Saved Font

Trước/97Sau

Sau Khi Nhận Nhầm Nam Thần, Tôi Đã Bị Chú Ý

Chương 32: Thích

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Minh An

Beta: E. Coli

Hôm sau, “Mộc Bạch Phiền” vẫn chưa trả lời tin nhắn của Kiều Nam Gia.

Kiều Nam Gia dựa vào cửa sổ, nhìn mây mù mênh mông bên ngoài, trong lòng buồn bã. Thỉnh thoảng có làn gió lạnh từ bên ngoài thổi vào làm cô càng cảm thấy buồn hơn.

Chẳng lẽ là cô nói sai cái gì sao?

Kiều Nam Gia mở lịch sử trò chuyện của mình cùng “Mộc Bạch Phiền” ra, từ từ lướt lên nhưng tìm mãi cô cũng không thấy có câu nào mình nói sai làm cậu buồn lòng.

Lịch sử tin nhắn toàn là tin cô chào buổi sáng cậu với hỏi thăm cậu. Chẳng lẽ là “Mộc Bạch Phiền” cảm thấy cô gửi bức ảnh hoa hướng dương thiểu năng quá sao? Nhưng Kiều Nam Gia cảm thấy nam thần không phải người như vậy.

Tuy rằng từ lời nói quá ngắn gọn của cậu rất khó để đọc ra cậu đang vui hay buồn, nhưng cô chắc chắn “Mộc Bạch Phiền” sẽ không chán ghét ảnh cô gửi cùng tin nhắn của cô.

Trong đầu Kiều Nam Gia chợt hiện ra khuôn mặt cười hiền lành của Bách Ngạn.

Bỗng nhiên cô nghĩ đến...

Có lẽ không phải nam thần đang giận cô. Có lẽ cậu đang bận cái gì đó, hoặc ở hiện tại đang có việc gì gấp, không rảnh để đọc tin nhắn của cô.

Nghĩ như vậy, tâm trạng của Kiều Nam Gia tốt hơn nhiều.

Cô quyết định kỳ nghỉ này sẽ dành thêm thời gian rảnh để cổ vũ cho nam thần, làm mỗi ngày của cậu trôi qua vui vẻ hơn.

Sau khi Kiều Nam Gia nghiêm túc làm xong một đề thi, “Mộc Bạch Phiền” vẫn chưa gửi tin nhắn trả lời. Cô chia sẻ cho cậu một ít video hài hước cùng truyện cười, những bài viết về ẩm thực, các món ngon.

Trong lúc chờ đối phương trả lời thì Kiều Nam Gia cầm quyển từ điển tiếng Anh ra ngâm nga đọc từ mới. Cô định đọc xong một lần sẽ lại tiếp tục gửi tin nhắn cho “Mộc Bạch Phiền“.

Ai cũng sẽ có lúc cảm thấy học tập buồn chán, vì vậy cần phải tìm ra được một phương pháp học tập phù hợp. Xem tin nhắn của nam thần có thể tiếp thêm sức mạnh cho Kiều Nam Gia, hiệu suất học tập của cô cũng sẽ được nâng cao hơn.

Kiều Nam Gia hiểu rõ cách để mình học tập hợp lý và hiệu quả nhất.

Nhân lúc ăn cơm trưa thì cô vừa ngồi ăn, vừa xem phim. Xem phim xong thì cô đi rửa bát đũa.

“Mộc Bạch Phiền” vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô. Kiều Nam Gia cũng không nản lòng, với bất kỳ việc gì cô cũng đều vô cùng kiên nhẫn và giàu nghị lực. Điều này cũng chính là nhân tố quyết định giúp cô học tập ngày càng tiến bộ.

Buổi chiều, cô lấy quyển “Kiêu hãnh và định kiến” ra đọc.

Cô pha một ly cà phê, đổ thêm một nửa ly sữa bò vào trong đó nữa, còn mang thêm một đĩa đồ ăn vặt lên để lót bụng. Cà phê là quà xã giao mẹ Kiều mang về, trong nhà không ai uống nên tất cả chui hết vào trong bụng Kiều Nam Gia.

Mùa đông uống một tách cà phê nóng hòa quyện cùng với sữa bò tinh khiết làm Kiều Nam Gia cảm thấy ấm áp.

