Saved Font

Trước/36Sau

Sư Mẫu Vừa Thiện Lương Lại Thương Người

Chương 23:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
A Hải lại kêu lên mấy tiếng, Tức Hi thấp thỏm nhìn nó rồi lại nhìn Sư An, nàng biết nó nhất định chẳng nói lời tốt đẹp gì. Nhưng Sư An chỉt mỉm cười, như thể những cảm xúc khó hiểu đó chỉ là thoáng qua. Chàng hái một trái quýt trên cây rồi xoay người nói với Tức Hi: “Cảm ơn người.”

Tức Hi nhận lấy trái quýt, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nàng cười nói: “Đừng khách sáo, đừng khách sáo… Oa, trái quýt này ngọt quá.”

Nàng vừa nói vừa ăn, Sư An hỏi: “Không chua sao?”

“Không chua chút nào.”

Chàng im lặng một lúc rồi hơi cúi đầu khẽ cười. Đôi mắt chàng trống rỗng tựa như lớp nước mỏng trên phiến đá sau cơn mưa, ánh sáng chỉ cần xuyên qua một khoảng rất nông đã có thể chạm được nhưng lại rất dịu dàng, ấm áp.

Sư An đeo lại chiếc Cấm Bộ lên eo.

Chàng mặc một bộ y phục màu trắng, trên eo treo ngọc Cấm Bộ chuông vàng, đứng giữa bức tường đỏ dưới tán cây ngân hạnh, mái tóc dài và đai lưng bay bay trong gió, tiếng chuông văng vẳng bên tai.

Tức Hi nhìn mãi rồi chợt quên luôn trái quýt đang ăn dở trong tay.

Quả là phong thái của Thiên Quân, khí chất vô cùng xuất chúng.

Tức Hi nhìn cây quýt bên cạnh, rồi cả cây sơn tra cách đó không xa, hai cây này được trồng cùng một lúc, mà bây giờ chúng cũng đã phát triển tốt như vậy rồi, còn kết rất nhiều trái.

Năm ấy nàng không học được cách kiểm soát sức mạnh, đấu võ thì luôn đả thương người khác, còn vẽ bùa thì lại bị phản phệ. Bách Thanh sư huynh nói tính tình nàng hấp tấp, ngày nào cũng ồn ào rằng “tĩnh thì thần tàng, náo thì tiêu vong”, muốn nàng tu thân dưỡng tính. Lúc nàng mang Đường Phèn mới cai sữa từ bên ngoài về, Bách Thanh không đồng ý cho nàng nuôi một ác thú như vậy trong cung, còn nói rằng tính tình hung hãn của chó sói sẽ ảnh hưởng đến thể xác và tinh thần của nàng.

(*tĩnh thì thần tàng, náo thì tiêu vong: được viết trong sách Hoàng đế nội kinh, có nghĩa là bình tĩnh giúp tinh thần ổn định, nóng nảy làm tinh thần hao hụt, nên tập trung bình tĩnh suy nghĩ, giảm ham muốn quá mức, đây là nền tảng tư tưởng để phát triển thói quen tốt.)

Nhưng sau đó Sư An lại thuyết phục Bách Thanh để Tức Hi nuôi dưỡng Đường Phèn với một điều kiện, đó là Tức Hi phải trồng một cái cây trong thời gian nuôi Đường Phèn, bắt đầu trồng từ mầm non. Nếu nàng trồng mà để cái cây này chết thì cũng phải thả Đường Phèn đi.

Lúc đó Tức Hi chỉ thầm nghĩ, trồng một cái cây thì có gì khó nên sau đó đã thản nhiên đồng ý. Nàng thích ăn sơn tra cho nên tất nhiên đã xin trồng một cây sơn tra. Vì vậy chàng đã dành cho nàng một góc ở bên ngoài giảng đường để trồng cây. Nàng còn nói với Sư An, hay là Sư An cũng trồng một cái cây, đến lúc đó hai người cùng so xem ai chăm cây tốt hơn.

