muốn giận phát nổ rồi, đứa trẻ nhỏ theo mông này cư nhiên đùa bỡn chính mình, để cho mình thương tâm gần chết, lòng như tro nguội, không ngủ không nghỉ canh giữ ở một bên giường bệnh! Hôm nay không bắt được tên tiểu hỗn đản này sửa chữa một trận thật tốt, chính mình sẽ không họ Lạc! Lễ tình nhân thất tịch, trên sân chơi người ta tấp nập, chen thành một hàng bức tường người mênh mông cuồn cuộn Lạc Vũ và nữ vương tay trong tay, lẫn trong đám người lén lút hẹn hò Cửa hàng hai bên bán đầy áo tình nhân hình trái tim, mua một tặng một, bạn học Lạc Tiểu Vũ ham món lợi nhỏ tiện nghi hứng thú bừng bừng mua hai bộ, một cái chính mình mặc, một cái bao lên người nữ vương Lạc Hàn cảm thấy có chút lúng túng, Lạc Vũ thì lại không ngừng mà an ủi, đây là đồ mẹ con, một lớn một nhỏ, một dài một ngắn, rất phối hợp a! Khu giải trí là giấc mơ thời trẻ con của Lạc Vũ, bây giờ lại biến thành ác mộng của Lạc Hàn Từ sau khi đi xuống tàu lượn siêu tốc kích thích mạo hiểm, Lạc Vũ không hề có điềm báo trước ói ra, còn lộng lẫy nôn ở trong trong cổ áo của nữ vương đại nhân Sau khi tiến vào quỷ ốc dữ tợn đáng sợ, Lạc Vũ thì luôn kéo rách cổ họng rít gào, còn gắt gao bóp lấy cái cổ của Lạc Hàn, Lạc Hàn suýt chút nữa bị nàng bóp đứt hơi Lạc Vũ chơi đến không còn biết trời đâu đất đâu, Lạc Hàn theo tiểu tổ tông chơi đến nhức eo đau lưng Lạc Vũ bị dòng nước xiết mạnh bắn tung tóe một thân nước, ướt chèm nhẹp chạy đi quầy hàng trong khách sạn mua que kem, lại ở nơi đó đụng trúng một người Lạc Vũ luôn miệng xin lỗi, ngẩng đầu nhìn lên, người kia lại là Tịch Thất. Tịch Thất cũng ăn mặc áo tình nhân hình trái tim, mới nhìn, chính mình mặc và cái này của cô ấy như là đồng bộ thành đôi Tịch Thất mua hai cái kem ốc quế, Nam Kỳ cũng đi tới, chỉ là sắc mặt có chút khó coi, nhìn thấy Lạc Vũ liền giống gặp được ôn dịch "Chúng ta có phải đã gặp nhau ở nơi nào sao?" Tịch Thất đột nhiên kéo lấy tay của Lạc Vũ, lên tiếng hỏi dò Lạc Vũ chuẩn bị mua đồ vật liền rời đi, ai biết lại đột nhiên bị Tịch Thất ngăn cản "Hình như...gặp qua một lần thôi, quãng thời gian trước giúp cô đưa hoa qua" Lạc Vũ nghiêng đầu nghĩ đến một trận, giả ra một bộ dáng dấp suy tư Nam Kỳ sầm mặt lại, tiến lên kéo lại cánh tay của tỷ tỷ, "Chúng ta đi" Tịch Thất lại không có lập tức rời đi, mà là đang ngăn cản Lạc Vũ đang muốn rời đi, "Tại sao tôi cảm thấy cô rất quen thuộc, giống như là kiếp trước thì quen cô" Rõ ràng là người xa lạ, tại sao thấy được khuôn mặt xa lạ kia, trong lòng sẽ đau, ngực sẽ cuồn cuộn ra từng trận bi thương khó có thể ức chế Vẫn không đợi được Lạc Vũ trở về, Lạc Hàn cuối cùng không nhịn được theo lại đây, một khắc đó thấy được Tịch Thất, mặt cô trong nháy mắt âm