Ánh mặt trời chiếu từ ngoài cửa sổ vào, mầm hoa hướng dương giàu sức sống vươn lên.

Kiều Nam Gia nhìn mà vui vẻ.

Vui đến nỗi cô tạm thời quên mất mình đang buồn cái gì.

...

Cùng lúc đó.

Bách Nhiên đang ngồi chờ trên ghế dài ở bệnh viện thú cưng, ngồi chờ khám. Như Kiều Nam Gia nhắc nhở thì cậu nên tiêm vắc-xin phòng bệnh cho mèo con thường xuyên để chú khỏe mạnh.

Sữa Bò Ngọt bị nhốt trong lồng sắt, dùng chân mèo nhỏ dùng sức lay lay. Đôi mắt của nó dầm dề nước mở to nhìn chằm chằm Bách Nhiên trông vô cùng đáng thương, cứ như cậu sắp mang nó đi bán đến nơi vậy.

Chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến Chu Ngôn Quân.

Nhưng gần đây cậu khá hợp mắt một em gái, mà trùng hợp đối phương lại yêu thích các con vật nhỏ. Cậu lười nuôi mèo nên bảo mèo mà Bách Nhiên nuôi là cậu nuôi, có thể nói là da mặt vô cùng dày.

Nhưng Chu Ngôn Quân lại làm ra vẻ đúng lý hợp tình.

Dù sao thì cái tên Sữa Bò Ngọt này cũng chính là cậu đặt, chín bỏ làm mười thì cậu cũng có công trong việc nuôi mèo này nha!

Chu Ngôn Quân không nghĩ tới Bách Nhiên sẽ ghi tên cho chú mèo này là Sữa Bò Ngọt ở sổ khám. Quả nhiên Bách Nhiên vẫn cảm thấy tên cậu đặt cho mèo hay.

Cậu hơi vênh váo một chút.

Chu Ngôn Quân duỗi ngón trỏ định trêu đùa Sữa Bò Ngọt nhưng lại suýt nữa bị nó cắn cho một cái.

Cậu phản ứng rất nhanh, tránh ngay lập tức, trong lòng sợ hãi nhìn về phía Bách Nhiên: “Mày nuôi mèo kiểu gì mà nó dữ thế?” Nửa câu sau thì cậu chưa nói ra, con mèo này dữ như Bách Nhiên vậy!

Bách Nhiên đang xem điện thoại, không ngẩng đầu lên nói: “Ngoài dì Trịnh thường cho nó ăn đồ ăn thì nó không thích ai chạm vào nó hết.”

“Thì... Không cho chạm thì thôi.”

Ở đối diện có hai bạn nữ trộm ngắm Bách Nhiên vài lần, khuôn mặt đỏ bừng, muốn ôm mèo con trong tay lên để tới bắt chuyện làm quen với cậu. Nhưng buồn thay, họ lại đụng phải khuôn mặt lạnh lẽo của Bách Nhiên, sợ chạy mất dép.

Cả quá trình Bách Nhiên đều làm lơ hai người bọn họ. Chu Ngôn Quân cũng muốn nói chuyện với hai cô bé kia để giết thời gian, cậu biết rõ tính tình của Bách Nhiên. Nếu trò chuyện với hai người kia mà chủ đề lại dời sang người Bách Nhiên thì ngày tháng sau này của cậu cũng chẳng tốt đẹp gì.

Chu Ngôn Quân nhàm chán liếc nhìn xung quanh một lúc, ánh mắt liếc qua điện thoại của Bách Nhiên. Cậu phát hiện hôm nay Bách Nhiên xem video trên Weibo!

“Mày đang xem cái gì đấy? Cho tao xem với!”

Trên video là một vở hài kịch nhỏ lấy bối cảnh học đường, tiêu đề là “Còn có thể dùng ký hiệu của nguyên tố như vậy sao?”

Trong video, có một học sinh yếu kém có ý đồ muốn bắt nạt bạn học sinh giỏi, liên tục dùng những từ ngữ khiêu khích. Đối với sự quấy rầy của cậu học sinh yếu kém, bạn học sinh giỏi bình tĩnh nâng mắt kính, ngẩng đầu nói: “Stibi*.”

*Stibi là tên nguyên tố hóa học, cách phát âm cũng na ná với “stupid” – ngu ngốc nên ở đây bạn học sinh giỏi đang chửi ngầm bạn học sinh yếu kém nha!