Sư An mỉm cười đồng ý, chàng hỏi nàng nên trồng cây gì, mà lúc đó nàng vừa học được bài “Quất tụng”, cảm thấy bài thơ đó cứ như là viết cho Sư An vậy, nên đã nói: “Muội cảm thấy “chẳng cần gì cả, tính đời độc lập” rất hợp với huynh, hay là huynh trồng cây quýt đi.”

Sư An hơi ngẩn người, sau đó lại mỉm cười, nói một câu: “Được.”

Lúc đó Tức Hi hoàn toàn quên mất, Tinh Khanh cung nằm ở Hoài Bắc của Thanh Châu, nơi đây cơ bản không thích hợp để trồng quýt nên yêu cầu của nàng quả thật là làm khó người khác. Ấy vậy mà Sư An vẫn đồng ý, cũng không biết chàng dùng cách gì mà có thể trồng được cây quýt này, lại còn thành công cho ra trái thơm quả ngọt.

Chắc hẳn chàng đã phải tốn rất nhiều tâm tư chỉ vì một yêu cầu bất chợt và vô lý như vậy của nàng.

Nàng chưa từng nghĩ rằng trồng cây lại là một việc phiền phức như vậy. Nó cứ đứng đó mãi không thay đổi, không thể tránh những trận gió lớn, bị côn trùng cắn không thể đánh đuổi, không lớn nổi, cũng không biết nói. Mỗi mùa còn phải tưới nước bón phân, tỉa cành bắt sâu, cần phải có sự kiên nhẫn và sự quan sát tỉ mỉ mới có thể giúp nó phát triển tốt. Khi lần đầu tiên cây đơm hoa kết trái, Tức Hi đã kích động đến mức suýt khóc.

Sau này, khi Tức Hi có thể kiểm soát thành thạo sức mạnh của bản thân, không còn tuỳ tiện đả thương người khác, bùa chú cũng không còn biến thành những lời nguyền nữa, nàng mới dần hiểu ra ý đồ của Sư An.

Chàng không chỉ muốn rèn luyện tính kiên nhẫn của nàng, mà còn muốn nàng hiểu ra rằng trước khi nàng gặp được chúng, mỗi sinh mệnh đó đều đã phải trải qua những tháng ngày khó khăn dài đằng đẵng.

Chàng muốn nàng học được cách trân trọng.

Sư An không giống với Bách Thanh sư huynh, chàng không nói ra những lời này nhưng mỗi lần Tức Hi hiểu ra được những đạo lý ấy, chúng đều đã in sâu vào xương máu của nàng.

“Ta nguyện làm người bằng hữu thủy chung khi kẻ khác lựa chọn giã từ vào lúc người khốn khó.

Bản tính người thiện lương, chưa từng kiêu căng vô lễ, kiên quyết sống một đời liêm khiết thanh bạch.

Dẫu tuổi đời còn trẻ, người đã khiến ta khâm phục tôn kính như bậc thầy.

Phẩm hạnh của người sánh ngang cùng Bá Di*, mãi là tấm gương ta noi theo muôn đời.”

*Bá Di (chữ Hán: 伯夷) là con vua nước Cô Trúc - quốc gia chư hầu nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Ông cùng người em là Thúc Tề nổi tiếng vì sự trung thành với nhà Thương bị nhà Chu tiêu diệt.

(Trích từ bài “Chiến quốc” thuộc tập thơ Cửu chương của nhà thơ Khuất Nguyên)

[Phía trên là bản dịch nghĩa thơ tự edit do không tìm thấy phiên bản tiếng Việt, có sai sót mong mọi người thông cảm.]

Ta nguyện làm người bằng hữu thủy chung khi kẻ khác lựa chọn giã từ vào lúc người khốn khó.

Dẫu tuổi đời còn trẻ, người đã khiến ta khâm phục tôn kính như bậc thầy.

Đêm thứ ba sau khi Tư Vi đồng ý cho Hạ Ức Thành ở lại.

Khi trăng đã tỏ, bên ngoài Chiêu Dương đường đột nhiên vang lên ba tiếng mèo kêu khe khẽ. Tủ quần áo lặng lẽ bị mở ra, Hạ Ức Thành nhìn Tư Vi đang ngủ say một cái rồi nhẹ nhàng hất chăn, sau đó im lặng mở cửa bước ra ngoài.

