Saved Font

Trước/36Sau

Sư Mẫu Vừa Thiện Lương Lại Thương Người

Chương 24:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vào một buổi sáng đầu đông, khi mặt trời vừa mới ló rạng, vạn vật chỉ mới được phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ mờ mờ như chưa tỉnh giấc, các Tinh Quân đứng đầu đã sớm tụ họp đông đúc trong Thượng Chương điện.

Sắc mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm trọng.

Giữa trung tâm Thượng Chương điện đặt một chiếc vạc vuông được đúc bằng đồng đen, bên trong vạc có bốn ngọn lửa xanh đang bốc cháy, không có điểm tựa cũng không liên kết với nhau. Trong đó, ngọn lửa phía nam dường như yếu hơn một chút, vô cùng bất ổn, tựa như nó đang vùng vẫy bên bờ vực lụi tàn.

Vốn dĩ các Tinh Quân sẽ nghị sự bảy ngày một lần nhưng vì sự tình cấp bách nên lần này phải tạm thời mở thêm buổi nghị sự vào sáng sớm.

Sư An lấy ra một phong thư trong ngực ra tung lên không trung, nét chữ trong bức thư bắt đầu hiện ra.

“Đèn Độ Ách bên đại trận phía nam đã bị tổn hại, ba ngày sau sẽ mang về cung sửa chữa, mau tìm ra biện pháp thay thế.”

Trong mắt Sư An ánh lên tia sáng màu xanh của ngọn lửa, chàng lãnh đạm giải thích: “Đây là tin khẩn cấp từ Trạch Lâm.”

Tư Vi, Bách Thanh, Võ Khúc Tinh Quân - Phụng Nhai và Thiên Đồng Tinh Quân - Thất Vũ ngồi trong điện đều không khỏi lo lắng sau khi đọc thư.

Liêm Trinh Tinh Quân - Trạch Lâm ra ngoài vẫn chưa về.

Trước đây Tinh Khanh cung đã bố trí đại trận khắp bốn phía đông tây nam bắc, dùng linh khí quý báu làm mắt trận để duy trì trận pháp, theo dõi hướng chuyển động của sát khí bốn phương để kịp thời trấn áp và thanh lọc.

Cách đây không lâu, trận pháp phía nam đột nhiên xuất hiện một vài thay đổi kì lạ, sức mạnh của nó lúc yếu lúc mạnh nên Trạch Lâm đã nhận lệnh đến phía nam để kiểm tra trận pháp.

Bây giờ họ nhận được thư hắn gửi về, hoá ra là do đèn Độ Ách của đại trận phía nam bị phá hỏng, cần phải mang về cung sửa chữa.

“Một khi đèn Độ Ách rời khỏi đó, nhất định phải có một linh khí mới thay thế mắt trận mới có thể tiếp tục chống đỡ trận pháp. Nhưng hiện tại, trong cung lại không có linh khí cùng cấp bậc, chỉ có thể mượn từ bách gia tiên môn, nhưng thời gian bây giờ lại quá gấp gáp.”

Bách Thanh lo lắng nói. Tư Vi gật đầu tán thành: “Linh khí cấp cao như vậy chỉ có môn phái lớn mới có, hơn nữa bảo vật trấn môn chắc chắn không thể dễ dàng cho mượn được. Chúng ta đi hỏi mượn khả năng lớn sẽ gặp phải tình cảnh đùn đẩy lẫn nhau, trong vòng ba ngày có lẽ không thể mượn kịp.”

Nàng ấy thoáng buồn bực mà nói bằng giọng điệu trào phúng. Tư Vi vẫn luôn cảm thấy đám tiên môn đó chỉ biết lo thân mình chẳng đáng tin cậy, bởi vậy ở bữa tiệc trước nàng mới không giao lưu với bọn họ.

Thiên Đồng Tinh Quân - Thất Vũ trước nay vẫn lạc quan, hắn thăm dò nói: “Vậy thì trước tiên chúng ta hãy đóng trận vài ngày, đợi đến khi sửa xong đèn Độ Ách rồi mở lại, trong vòng mấy ngày chắc sẽ không tích tụ bao nhiêu tà khí đâu nhỉ?”

“Huynh nghĩ đơn giản quá rồi, một khi đóng trận, tất cả tà khí bị trấn áp bên trong sẽ phân tán khắp nơi, trường hợp tệ nhất là tà khí tích tụ sẽ sinh ma. Trước kia, Bách Thanh sư huynh cũng đã xem chiêm tinh rồi, tinh tượng chỉ rõ cuối năm sau phía nam có đại hung, chắc chắn sẽ gặp nguy. Bây giờ thời gian còn chưa đến nhưng nếu bỏ mặc e rằng cũng sẽ gây ra đại hoạ.”