Bạn học sinh yếu kém kia sững sờ tại chỗ, không hiểu cậu đang nói cái gì.

Học sinh giỏi nói lại một lần: “Stibi.”

Vẻ mặt Chu Ngôn Quân ở ngoài màn hình ngơ ngác như bạn học sinh yếu kém kia.

Bách Nhiên: “......”

Chu Ngôn Quân nghĩ mãi mà không hiểu: “Cái gì đây? Truyện cười à?”

Ánh mắt Bách Nhiên dừng trên khuôn mặt đầy nghi hoặc của Chu Ngôn Quân. Ánh mắt cậu nhìn Chu Ngôn Quân như ánh mắt của bạn học sinh giỏi nhìn học sinh yếu kém trong video vậy, ba phần chế nhạo bảy phần khinh thường: “Stibi là một nguyên tố kim loại, ký hiệu là Sb.”

Chu Ngôn Quân ngơ ngác một lát, mãi mới hiểu ra rồi giận tím mặt: “... Con mẹ nó! Cái này là chửi người đó hả?”

“Không đúng, Bách Nhiên, sao mày lại biết ký hiệu của nguyên tố kia? Có phải mày lại trộm học sau lưng tao không?”

Mặt Bách Nhiên vô cảm: “Bảng tuần hoàn các nguyên tố là nội dung học của cấp hai.”

Nghe vậy, Chu Ngôn Quân im lặng một lúc lâu.

Cậu cảm thấy Bách Nhiên đang dùng một phương thức mới để cười nhạo cậu, nhưng cậu không có chứng cứ, cũng không thể phản bác lời Bách Nhiên được. Nhiều năm như vậy, Chu Ngôn Quân cũng tự biết thân biết phận, ngoan ngoãn làm một học sinh yếu kém đội sổ.

Chu Ngôn Quân giận đến nỗi bật thốt ra: “Kỳ nghỉ đông này tao sẽ học tập thật chăm chỉ! Để cho đồ cặn bã như mày bị vả mặt!”

Bách Nhiên lơ đi.

“Nhưng mà... Tao thấy mày rất ít khi lên Weibo. Tên Weibo của mày là gì, để tao follow?” Chu Ngôn Quân khá là kinh ngạc khi thấy Bách Nhiên lướt Weibo.

Bách Nhiên chỉ có một tài khoản Weibo duy nhất của phòng làm việc, nhưng cậu cũng chẳng đăng nhập vào đó bao giờ, lại càng không dùng tài khoản đó để lướt Weibo.

“Lướt chơi một chút thôi.” Bách Nhiên không định cho Chu Ngôn Quân xem điện thoại của mình, tắt máy đi, “Đến lượt tao rồi.”

“Ê!“. Truyện Tổng Tài

Chu Ngôn Quân ngồi ngẩn ngơ trên ghế, một tay chống cằm nhìn theo bóng dáng Bách Nhiên rời đi như có suy tư. Hình như từ mấy tháng trước Bách Nhiên đã là lạ sao rồi, chẳng lẽ... cậu ấy...

“Có người bên ngoài?”

...

Ngày hôm nay của Kiều Nam Gia trôi qua quả thật rất thú vị. Ban ngày thì ngồi đọc sách học tập, buổi tối thì ngồi chơi. Cô giết thời gian bằng việc ngồi chơi một trò chơi nhỏ, lướt tin tức mới trên Weibo, xem video hài, nói chuyện phiếm cùng bạn bè...

Kiều Nam Gia dựa vào giường mở phần tin nhắn trong Weibo ra, “Mộc Bạch Phiền” vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.

[Nam Gia Có Cá: Hôm nay tớ ngồi đọc sách cả buổi trưa, buổi tối thì tớ ngồi chơi giết thời gian. Còn cậu đang làm gì thế?]

[Nam Gia Có Cá: Nếu cậu không vui tớ có thể dẫn cậu chơi game nha! Không tốn nhiều thời gian đâu!]

Chơi game một chút cũng sẽ không bị nghiện, hơn nữa thời gian chơi cũng ngắn, các thao tác cũng dễ nên sẽ không bị lãng phí thời gian. Trong nửa tiếng có thể chơi đến mười mấy ván đánh tennis, lái máy bay, đánh yêu quái... Khá là thú vị.