Tiếng mèo kêu lại vang lên lần nữa, Hạ Ức Thành đi theo tiếng mèo kêu đến một góc tường, cách một bức tường khẽ hỏi bên kia:

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Người ở bên kia bức tường bật cười một tiếng trả lời: “Là ông nội ngươi.”

“...”

Hạ Ức Thành xoa huyệt thái dương, y bỗng nhìn thấy một bóng người xuất hiện trên bờ tường. Mỹ nhân Giang Nam trèo lên bờ tường ngồi, rung chân nói: “Tư Vi đã bày bùa chú quanh sân, nếu ta đặt chân xuống mặt đất phía bên trong bức tường, muội ấy sẽ nhận ra, cũng như việc ngươi bước chân ra bên ngoài bức tường này, muội ấy cũng sẽ nhận được cảnh báo.”

Thế là Hạ Ức Thành cũng trèo lên bờ tường, ngồi song song trên tường với Tức Hi, một người quay vào trong, một người hướng ra ngoài, chân không chạm đất thì không sao.

Tức Hi dán lên người Hạ Ức Thành một người giấy, nàng giải thích: “Dùng để ẩn thân.”

Hạ Ức Thành nhìn người giấy, rồi lại nhìn mỹ nhân kì lạ trước mặt, cảm thán nói: “Thật sự là ngươi sao? Ngươi chưa chết à? Mặt ngươi bị sao vậy, sư mẫu đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Nói ra thì dài lắm.”

Tức Hi chỉ đơn giản kể lại chuyện từ lúc nàng bị trúng tên chết cho đến cuộc gặp gỡ bất ngờ hiện tại, còn Hạ Ức Thành thì mở to mắt kinh ngạc vì trên đời này vẫn còn loại chuyện ly kì như vậy.

“Cũng may ngươi chưa chết, Tư Vi nói thi thể của ngươi bây giờ đang ở trong Tinh Khanh cung, hình như là định chôn ở sau núi. Ta thấy ta mà muốn đốt cho ngươi chút tiền giấy cũng khó khăn, còn phải liều mạng lẻn vào Tinh Khanh cung nữa.”

Hạ Ức Thành xúc động nhìn Tức Hi từ trên xuống dưới. Cô nương trước mắt y có mái tóc đen như lụa, khuôn mặt trái xoan và đôi lông mày rậm, sống mũi thanh tú thẳng tắp, duy chỉ có đôi mắt trắng đen rõ ràng lờ mờ lộ ra khí chất sắc sảo, y nói: “Ngươi thật sự lời to rồi, Tô Ký Tịch xinh đẹp hơn ngươi trước đây nhiều lắm. Gương mặt này của ngươi mà nói ra những lời thô tục thì kì cục lắm.”

Tức Hi tự xoa mặt mình, cười nói: “Ngươi nói bậy rồi, thân thể nào của ta chả là mỹ nhân chứ.”

Từ nhỏ, hai người bọn họ đã là bằng hữu, thân đến mức không còn kiêng nể gì. Cả hai đều cực kì lắm mồm, bình thường chưa nói được bao nhiêu câu về chuyện chính thì đã cười nói vui vẻ mấy chuyện linh tinh trước rồi.

Hạ Ức Thành cong chân lên, tay chống cằm, nói: “Vậy nên ngươi thật sự đã giết chết cung chủ tiền nhiệm của Tinh Khanh cung à?”

Tức Hi hừ một tiếng, chẳng mấy vui vẻ nói: “Ta giết ông ấy, ngươi cho ta tiền chắc?”

“Vậy tại sao tên Vấn Mệnh lại cho rằng ngươi là hung thủ?”

“Có lẽ, tuy ta không giết người nhưng người lại chết vì ta.”