trầm, giống như sắc mặt của Nam Kỳ khó coi như thế, "Tiểu Vũ, chúng ta trở về" Lạc Vũ xin lỗi hướng Tịch Thất cười cười, "Cô nhận lầm người rồi đó, tôi không quen biết cô" Tịch Thất nhìn bóng lưng của Lạc Vũ như đang suy tư, có lẽ, thật sự là chính mình nghĩ nhiều rồi, bóng người xuất hiện bên trong mộng đêm đó lăn qua lộn lại, bất luận nỗ lực như thế nào đều không nhìn thấy khuôn mặt người kia, nữ nhân trong mộng đến tột cùng là ai? Nữ nhân mình yêu nhất không phải tiểu Vũ sao, vì sao lại mơ thấy một người khác? Cánh tay bị nữ vương sít sao kéo lại, lôi kéo đến đau đớn, Lạc Vũ không dám hé răng, cảm giác nữ vương tựa hồ rất tức giận "Đừng tức giận, đây chỉ là bất ngờ, con căn bản không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp phải cô ấy" Nữ vương đại nhân, đừng ngạo kiều ấu trĩ như thế có được hay không, sinh hờn dỗi tổn thương cơ thể, mình sẽ đau lòng Lạc Hàn cũng không rõ vì sao chính mình lại đột nhiên phát hỏa, kể từ sau khi biết những chuyện hư hỏng của tiểu công chúa và Thất Sát kia, vừa thấy được hai người gặp mặt, sẽ cảm thấy đặc biệt buồn bực mất tập trung, nóng nảy bất an "Đi, chúng ta đi ngồi vòng đu quay" Lạc Vũ hôn hôn cái cổ của nữ vương, động viên nữ vương đại nhân nóng nảy nguôi giận Lúc này sắc trời dần tối, ánh chiều tà tà dương tung khắp trên đất, màu đỏ mỹ lệ chiếu rọi ở trên mặt của mỗi người. Nét mặt tươi cười như hoa của Lạc Vũ, giống như hoa hồng nở rộ, chói lọi Tầm mắt bên trong vòng đu quay rất tốt, cảnh sắc chung quanh liếc mắt một cái là rõ mồn một, tà dương xuống núi, màn đêm buông xuống, cả tòa thành thị bị bóng đêm u lam bao phủ "Mẹ, chúng ta cả đời sống chung với nhau, mãi mải đừng tách ra" Đầu nhỏ của Lạc Vũ đặt ở trên cằm của Lạc Hàn cọ cọ "Ừm" Cảnh đêm mê người như thế, đèn đuốc huy hoàng, quan sát cả tòa thành thị, đèn đuốc vạn nhà, ấm áp như vậy "Mẹ, có một ngày chúng ta trờ nên già rồi, người còn có thể sẽ không giống hiện tại yêu con như vậy?" Mắt long lanh Bắt đầu từ giờ khắc đó con sinh ra, ta chưa từng có ngừng yêu con, bảo bối của ta. "Vậy phải xem ngươi có nghe lời hay không" Nữ vương đại nhân ngạo kiều là sẽ không đem lời ngon tiếng ngọt treo ở bên mép miệng Lạc Hàn cúi đầu, hôn mắt của tiểu công chúa, còn có mũi tẹt nho nhỏ kia, lỗ tai nhỏ non mềm Baby for all life i'm living love you Dùng hết một đời, sống chỉ vì yêu con, công chúa của ta -----------------Hoàn--------------------- Edit: chính thức hoàn nhé mọi người, cùng nhau tung bông tung hoa nào, có thể hiểu bộ này là bộ chậm nhiệt, ban đầu chỉ là tình cảm mẹ con từ từ sẽ tăng lên làm tình nhân còn khi nào tăng lên làm tình nhân thì chắc không nhắc ở trong chuyện này rồi kaa,hơi bị mất mát một chút.