Kiều Nam Gia mở trò chơi trong QQ ra, tiện tay bấm vào trò tennis chơi tiếp. Chỉ cần nhanh tay tinh mắt một xíu, đập vào quả bóng tennis đánh sang bên kia là được rồi.

Lúc cô đang ngồi chơi trò chơi thì Bách Nhiên cũng ôm mèo về nhà.

Trong nhà không có ai, Bách Nhiên trực tiếp đi thẳng lên tầng hai mở đèn lên.

Cậu thả Sữa Bò Ngọt xuống, cởi quần áo đi tắm rửa.

Đến khi tắm xong quay về phòng ngủ thì cậu thấy mèo con đang ôm đồ chơi liếm liếm đến ngu mèo.

Bách Nhiên dùng mũi chân hất nó về trong ổ, tìm máy sấy sấy khô tóc. Tiếng máy sấy ù ù kêu rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh. Cậu tùy ý hất hất sợi tóc màu đen để nó nhanh khô hơn.

Bách Nhiên mở đèn đầu giường, dựa vào mép giường xem điện thoại.

Weibo có tin nhắn mới. Đầu ngón tay cậu dừng một chút, bấm vào, nhìn thấy “Nam Gia Có Cá” gửi cho mình một đoạn tin nhắn dài. Nhưng hôm nay không giống mọi hôm, cô không gửi cho cậu mấy video nhàm chán mà lại nhiệt tình mời cậu cùng chơi game.

Chơi game?

Đầu tiên Bách Nhiên nhướng mày.

Chắc là Kiều Nam Gia không biết cậu từng đi thi đấu đâu, chắc cái này cũng chỉ trùng hợp thôi. Bách Nhiên nhìn app với mấy biểu tượng game Kiều Nam Gia gửi cho mình thì chắc chắn suy nghĩ của mình là chính xác.

Mấy trò chơi đơn giản mà ấu trĩ như vậy chỉ sợ có trẻ con ba bốn tuổi mới chơi. Thế nhưng Kiều Nam Gia lại cảm thấy vui, nhiệt tình rủ cậu chơi như được bơm máu gà rồi còn khoe thành tích của mình trong đó nữa.

Bách Nhiên: “......”

Không hiểu cái đó có gì mà kiêu ngạo.

[Nam Gia Có Cá: Tớ lại lập kỷ lục mới! Cậu có đó không, tớ dẫn cậu chơi?]

[Mộc Bạch Phiền: Có.]

Vài giây trôi qua.

[Nam Gia Có Cá: Hả?]

Bách Nhiên đang hối hận vì tay nhanh hơn não. Không chờ cậu thu hồi tin nhắn, “Nam Gia Có Cá” gửi liên tiếp mấy tin nhắn mới.

[Nam Gia Có Cá: Cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi!]

[Nam Gia Có Cá: Gần đây cậu rất bận hả? Tớ có làm phiền cậu không vậy?]

[Nam Gia Có Cá: Chơi game có thể thư giãn đó, cũng không tốn quá nhiều thời gian đâu!]

Mấy tin nhắn nối đuôi nhau hiện ra, Bách Nhiên chưa kịp trả lời, đối phương đã liên tiếp ném cho cậu mấy game cùng ID của mình, gọi cậu nhanh chóng vào game.

Bách Nhiên ghét bỏ nhìn chằm chằm giao diện của game.

Game được thiết kế theo phong cách trẻ con, các nhân vật hoạt hình, màu sắc thì vô cùng tươi sáng kết hợp cùng với âm thanh đáng yêu mà các bạn nhỏ vô cùng yêu thích.

Cậu không thèm chơi loại game ấu trĩ như vậy!

[Nam Gia Có Cá: Cậu cứ từ từ vào, tớ sẽ chờ cậu!]

Bách Nhiên im lặng.

Hai phút sau, cậu lập một ID tên “Mộc Bạch Phiền” vào trò chơi, kết bạn với “Cá Gia Gia“. Trên danh sách bạn bè của cậu vèo ra mấy lời mời liên tiếp, là Kiều Nam Gia mời cậu.

[Bạn tốt của bạn, “Cá Gia Gia” mời bạn chơi Tennis điên cuồng!]

... Cái tên mẹ gì vậy?

