Saved Font

Trước/232Sau

Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 151

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
22:24:47, 16/4/2013

Qua hơn nửa tiếng cuộc nói chuyện mới kết thúc, không để Yen tiễn tôi, tạm biệt chú và dì, ra ngoài đi về phía thang máy. Sau khi vào thang máy rốt cuộc không nhịn được mà bật khóc, vô lực tựa vào tường, trong đầu nghĩ về cảnh tượng và cuộc đối thoại ban nãy, còn nghĩ về những chuyện sau này phải đối mặt, tâm tình rất suy sụp.

Qua rất lâu mới phát hiện chưa ấn nút xuống lầu, khi thang máy mở ra, nhìn thấy Tư Khiết, Tiểu Đằng, Thiên Hi, tôi kinh ngạc sững sờ ở trong thang máy, sau đó mau chóng lau đi nước mắt trên mặt.

"Mạt nhi." Các nàng nhìn thấy bộ dáng này của tôi cũng bị giật mình, kéo tôi ra ngoài thang máy, tôi ôm lấy Tiểu Đằng, vùi mặt vào trong lòng nàng mà nức nở.

"Đừng nói là thật sự bị phát hiện rồi chứ? Chúng tớ gấp đến độ ở trên xe chờ không nổi." Thiên Hi lo lắng hỏi.

"Ngoan! Đừng khóc, có thể nói cho chúng tớ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tiểu Đằng ôm tôi, vỗ lưng tôi, hỏi. Tư Khiết đưa khăn giấy cho tôi, tôi ngẩng đầu lên vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói với họ chuyện vừa rồi.

"Ôi! Không cho các cậu liên lạc với nhau chẳng phải là tuyệt đường sống của hai cậu sao? Ba mẹ cậu cũng biết, như vậy thật đau đầu." Thiên Hi kích động nói.

"Tớ cảm thấy như vậy tốt hơn tớ tưởng tượng nhiều, ít nhất ba mẹ Tiểu Bảo không có mắng mỏ hai cậu ấy và cũng không có hành động nào cứng rắn, mà lại giải quyết rất ôn hòa, như vậy mọi chuyện có khả năng cứu vãn, không phải quá tệ. Bây giờ chính là tối nay Mạt nhi trở về đối mặt với cha mẹ thế nào." Tư Khiết bình tĩnh phân tích.

"Ừm! Ba mẹ Tiểu Bảo đều là người rất lý trí, bọn họ biết tính nết Tiểu Bảo, nếu như xử lý quá cứng rắn trái lại sẽ hoàn toàn phản tác dụng. Mặc dù không thể liên hệ, nhưng chúng tớ có thể nghĩ biện pháp cho hai cậu gọi điện thoại, đừng thương tâm ha." Tiểu Đằng an ủi tôi.

"Đúng vậy, đừng suy nghĩ quá nhiều, đi thôi! Chúng mình về nhà." Tư Khiết nói rồi kéo lên cánh tay của tôi đi ra ngoài.

Trên đường về nhà, ở trên xe Tư Khiết để tôi dựa vào vai của nàng nghỉ một lát, nhưng tôi làm sao ngủ được? Bây giờ tôi rất nhớ nàng, rất lo lắng cho nàng, tay cầm điện thoại di động không ngừng mà vuốt ve, nhìn ảnh của nàng trên màn hình, viền mắt đỏ lên, rất muốn gọi cho nàng, nhưng đã đồng ý với chú dì rồi, có lẽ lúc này bọn họ đã tịch thu điện thoại của nàng từ lâu.

"Tớ thử gọi cho cậu ấy nhé?" Tư Khiết biết tôi nghĩ gì, lấy ra điện thoại từ trong túi, gọi vào máy Yen.

"Tắt máy rồi!" Tư Khiết nhìn tôi rồi lẩm bẩm.

"Thật ra tớ cũng đoán được." Tôi ủ rũ dựa đầu lên vai Tư Khiết, nàng thở dài một hơi rồi không nói gì nữa.

