Saved Font

Trước/400Sau

Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 70

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chờ sau khi thức ăn tới, Y Mộc như chủ nhà, gọi chúng tôi đến ăn cơm.

"Nhanh nhanh, người là sắt cơm là thép, chuyện có lớn đến mấy cũng phải lấp đầy cái bụng mới có thể có sức mà giải quyết vấn đề. Lăng Hoa Dao, cậu xem cậu đi, có vài ngày không gặp thôi mà sau cậu lại gầy thành thế này, trông có khác gì tia chớp không?" Y Mộc đang bán thảm thay tôi.

Tân Hạo Đình lén nhìn tôi, gắp thức ăn cho tôi.

"Tân Hạo Đình, anh phải nghĩ cách làm giảm tổn thất! Nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn, người chịu thiệt không chỉ là Lăng Hoa Dao, mà còn có công ty. Dù sao vẫn còn phải làm ăn đấy." Y Mộc trực tiếp uy hiếp Tân Hạo Đình: "Thông thường khi xảy ra tình huống này, đều sẽ gây ảnh hưởng đến việc làm ăn, hai người gây dựng Đỉnh Hâm không dễ dàng gì, tôi cũng chứng kiến toàn bộ quá trình này."

"Tôi cũng rất muốn, nhưng…" Cuối cùng Tân Hạo Đình không nhịn được nữa, lén nhìn tôi một cái: "Nhưng... tôi sợ Hoa Dao không vui."

"Ai da... anh đừng sửa nữa, vậy cũng vô dụng, anh biết cô ấy sẽ không vui mà anh vẫn ăn vụng ư? Lúc anh sướng sao không nhớ đến Lăng Hoa Dao có vui hay không?" Y Mộc lại tức giận chọc trúng chỗ chết của Tân Hạo Đình.

Sắc mặt Tân Hạo Đình thoáng chốc y như gan heo, anh ta cắn chặt răng hàm, quai hàm bạnh ra rất rõ ràng.

"Tôi không biết chuyện công ty của hai người, Hoa Dao cũng không nói với tôi, tớ nói này Hoa Dao... tớ thật sự phục cái miệng này của cậu tôi, chặt như đóng đinh, thật không biết cậu có còn coi tớ là chị em nữa không." Cô ấy oán giận: "Việc cấp bách chính là đừng để cho tình thế cứ thế phát triển nữa!"

Y Mộc nhìn về phía Tân Hạo Đình: "Hạo Đình, nói nghe chút về suy nghĩ của anh đi, một cây làm chẳng nên non, chúng ta dù sao cũng phải nhanh chóng nghĩ cách! Tuy tôi là người ngoài, nhưng tôi thật lòng không hy vọng nhìn thấy hai người như vậy."

"Tôi muốn để Hoa Dao ra mặt..." Tân Hạo Đình nắm lấy tay tôi, nắm rất chặt: "Bà xã, anh muốn chúng ta cùng nhau ra mặt công khai, đẩy lui tin đồn!"

Trong lòng tôi thầm mắng một câu, xảy ra chuyện còn lấy tôi ra làm khiên chắn.

"Anh còn không biết xấu hổ mà nói à, anh ngại tôi chưa đủ mất mặt đúng không?" Tôi giận dỗi hất tay anh ta ra: "Anh coi tôi là cái gì chứ?"

"Hoa Dao, cậu đừng vội! Chúng ta từ từ thương lượng, cố gắng để vẹn toàn đôi bên!" Y Mộc cố ý đè tôi lại: "Lúc này cậu phải lấy đại cục làm trọng."

Tân Hạo Đình không ngừng gật đầu: "Bà xã, Y Mộc nói rất đúng, lấy đại cục làm trọng, hiện tại Bác Duệ Thiên Vũ vốn đã đè chúng ta xuống rồi! Anh có tìm hiểu qua, công ty chèn ép chúng ta thật ra luận tư lịch thì lão làng hơn Đỉnh Hâm của chúng ta, nhưng chúng ta chiếm được tiên cơ cửa sổ nhôm rồi, cũng không phải không cơ hội. Chuyện này đối với Đỉnh Hâm chúng ta mà nói chính là cơ hội ngàn năm có một, nếu bỏ lỡ, thật sự sẽ không còn cơ hội nào nữa, em biết mà bà xã, chúng ta dựng nghiệp cũng không dễ dàng gì."

Chuyện cho tới nước này, anh ta lại chơi trò lấy lý thuyết phục tôi, Đỉnh Hâm đã chỉ còn cái xác không, còn không phải đều do anh ta sao.

"Anh cũng nói, tư lịch của chúng ta không bằng người ta, nghiệm tư cũng chưa chắc qua cửa, tôi không cảm thấy cái gì mà cơ hội ngàn năm có một, làm lụng bao nhiêu năm, tôi đến cái nhà cũng không mua nổi, con cái không được học trường tốt, lấy cái gì mà đòi đấu lại người ta!" Tôi có chút cảm giác bùn nhão không thể trát tường.

"Bà xã, anh thề, chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn lần này, chúng ta sẽ mua được nhà!" Tân Hạo Đình thề son sắt hứa hẹn: "Nếu không phải có hạng mục lần này, chẳng phải chúng ta mua rồi sao? Anh cũng chỉ muốn kiếm thêm chút ít thôi."

Lời anh ta như chọc một lỗ vào tim tôi, rõ ràng đã mua một căn biệt thự, nhưng nó lại không phải của tôi. Đến giờ mà anh ta còn coi tôi như con ngốc để đùa bỡn.

"Anh thề nhưng mà chuyện lên giường cùng người ta là thật!" Tôi nhất quyết không bỏ qua cho anh ta.

Y Mộc không nói gì, chỉ yên lặng ăn cơm. Tân Hạo Đình nhìn tôi, kìm nén đến mức đỏ cả mặt, trông dáng vẻ là đang cố đè nén tâm tình, bầu không khí tương đối đông đặc.

Tôi có chút khẩn trương, chỉ thiếu chút nữa thôi, chỉ cần anh ta kiên quyết đến cùng với suy nghĩ của mình thì tôi sẽ đạt được mục đích của tôi.

Trước/400Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thấu Thị Chi Nhãn