Bách Nhiên vô cùng miễn cưỡng đăng nhập vào game, chờ game bắt đầu tính giờ. Game này là game tennis online dành cho hai người. Sau 1 phút, ai có điểm cao hơn thì thắng, nếu cả hai bằng điểm nhau thì hòa.

Loại game không cần dùng đầu óc này vô cùng nhàm chán, Bách Nhiên cảm thấy cậu điên rồi mới đồng ý ngồi lãng phí thời gian cùng Kiều Nam Gia với cái thứ này.

Cậu quyết định sẽ nhường Kiều Nam Gia hai ván để cô có chút cảm giác thành tựu.

Nếu Chu Ngôn Quân mà nghe được tiếng lòng của cậu ngay lúc này thì sẽ căm giận nói cậu không công bằng. Nhiều năm như vậy, bất kể nam nữ Bách Nhiên đều chẳng nương tay một chút nào. Thậm chí cậu còn cảm thấy ngồi xin lỗi mấy em gái xinh đẹp đang ngồi khóc chít chít ở một bên còn tốn thời gian.

Mấy cô bé đó nhìn còn xinh hơn cả tiên nữ đó! Chu Ngôn Quân rít lên.

Bách Nhiên nói đơn giản: Thua do trình độ kém, đừng lằng nhằng.

Kiều Nam Gia hứng thú bừng bừng động tay chơi, cô định nhường nam thần một xíu. Người như Bách Ngạn chắc là rất ít khi chơi game nên chơi gà cũng là chuyện bình thường, mục đích của cô cũng chỉ là để giúp cậu giải sầu thôi.

Ván đầu tiên bắt đầu.

Cùng với tiếng tennis vang lên “bang”, “bang” liên tục, hai người bắt đầu chơi game với nhau. Mấy quả đầu đánh rất dễ, tốc độ cũng chậm, nhưng càng về sau tốc độ càng nhanh hơn, làm người ta hoa hết cả mắt.

Kiều Nam Gia định nhả cho nam thần một quả, nhưng đột nhiên đối phương đánh hụt quả tennis.

Kiều Nam Gia thắng.

Bách Nhiên: “......”

[Cá Gia Gia: Chúng ta chơi lại ván mới.]

[Mộc Bạch Phiền: Bắt đầu đi.]

[Cá Gia Gia: Được...]

Ván thứ hai hai người đánh vô cùng ăn ý, hòa nhau. Đến ván thứ ba, Kiều Nam Gia cố ý nhường đối phương nên “Mộc Bạch Phiền” giành chiến thắng.

Bách Nhiên vô cảm nhìn biểu tượng chiến thắng, tiếng hoan hô phát ra từ điện thoại.

Sao cậu lại không nhìn ra đối phương đang cố tình nhường mình chứ?

Cô nhường cậu? Cố ý nhả cậu à?

Với một đại thần game online, một tuyển thủ thi đấu chuyên nghiệp như cậu thì việc được người khác nhường, nhả cho thắng như này chẳng khác gì làm nhục cậu.

[Mộc Bạch Phiền: Chơi hẳn hoi.]

[Cá Gia Gia: Được!]

Kiều Nam Gia không ngờ Bách Ngạn chơi game mà cũng nghiêm túc như vậy, còn phát hiện cô đang nhường cậu. Cô quyết định sẽ thắng hai ván thua hai ván để hai bên hòa nhau, cùng vui.

“Mộc Bạch Phiền” gửi cho Kiều Nam Gia một trò chơi khác: Đổi.

Trò này là trò ếch xanh nhảy cao, ai nhảy đến đích nhanh hơn thì người đó giành chiến thắng. Ván này “Mộc Bạch Phiền” chơi rất nhanh, mười mấy giây thôi là đã chiến thắng rồi.

Kiều Nam Gia thở dài một tiếng. Tự dưng “Mộc Bạch Phiền” chơi hăng như vậy khơi dậy lòng hiếu thắng của cô, vốn dĩ cô chỉ nhẹ nhàng chơi thư giãn mà lúc này cô lại chơi điên cuồng như lúc giành giật từng giây để làm đề. Không nhường chính là sự tôn trọng giành cho đối phương.

Kiều Nam Gia vô cùng kính nể. Hẳn nam thần đang dạy dỗ cô, làm chuyện gì cũng phải nghiêm túc.