Mệt mỏi kéo hành lý về đến cửa nhà, nhìn cánh cửa thân quen, đứng tại chỗ không nhúc nhích, không có dũng khí đi nhấn chuông cửa. Nghĩ đến chút nữa sẽ có cảnh tượng như thế nào? Các biện pháp mà Thiên Hi và Tư Khiết đề xuất không biết có dùng được không đây? Lòng càng ngày càng sốt sắng, bất an đứng lưỡng lự ở trước cửa, chú hàng xóm lầu trên đang xuống lầu nhìn thấy tôi trở về liền lớn giọng chào hỏi với tôi, tôi lập tức giơ tay lên, ngón trỏ đặt ở bên môi, ra hiệu chú ấy nhỏ giọng một chút, chú tò mò nhỏ giọng hỏi tôi tại sao không vào nhà, tôi chỉ cười khúc khích, không trả lời được, chú thấy tôi thần thần bí bí chỉ lắc đầu cười rồi rời đi.

Sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy khắp người, một lát sau thấy cửa nhà không bị mở ra mới thở phào nhẹ nhõm. Ngây ngốc tựa vào trên tường, nghĩ lung tung các loại đối sách, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày mình không muốn vào nhà, buồn phiền vò đầu bứt tai, lúc này điện thoại di động vang lên, vội vàng lấy ra từ trong túi quần, là ba mẹ gọi tới, sợ đến mức tôi lập tức cúp điện thoại.

"Doãn Hạ Mạt, kiên trì! Cố lên!" Vỗ lồng ngực của mình, tiếp sức cho chính mình, thở một hơi thật dài, từ trong túi lấy ra chìa khóa, tự mình mở cửa.

Sau khi vào cửa, phòng khách không có ai, tim đập nhanh dữ dội, nếu như bình thường tôi sẽ la hét lớn tiếng rằng tôi đã về, nhưng bây giờ như là kẻ trộm, nhẹ nhàng đổi dép lê, không dám kéo valy, nâng valy đi về phòng. Lúc đi qua phòng ăn, nhìn thấy ba mẹ ngồi ở trước bàn cơm, hai người trừng trừng mắt mặt không cảm xúc mà nhìn tôi, ba người cứ thế nhìn nhau vài giây, tôi đặt hành lý ngay tại chỗ, miệng khô khốc gọi một tiếng ba mẹ.

"Rửa tay, ăn cơm!" Trần chủ nhiệm khoanh tay, giọng vô cùng nghiêm túc nói với tôi.

"Dạ!" Tôi nhỏ giọng đáp lời, vội vã cầm lấy hành lý để ở trong phòng, sau đó đi ban công rửa sạch tay mới trở lại phòng ăn.

Bầu không khí giống như tôi đã nghĩ, ngoại trừ ngột ngạt, còn có áp lực vô hình. Cơm nước trên bàn không động tới chút nào, vài món trông đã nguội rồi, mẹ ngồi đối diện với tôi, ba ba ngồi bên cạnh tôi, hai người im lặng cầm lấy bát bắt đầu ăn cơm. Tôi cúi đầu cầm lấy đũa phẩy phẩy cơm trắng trong bát, khẽ gắp mấy hạt cơm tẻ bỏ vào trong miệng. Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng đũa cùng tiếng nhai nuốt nhẹ nhàng, tôi sợ hãi đứng ngồi không yên, trong một ngày để tôi cảm thụ những hai lần bầu không khí đáng sợ này, tâm lý sắp sụp đổ mất! Bỗng nhiên rất muốn đi đến một hòn đảo không người chỉ có mình tôi ở. Lúc này có một miếng thịt được bỏ vào trong bát, là ba ba gắp cho tôi, nhìn ánh mắt đau lòng và thương tiếc của ông, mũi tôi cay cay, không dám nhìn ông, cúi đầu bắt đầu ăn.

Lớn như vậy, đây là bữa cơm gia đình khó nuốt nhất, gian nan nhất, khó chịu nhất. Ba người căn bản không thấy ngon miệng, tùy tiện ăn vài miếng đều buông đũa xuống, mẹ lập tức cầm bát vào phòng bếp rửa, tôi cùng ba ba yên lặng hỗ trợ dọn dẹp, nhìn nét mặt ông muốn nói lại thôi, tôi trở về phòng như chạy trốn.

Đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa, thân thể dần dần trượt xuống ngồi trên mặt đất. Hai chân co lại, hai tay đỡ trán, trong lòng vô cùng ngổn ngang, không biết giờ phút này có thể làm những gì, cũng không muốn cử động, lẳng lặng chờ đến lúc bị vặn hỏi.

"Mạt Mạt, mẹ con muốn con ra ngoài nói chuyện." Qua 20 phút, nghe thấy tiếng gõ cửa của ba ba, biết tối nay không thể tránh khỏi, chậm rãi đứng lên.

Đi tới phòng khách, ba mẹ song song ngồi ở trên ghế sô pha, tôi đứng ở trước mặt họ không dám ngồi xuống, cúi đầu, hai tay nắm lấy đặt ở trước bụng, tim đập nhanh vô cùng. Trong phòng rất yên tĩnh, ba mẹ không hỏi, có lẽ bọn họ muốn tôi chủ động thẳng thắn, nhưng tôi nghĩ thầm, "địch" bất động, ta không động.

"Con sẽ không nói với ba mẹ à?" Một lát sau, mẹ rốt cuộc lên tiếng, đây là câu nói thứ hai mà mẹ nói với tôi tối nay, vẫn là giọng nói nghiêm túc đó.

"Con xin lỗi!" Tôi nhỏ giọng xin lỗi.

"Xin lỗi cái gì?" Ngay sau đó mẹ hỏi.

"Chuyện giữa con và Tiểu Bảo khiến cho ba mẹ đau lòng, con xin lỗi!" Tôi nghẹn lời một hồi mới thẳng thắn nói.

"Thừa nhận ha! Các con quả thực hồ đồ!" Mẹ tức giận vô cùng nhìn tôi nói, ba ba ở một bên không lên tiếng.

"Mẹ! Tụi con không có hồ đồ, tụi con là thật lòng yêu nhau, tụi con không bao giờ lấy tình yêu ra làm trò đùa." Tôi ngẩng đầu lên kích động đáp lại mẹ.

"Con có biết chuyện các con đang làm hoang đường bao nhiêu không? Sáng nay mẹ nhận được điện thoại của mẹ Tiểu Bảo, mẹ hoàn toàn choáng váng, không thể tin nổi những việc này sẽ phát sinh trên người con nhà mình, hơn nữa con còn liên lụy đến Tiểu Bảo, một cô gái thật tốt! Con như vậy sẽ hại con bé, biết không?" Mẹ không khống chế được tâm tình của mình, run giọng nói. Trong cuộc sống, mẹ có một điểm rất giống với mẹ Yen, chính là không thích nói chuyện lớn tiếng, khi tức giận kích động muốn nói chuyện lớn tiếng thì giọng sẽ run lên, mẹ rất ít khi rầy la tôi như vậy, bình thường giận tôi thì chỉ im lìm không đếm xỉa đến tôi, lần này mẹ thật sự cực kỳ tức giận.

"Năng lực nói dối của con ngày càng cao, cái người bạn trai mà trước kia con nói với ba mẹ hóa ra chính là Tiểu Bảo, chẳng trách mỗi lần muốn con cho xem ảnh con đều ấp úng, nhìn các con thân mật như thế mẹ cứ tưởng rằng các con tình như tỷ muội mới như vậy, vạn lần không nghĩ tới các con sẽ là loại quan hệ này, Doãn Hạ Mạt à Doãn Hạ Mạt, sao con lại hồ đồ như thế làm một chuyện khiến mọi người không thể chấp nhận được hả?" Mẹ nói mà viền mắt đỏ hoe, nhìn ánh mắt thương tâm thất vọng của mẹ, tôi đau khổ vạn phần, quỳ gối cái 'rầm' ngay trước mặt mẹ.