Sư An im lặng nghe mọi người trong điện phát biểu, ánh mắt chàng trống rỗng nhìn xuống đất. Đến khi mọi người đã nói xong hết một lượt nhưng vẫn chưa ai đưa ra được giải pháp nào ổn thoả, vấn đề nhất thời rơi vào tình thế bế tắc thì Sư An mới mỉm cười, ngước mắt lên nhìn ánh lửa trên vạc đồng.

“Cũng không phải là hoàn toàn không có cách, đèn Độ Ách không thể làm mắt trận nữa vậy thì để ta làm là được.”

Vừa dứt lời, toàn điện lập tức chìm trong im lặng, mọi người ai nấy đều kinh ngạc. Từ xưa đến nay cũng không phải chưa từng có ai lấy mình làm mắt trận nhưng người làm mắt trận sẽ phải hao tổn nguyên khí, cũng chính là cốt lõi của tinh thần.

Bách Thanh lập tức đứng dậy, hắn hơi kích động: “Sư An, đệ nghiêm túc đấy à? Đại trận phía nam vô cùng phức tạp, một mình đệ liệu có chống đỡ nổi không?”

“Nguyên khí của đệ trời sinh đã tương khắc với tà khí, là thứ trấn áp ma vật tốt, hơn nữa không ai nói người thì không thể làm mắt trận. Thế này đi, chúng ta cứ thử trước xem sao?” Sư An cũng không cứng đầu phản bác mà lấy một người giấy từ trong ngực ra, kẹp chặt bằng hai ngón tay rồi nhắm mắt lại.

Tinh đồ trên mắt chàng tỏa ra ánh sáng màu bạc, một giọt máu xuất hiện giữa lông mày chàng rồi rơi xuống thân người giấy, trong phút chốc người giấy đã bị nhiễm đỏ.

Sư An từ từ mở mắt ra, chàng ném người giấy vào trong ngọn lửa. Người giấy chạy thẳng về hướng ngọn lửa phía nam, rơi vào ngọn lửa rồi nhanh chóng bùng lên ánh lửa màu xanh. Ngọn lửa đó bỗng từ trạng thái yếu ớt trở nên mạnh mẽ nhanh chóng, không khác gì những ngọn lửa xung quanh.

“Xem ra là có thể.”

Sắc mặt của Sư An chỉ hơi tái nhợt, chàng thản nhiên cười giống như chẳng làm ra chuyện gì quá to tát.

Tư Vi đứng dậy đi đến bên ngọn lửa, nàng ấy nhìn ngọn lửa rồi lại nhìn Sư An, kinh ngạc mất một lúc rồi nói: “Chuyện này… nguyên anh của Thiên Cơ Tinh khắc được tà khí, không ngờ lại có thể lợi hại đến mức này ư?”

Đại trận phía nam lớn biết bao nhiêu, vậy mà chàng lại có thể một mình chống đỡ được, hơn nữa xem ra cũng không có vấn đề gì.

“Cũng không chống đỡ được bao lâu, đợi đến khi Trạch Lâm mang đèn Độ Ách về sửa, rồi đặt lại vào trong trận thì ta cũng có thể thành công thoát thân rồi.”

Sư An cười, Bách Thanh tiến lên mấy bước bắt mạch cho Sư An, sau khi không cảm thấy có gì khác thường thì mới nhẹ nhàng buông tay chàng ra.

Sư An vỗ vai Bách Thanh, vẻ mặt chàng đột nhiên nghiêm túc: “Nhưng tại sao đèn Độ Ách lại vô duyên vô cớ bị hỏng? Phía nam gần đây cũng không xảy ra đại hoạ mà, vậy nguyên nhân lớn là có người cố ý làm hỏng, nếu có thể tiến vào đại trận phía nam phá huỷ đèn Độ Ách chắc chắn không phải là người bình thường.”

Ngừng một lát, Sư An nói tiếp: “Mười bốn năm trước, phản quân Dự Châu đã lấy đồng nam đồng nữ làm vật hiến tế để tụ sát khí nuôi dưỡng yêu ma. Nếu ma chủ được nuổi dưỡng có được linh thức thì có thể dùng tâm ma của thiên hạ để tăng cường sức mạnh của mình. Nhưng lúc đó kẻ chủ mưu nói hắn không tạo ra được ma chủ, các tiên môn cũng không tra ra dấu vết gì của ma chủ, cuối cùng chỉ có thể thanh tẩy tà khí, có điều lúc đó ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.”