Vẻ mặt Kiều Nam Gia nghiêm túc bắt đầu chơi ván thứ hai.

“Cá Gia Gia” thắng.

Bên kia, Bách Nhiên đen mặt nhìn màn hình điện thoại. Đối phương còn chạy nhanh hơn so với cậu, lấy tốc độ nhanh như chớp giành chiến thắng.

[Mộc Bạch Phiền: Đổi.]

Lần này là một game nhỏ đo tốc độ tay. Trong game có hai bạn nhỏ ngồi trên bàn ăn cơm trộm đánh nhau, vừa đánh vừa phải đề phòng không để người khác phát hiện.

Nếu so tốc độ tay thì Bách Nhiên chưa từng thua bao giờ.

Cùng với tiếng âm nhạc vui nhộn vang lên, âm thanh của tiếng đánh nhau vang lên “bốp bốp” liên tục. Chỉ thấy ngón tay thon dài của Bách Nhiên liên tục chạm vào màn hình điện thoại, tốc độ cực nhanh làm người nhìn hoa mắt, dường như chỉ nhìn thấy mỗi tàn ảnh của ngón tay cậu thôi.

Cậu phản ứng rất nhanh, bấm liên tục không ngừng. Đến lúc NPC* quay đầu lại thì tay cậu chững lại chừng một giây. Sau đó cậu lại tiếp tục đánh, tốc độ nhanh như trước.

*NPC là viết tắt của từ Non-player character, là một nhân vật trong các trò chơi do máy tính điều khiển

Sau đó Bách Nhiên thấy điểm của “Cá Gia Gia” phía đối diện điểm cao hơn cậu.

“Cá Gia Gia” thắng.

Bách Nhiên: “......”

Xảy ra chuyện này này, chỉ có hai khả năng. Một là trò chơi bị lỗi, hai là Kiều Nam Gia gian lận. Điều thứ hai chắc chắn sẽ không xảy ra, vì thế có thể khẳng định là trò chơi này bị lỗi.

Sau khi Kiều Nam Gia vui sướng do thắng trận, cô để ý cả nửa ngày sau “Mộc Bạch Phiền” cũng không nhắn tin trả lời.

Bỗng nhiên cô nhận ra, có lẽ chuyện mình mình thắng liên tiếp mấy ván đã làm tổn thương đến sự tích cực của nam thần rồi. Sau khi hiểu rõ vấn đề, vẻ mặt Kiều Nam Gia buồn bã, không còn tâm trạng chơi game nữa, định nói sang chuyện khác để cậu vui vẻ.

[Cá Gia Gia: Hôm nay chơi game với cậu vui thật đó! Đúng rồi, hoa hướng dương của tớ mọc tới 1 cm rồi đó, tớ chụp ảnh gửi cậu rồi nha!]

[Mộc Bạch Phiền: Chơi thêm ván nữa.]

[Cá Gia Gia: Hay là thôi...]

[Mộc Bạch Phiền: Nếu thắng, tôi đồng ý một yêu cầu của cậu.]

[Kiều Nam Gia:!!!]

Cô không thể tin vào mắt mình! Thế mà nam thần lại hứa sẽ đồng ý với một yêu cầu của cô, mà yêu cầu gì thì cô đã nghĩ xong từ lâu rồi!

[Cá Gia Gia: Thế chơi thôi. Cậu chọn đi.]

Trong suy nghĩ của Kiều Nam Gia thì ván này chính là ván quyết định sống còn. Dường như không phải là một game nhỏ nữa, mà là một trận chiến!

Kiều Nam Gia bẻ bẻ ngón tay, vào tư thế chuẩn bị, sẵn sàng đánh trận.

Bách Nhiên chọn game hai đứa trẻ trộm đánh nhau. Game nhỏ này chỉ thi tốc độ tay cùng năng lực phản ứng, nếu Kiều Nam Gia lại thắng cậu...

3, 2, 1, GO!

Bốp bốp bốp! Tiếng ngón tay va chạm với màn hình liên tục phát ra tiếng kêu!

Ngón tay Bách Nhiên di chuyển nhanh chóng trên màn hình, dùng tốc độ nhanh nhất giành điểm cao hơn đối phương. Nhưng ngày vui chóng tàn, cậu đánh hăng như vậy như bơm thêm máu gà cho đối phương, bên kia đánh vô cùng hăng say, nhanh chóng đuổi kịp cậu, hơn nữa ngày càng kéo gần điểm số với cậu.