Tức Hi nói một cách mơ hồ, nhưng Hạ Ức Thành đã lập tức hiểu ra nàng đang có ý gì, y nhíu mày: “… Nếu ông ấy chết vì lí do khác thì nhìn qua là có thể phán đoán được mới đúng. Nhưng Tư Vi lại nói thi thể của cung chủ giống như đang nằm ngủ yên, không hề có thương tích, như vậy rõ ràng là có người đang cố tình vu oan cho ngươi.”

Tức Hi gật đầu, bình tĩnh nói: “Đúng vậy.”

Nàng bình tĩnh như vậy không phải là bao dung độ lượng đến mức bị vu oan cũng không tức giận, mà chỉ là nàng đã gặp loại chuyện như vậy quá nhiều rồi.

Mấy cách thức như giáng tai hoạ, yểm lời nguyền… nếu có được ngày sinh bát tự và đồ dùng riêng của người bị nguyền thì có thể giết họ cho dù có cách xa hàng ngàn dặm, không những không để lại bất kì chứng cứ nào, mà còn có thể giết chết họ theo rất nhiều cách tùy theo ý mình.

Chẳng hạn như, nàng nguyền rủa một người đấu vật chết do đập đầu xuống bậc thềm thì điều đó cũng có thể xảy ra. Sau khi người chết thì không thể tìm ra được lời nguyền rủa đã yểm trên người đó, nên rất khó để chứng minh người này chết vì bị nguyền rủa.

Nghe qua thì có vẻ là một cách giết người rất hoàn hảo nhưng nhược điểm của nó là không thể để lại chứng cứ, vậy nên người khác vu oan giá hoạ cho nàng cũng không cần chứng cứ, cứ trực tiếp vạch trần là được. Kiểu như… người này vẫn luôn bình thường, tại sao lại đột ngột sinh bệnh qua đời? Nhất định là bị nguyền! Hay những chuyện đại loại như vậy.

Vậy cứ ai chết bất đắc kỳ tử đều có thể đổ hết lên đầu nàng. Từ sau khi trở thành người kế nhiệm của Huyền Mệnh lâu, năm nào nàng cũng phải chịu oan ức không biết bao nhiêu lần, cho nên nàng cũng sớm đã có thể cắn hạt dưa rồi vừa xem vừa cười mấy câu chuyện bịa đặt đó.

Nàng hiểu rất rõ ràng, Tức Hi nàng là người như thế nào không quan trọng, bởi trong mắt người đời nàng chỉ có một thân phận duy nhất là Tai Tinh. Nếu đã là Tai Tinh thì hiển nhiên là kẻ xấu rồi. Tức Hi vỗ lên vai Hạ Ức Thành: “Có rất nhiều người muốn vu oan cho ta, người này chắc cũng phải xếp hàng. Hơn nữa hiện giờ ta còn không biết người hắn muốn đối đầu là cung chủ tiền nhiệm hay là ta. Với lạ, ta vẫn đang trong tối nên cứ im lặng quan sát tình hình xem sao trước vậy.”

Hạ Ức Thành nhìn lên đỉnh Chiêu Dương đường sau lưng Tức Hi, y hất cằm về phía đó nói: “Vậy Tư Vi phải làm sao? Nàng ấy hình như rất muốn biết tại sao phụ thân mình lại chết.”

Đó là điều đương nhiên, cung chủ đại nhân tiền nhiệm là người vô cùng quan trọng trong lòng Tư Vi, nàng ấy luôn muốn nhận được sự tán dương từ ông ấy. Tức Hi nhìn về căn phòng của Tư Vi, lắc đầu nói: “Nếu để muội ấy biết lí do cung chủ qua đời thì chi bằng để muội ấy cho rằng ta nguyền chết cung chủ đi. Dù sao muội ấy cũng ghét cay ghét đắng ta, còn cầu cho ta chết, giờ vừa hay lại đúng như ý nguyện của muội ấy.”