Bách Thanh ngẩng lên nhìn Sư An, hơi kinh ngạc: “Ý đệ là, thật ra ma chủ đã được dưỡng thành, hơn nữa còn đang ẩn nấp tại nhân gian sao?”

“Đệ thấy chuyện lần này, cùng với kết quả chiêm tinh mà huynh bói được không đơn giản.”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả Thất Vũ lạc quan cũng phải cảm khái: “Các vị, chắc là sau này chúng ta phải chuẩn bị tinh thần rồi.”

***

Đệ tử của Tinh Khanh cung dẫn Hạ Ức Thành đi qua đình đài lầu các, đến khách xá bên ngoài cung, cúi người hành lễ rồi nói: “Hà công tử, đây là nơi ở của ngài.”

Hạ Ức Thành cũng hành lễ nói lời cảm tạ, sau đó đệ tử đó quay người rời đi. Y chắp hai tay sau lưng, bắt đầu tản bộ ngoài sân “Khách Tam Xá”. Tư Vi đã cho y một thân phận, nói y là tu sĩ mà trước đây nàng ấy gặp được bên ngoài, quan hệ của hai người không tệ, vì thế nàng ấy để y ở lại tĩnh dưỡng cho tốt rồi mới rời đi.

Thế là Hạ Ức Thành thay đổi diện mạo của mình, lấy tên là “Hà Nghệ” để làm khách của Tinh Khanh cung và ở trong khách xá ngoài cung. Tư Vi đã cảnh cáo y phải giấu thân phận bằng mọi cách, còn bảo y mỗi chạng vạng tối phải đến chỗ nàng ấy báo cáo về hành tung trong ngày của y.

Hạ Ức Thành thản nhiên đồng ý mọi chuyện.

Trong và ngoài Tinh Khanh cung có hai cánh cổng. Bên trong cung là nơi ở của các Tinh Quân và các đệ tử trong môn phái, đây còn là nơi nghị sự của các tiên sinh. Bên ngoài cung là nơi ở của các đệ tử ngoài môn phái và lữ khách. Ngoài ra, nhà ăn, nhà tắm của người hầu cũng ở đây.

Hạ Ức Thành vừa mới đi một vòng ngoài sân, bỗng y cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo u ám quen thuộc tựa như dòng nước ô nhiễm khẽ liếm lên lưng y. Hạ Ức Thành nhíu mày quay người lại: “Đừng đi theo ta nữa!”

Luồng hắc khí quẩn quanh sau lưng y, chúng lượn vài vòng trên không trung rồi mới rút lui và biến mất. Nhìn hắc khí đó rút lui, đôi mày Hạ Ức Thành mới dần giãn ra, sau đó y định quay người chuẩn bị đi dạo tiếp, lại bất ngờ chạm phải một ánh mắt thâm sâu nghiêm nghị.

Đứng đối diện y là một thiếu niên có lẽ chưa quá mười lăm tuổi, vẫn chưa trưởng thành nên dáng người cũng không cao, gương mặt anh tuấn thanh tú nhưng lại hơi lạnh lùng, xem chừng là một người khó gần: “Tại hạ Thích Phong Tảo, người của Thích gia, sống ở Tam Xá.”

Thiếu niên hành lễ rồi nói. Lễ nghĩa vẫn rất chu toàn.

Hạ Ức Thành cũng hành lễ đáp lại: “Tại hạ Hà Nghệ, cũng ở Tam Xá.”

Thiếu niên đứng thẳng người, nhìn y bằng ánh mắt dò xét rồi nói: “Hà công tử dường như rất thu hút ma quỷ.”

Linh khí trên núi Thái Chiêu rất nồng, thích hợp để tu luyện nhưng cũng rất dễ thu hút yêu ma quỷ quái. Do cung bố trí rất nhiều trận pháp nên bình thường đám yêu ma không dám lại gần, tuy sức mạnh của trận pháp bên ngoài cung giảm đi nhiều nhưng bình thường bọn chúng cũng sẽ không dám bước vào.

Vậy nên việc yêu ma quỷ quái bất chấp nguy cơ tan thành tro bụi đi theo cái tên Hà Nghệ này tiến vào phía ngoài cung là một điều vô cùng kỳ lạ.

Hạ Ức Thành im lặng mỉm cười, thản nhiên đáp: “Đúng vậy, từ nhỏ cơ thể ta đã yếu ớt nhiều bệnh, qua lại nhiều lần giữa ranh giới sinh tử, dương khí không đủ âm khí lại nặng đương nhiên sẽ thu hút ma quỷ, ta cũng đã sớm quen rồi.”