Bách Nhiên:???

Trong tích tắc Bách Nhiên mất tập trung, trò chơi kết thúc.

“Cá Gia Gia” thắng.

“........................”

Giờ phút này, thiếu niên thiên tài trong truyền thuyết, đại thần game online được mệnh danh là người mạnh nhất, có tiềm năng nhất cả nước, được dự đoán mai sau có thể sẽ tỏa sáng không chỉ ở trong Trung Quốc mà ở trên toàn thế giới, Nhiên thần đang chết lặng.

Chết lặng không hề báo trước, không thấy tăm hơi.

Kiều Nam Gia giành chiến thắng vào phút cuối, ngón tay bấm mạnh quá nên hơi đau một chút. Cô ngàn lần không thể ngờ được nam thần vừa mới học thôi mà chơi game giỏi đến vậy! Nhìn cậu cô mới thấy mấy kỷ lục mới mình khoe ra đúng là chả bõ. Chẳng lẽ đây là chiến lược marketing thu hút người chơi của game này sao?

Cảm giác thành tựu khi liên tiếp lập kỷ lục trong game của Kiều Nam Gia gần như biến mất hoàn toàn.

Ở hai nơi khác nhau, hai người cùng nhìn điện thoại, cùng thở dài ngao ngán.

[Cá Gia Gia: Tớ sắp gãy cả ngón tay rồi đây. Cậu chơi giỏi thật đấy! Thôi, chúng ta về Weibo nói chuyện phiếm đi ~]

Bách Nhiên tắt game đi, thoát ứng dụng sau đó đăng nhập vào Weibo.

Kiều Nam Gia gửi tin nhắn cho cậu: [Hôm nay tớ xem một bộ phim rất hay đó!]

[Mộc Bạch Phiền: Lời nói ra thì phải thực hiện.]

[Nam Gia Có Cá: Hả? À, thật ra tớ cũng không có việc gì đâu.]

[Mộc Bạch Phiền: Có.]

Kiều Nam Gia gãi gãi đầu, mặt nhăn lại suy nghĩ. Cô mím môi, nghĩ mãi mới nặn ra được vài chữ, chậm chạp trả lời: [Thế tớ nói nhé?]

[Mộc Bạch Phiền: Ừ.]

Lời nói ra thì phải thực hiện. Bách Nhiên có thể thực hiện bất cứ yêu cầu nào của Kiều Nam Gia, kể cả nó có hơi quá đáng đi chăng nữa.

[Nam Gia Có Cá: Thật ra... Nguyện vọng của tớ là... Tớ mong cậu có thể follow lại tớ.]

[Mộc Bạch Phiền:???]

[Nam Gia Có Cá: Đây là nguyện vọng lớn nhất của tớ! QAQ]

Vài giây sau, Weibo thông báo Kiều Nam Gia có người theo dõi mới.

[Mộc Bạch Phiền: Được chưa?]

[Nam Gia Có Cá: Được được! QAQ]

Đêm nay Kiều Nam Gia vô cùng hạnh phúc. Tối nay số tin nhắn mà nam thần gửi cho cô còn nhiều hơn tổng số tin nhắn cậu gửi cô mấy tháng trước, bọn họ còn cùng nhau chơi game nữa. Thậm chí nam thần còn đồng ý follow lại cô, làm bạn tốt của cô!

Cô vô cùng vui vẻ và cũng cảm thấy có lẽ đêm nay mình sẽ hưng phấn đến nỗi không ngủ được.

Bách Nhiên nhìn màn hình điện thoại, trên mặt không có cảm xúc gì nhưng trong lòng lại hơi vui vẻ. Cậu chẳng có cảm xúc không vui khi một người chơi game chưa từng thua ai hết như cậu lại bị đánh đến nỗi ba mẹ không nhận ra.

Cậu nhìn chăm chú tên “Nam Gia Có Cá”, hừ một tiếng.

Follow lại thôi mà Kiều Nam Gia lại vui đến vậy... Rốt cuộc thì cô thích cậu đến mức nào?

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay cũng là một ngày Bách Nhiên tự ảo tưởng ha ha ha!

Trước/97Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Võ Thần Chúa Tể