"Ba mẹ, con biết ba mẹ rất khó chịu, đứa con gái duy nhất làm cho ba mẹ thất vọng rồi. Nhưng con không thể kiểm soát được trái tim của mình, con rất đau đớn tại sao mình lại yêu phải con gái mà không phải con trai, rất đau đớn tình yêu của chúng con không được người đời chấp nhận, nhưng con càng đau đớn hơn nữa chính là không biết nên đối mặt với ba mẹ thế nào, chúng con luôn phải yêu nhau một cách dè dặt, sợ có một ngày ba mẹ sau khi biết sẽ thương tâm khổ sở, sợ ba mẹ chẳng còn yêu con nữa, nhưng cho dù là đau khổ hay sợ hãi, trái tim của con lại chưa từng nghĩ tới muốn buông tay cô ấy, cô ấy giống như ba mẹ, là người con yêu nhất cuộc đời này, con biết ba mẹ nhất thời không thể nào hiểu được tình cảm giữa chúng con, cũng biết bây giờ chúng con căn bản không có tư cách ở trước mặt ba mẹ nói lời yêu, nhưng con chân thành muốn nói rõ với ba mẹ cảm thụ trong lòng con, con không phải đang đùa giỡn, không phải là không có nghĩ tới tương lai, con sẽ có trách nhiệm đối với hành vi của chính mình." Tôi không biết dũng khí từ đâu tới, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ba mẹ mà nói những lời này, nước mắt tí tách rơi.

"Con gái à! Con... Ôi!" Mẹ nghe tôi thổ lộ xong, đã không còn phẫn nộ như trước, chỉ bất đắc dĩ thở dài cũng không biết nói cái gì nữa.

"Con xác định các con là tình yêu chân thành?" Ba ba kéo tôi dậy, đứng trước mặt tôi hỏi, trong ánh mắt thương cảm của ba còn hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Vô cùng xác định." Tôi nhìn ba ba nói, ông khẽ nhíu mày.

"Đừng vội khẳng định như vậy được không? Có thể là bởi vì các con quen sống chung với nhau, chỉ là thích dính lấy nhau mà thôi, sau khi tốt nghiệp Tiểu Bảo liền xuất ngoại, thời gian sẽ hòa tan tất cả, sau khi các con xa nhau thì sẽ không còn cái cảm giác này đâu nhỉ? Hơn nữa ra ngoài xã hội tiếp xúc nhiều người, suy nghĩ cũng sẽ khác trước, ba mẹ con cùng ba mẹ Tiểu Bảo đều hi vọng các con quay về làm chị em tốt, nghe lời của chúng ta, đừng nên hồ đồ nữa, được không?" Mẹ bắt đầu mềm lòng giảng đạo lý với tôi, tôi yên tĩnh nghe, không muốn trả lời cái gì nữa, mãi đến khi đứng đến tê chân, thân thể như mất đi trọng tâm không chịu nổi nữa mới nói xen vào.

"Con mệt mỏi quá, ba mẹ để con yên tĩnh một lúc được không?" Xem ra bọn họ đã nhất trí, tôi nói cái gì cũng sẽ không chịu tiếp thu, kết quả hiện giờ không xấu như tôi tưởng tượng, vậy thì tạm thời hoãn lại, không có cãi vã là tôi vui mừng nhất.

"Ba mẹ cũng là vì tốt cho con." Mẹ muốn nói tiếp.

"Được rồi, hôm nay nó vừa đi máy bay xong lại ngồi xe, trước hết để cho con bé nghỉ ngơi đi, có chuyện gì sau này hãy nói." Ba ngắt lời mẹ, ông lúc nào cũng cưng chiều tôi như vậy, cảm kích nhìn ba rồi trở về phòng.

Thân thể nặng nề ngã xuống giường, cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, giọt lệ rơi xuống bên khóe mắt, ngày 19 tháng 1, hôm nay thực sự là tháng ngày làm người ta khó quên, để tôi nếm trải mùi vị đau khổ. Rất nhớ nàng! Phải chăng nàng cũng đang rơi lệ?

Editor: Wattpad giới hạn 200 chương, các bạn muốn đọc tiếp thì qua phần hai nhé, mình sẽ để link bên dưới phần bình luận.

Trước/232Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Cửu Tiểu Thư: Đế Tôn, Đừng Chạy!