Hạ Ức Thành im lặng một lúc, y cảm thấy giữa hai người này dường như có hiểu lầm. Nhưng mà “Hoà Gia - Tức Hi” đã sớm không còn trên đời này, truy cứu mấy chuyện này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Tức Hi kể lại ngày Huyền Mệnh lâu bị tấn công, nàng đã đem hết thảy những đồ châu báu có thể mang đi chia hết cho người trong lâu, còn nói với bọn họ nếu nàng vô sự thì có duyên ắt sẽ gặp lại, nếu nàng gặp chuyện thì mọi người hãy đường ai nấy đi. Bây giờ tiền của trong cất giữ kho đều đã chia hết cho người dân Lương Châu, còn nàng với Hạ Ức Thành trở thành những kẻ nghèo kiết xác giữa đêm khuya.

À không, nàng vẫn còn của hồi môn của Tô Ký Tịch và thân phận sư mẫu đại nhân của Tinh Khanh cung, vậy kẻ nghèo kiết xác chỉ còn mỗi Hạ Ức Thành thôi. Lúc Tức Hi mỉm cười vui vẻ nói ra những lời đó, Hạ Ức Thành thật sự rất muốn bóp chết nàng.

Hạ Ức Thành nói Tư Vi đồng ý cho y ở lại, y cũng chuẩn bị thay đổi sách lược ở lại Tinh Khanh cung một thời gian, rồi mới tính tiếp. Y hỏi Tức Hi sau này nàng còn muốn ở lại Tinh Khanh cung không, Tức Hi chỉ liên tục lắc đầu.

“Bây giờ trên cơ thể ta vẫn còn Huỳnh Hoặc Tinh, giữ lâu vậy sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Ta định lấy lại Tham Lang Tinh vào lễ Phong Tinh sau đó danh chính ngôn thuận đưa Đường Phèn đi. Ta sẽ nói là xuống núi dạo chơi, sau đó mang theo của hồi môn cùng với Đường Phèn đến nơi khác bán đống của cải đó đi rồi lập một môn phái khác, xem mọi người có còn muốn trở về hay không. Chúng ta sẽ tiếp tục làm ăn bằng cái nghề nguyền rủa người khác này, coi như là lại xuất hiện một Tai Tinh mới đi.”

Kế hoạch của Tức Hi rất ổn, Hạ Ức Thành vừa nghe qua cũng hiểu, nàng lại định giở mánh khoé cũ, lại “mất tích” lần nữa.

“Ngươi chắc chắn vào lễ Phong Tinh ngươi sẽ được Tinh Mệnh Thư lựa chọn lần nữa à?”

“Lúc ta còn làm Tham Lang Tinh Quân chưa từng bị thất cách, Tinh Mệnh Thư khả năng cao sẽ lựa chọn ta. Haiz, nếu nó không phong ta thì ta đành phải tìm cách khác thôi.”

Hai người cứ vậy, ta một câu ngươi một câu, nói rất nhiều chuyện. Trước khi rời đi, Tức Hi còn chỉ vào Hạ Ức Thành cảnh cáo: “Ngươi mau bỏ ngay những ý nghĩ xấu xa đi cho ta, Tư Vi là một cô nương đoan chính truyền thống, ngươi đừng có mà bắt nạt muội ấy!”

Hạ Ức Thành im lặng vén tay áo lên, trên cánh tay trắng nõn của y bất chợt xuất hiện vài vết bầm tím, hình như là vết thương mới. Nói thật lòng, ban đầu y hoài nghi Tô Ký Tịch là Tức Hi bởi vì cảm giác bị đánh này… quá đỗi quen thuộc, mà muội muội của nàng -Tư Vi cũng rất giống tỷ tỷ của mình ở điểm này.

Tức Hi lập tức tỏ vẻ thương xót, buông cánh tay y, an ủi: “Ngươi hãy bảo trọng.”

Hạ Ức Thành than thở một tiếng, vỗ vai nàng: “Ngươi cũng vậy, còn sống là tốt rồi.”

Tức Hi cong mày mỉm cười, dưới ánh trăng sáng trong, nàng chống lên đầu tường, ngước mắt lên nhìn mảnh trời sao bao la, giống như một thiếu nữ vô ưu vô lo, không chút tâm sự.

“Đúng vậy, là ta lời to rồi.”

Trước/36Sau

Theo Dõi Bình Luận