Thích Phong Tảo nhìn y chằm chằm hồi lâu, hình như đang đoán xem thật giả trong lời nói của y. Hạ Ức Thành tự ý vượt qua Thích Phong Tảo, tiếp tục đi dạo trong sân, y vẫy tay nói một cách hời hợt: “Sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn, ta tĩnh dưỡng xong sẽ đi thôi, Thích công tử.”

“Thể chất này của huynh, tĩnh dưỡng được chắc?” Thích Phong Tảo lạnh lùng nói.

“Cho dù thế nào thì cũng phải dưỡng thôi.” Hạ Ức Thành đã đi khá xa rồi, y chỉ để lại một câu nói nhẹ như bông.

Hạ Ức Thành tuỳ ý đi dạo dọc theo con đường nhỏ bên ngoài Tam Xá. Sau khi đi qua một cánh cổng, y chợt nhìn thấy có hai tu sĩ ăn mặc quý phái đang ngồi trên ghế đá nói chuyện, nhìn dáng vẻ hai người họ có lẽ là đệ tử của Vân Thanh môn ở Thanh Châu.

Trong lời nói của họ có nhắc đến cái tên “Thích Phong Tảo”, Hạ Ức Thành chợt nghĩ, đó không phải là tiểu công tử ban nãy hay sao? Trước nay y vẫn luôn thích dựa tường hóng chuyện, vậy nên đã lặng lẽ tiếp cận bọn họ, núp bên góc tường nghe lén.

Mà hai người họ hoàn toàn không nhận ra, vẫn say sưa trò chuyện. Thiếu niên dáng người cao cao có ngoại hình khá đoan chính nhưng gương mặt gầy gò lại lộ ra vẻ cay nghiệt, khinh thường nói: “Ngươi nhìn thấy cái tên Thích Phong Tảo đó chưa? Lúc hành lễ cứ như chuồn chuồn đạp nước. Nói đến vai vế, chúng ta còn cao hơn hắn, vậy mà hắn lại ngạo mạn hời hợt với chúng ta như vậy?”

Thiếu niên thấp hơn kia hơi mập, gương mặt để lộ vẻ láu cá. Hắn uống một hớp trà rồi nói: “Người ta là thiên tài, mười hai tuổi đã tiến vào cảnh giới kim đan, còn sắp ngưng tụ nguyên anh rồi, bùa chú hắn tạo ra cũng phải khiến gia chủ Thích gia tâm phục khẩu phục kia mà. Mọi người đều nói thiếu niên anh tài kiệt xuất này chỉ đứng sau Thiên Cơ Tinh Quân năm đó thôi, nên hắn đương nhiên kiêu ngạo rồi.”

“Xí, thiên tài gì chứ…”

Thiếu niên cao hơn nghiêm túc nhìn quanh một lúc, sau đó hắn cúi lại gần người kia, nói nhỏ: “Trước đây ta từng nghe lén phụ thân ta và Thích gia chủ trò chuyện, bọn họ nói Thích Phong Tảo hồi nhỏ được Thiên Lương Tinh Quân - Bách Thanh bói một quẻ, nói hắn mệnh xấu chết yểu. Mọi người vì thương hắn nên giấu hắn. Lợi hại thì có ích gì? Không phải vẫn chết sớm đó sao?”

Hạ Ức Thành cũng đã nghe đến danh tiếng Bách Thanh, hắn thông thạo xem bói đoán mệnh, nghe nói chưa từng bói sai bao giờ. Y chợt nghĩ đến thiếu niên anh tuấn nghiêm nghị mới gặp vừa rồi, cũng không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Nghĩ đến đây, Hạ Ức Thành quay đầu đi, nhưng lại bị dọa giật mình.

Thích Phong Tảo đang đứng ngay bên bức tường đối diện cửa nhìn hai người đang nói chuyện trong đình. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Hạ Ức Thành đang nhìn mình, hắn quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Đây là thiếu chủ và tứ đệ tử của Vân Thanh môn, hành sự ngang ngược không nên va chạm.”

Dáng vẻ bình tĩnh này của Thích Phong Tảo giống như hắn sớm đã biết về vận mệnh của mình. Thích gia và Bách Thanh muốn giấu hắn nhưng cuối cùng vẫn không giấu được. Hạ Ức Thành nghĩ, cảm thấy dù sao bản thân cũng đã nghe thấy rồi, vẫn nên an ủi hắn một chút, vì vậy y nói: “Ta cũng có một người bằng hữu mệnh xấu chết yểu nhưng bây giờ bằng hữu của ta vẫn còn đang sống rất vui vẻ, vậy nên ngươi cũng đừng có nghĩ nhiều làm gì.”

Thích Phong Tảo nhìn y một cái, khẽ gật đầu.

Trước/36Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian