Saved Font

Trước/232Sau

Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 72: Pn2: Hạ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sở Đình Tu nhìn muội muội mình, có chút hoảng hốt.

Muội muội y mặt đầy lấm tấm, dáng người biến dạng, y xém chút nữa không dám nhận.

“Đình Lan.” Sở Đình Tu kêu một tiếng.

“Đại…… Đại ca.” Sở Đình Lan nhìn ca ca mình, lại bắt đầu cầu Sở Đình Tu: “Đại ca, ngươi dẫn ta đi ra ngoài đi, đại ca……”

Sở Đình Tu không ứng.

Tội danh của Sở Đình Lan, theo luật cho dù có tru cửu tộc cũng không quá, nàng hiện tại có thể êm đẹp ở chỗ này đã là Ngôn Cảnh Tắc mở cho một con đường.

“Đại ca……” Sở Đình Lan lại khóc.

Khóc không chỉ có Sở Đình Lan, còn có những người khác, trong lúc nhất thời tiếng cầu xin không dứt bên tai.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đừng khóc, khóc cũng vô dụng.”

Đám người Bình Vương cùng nhau nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc cười cười: “Ta sẽ không tha cho các ngươi ra ngoài.”

Kỳ thật hắn đối Bình Vương cũng không quá hận, nhưng thả Bình Vương ra, sẽ rất phiền toái. Còn Sở Đình Lan, hắn càng sẽ không tha. Sở Đình Lan tìm người ám sát hắn, hắn cũng không quá sinh khí, nhưng Sở Đình Lan hoàn toàn không đem Sở Đình Tu để trong lòng…… Hắn đối với Sở Đình Lan, cũng có ý kiến.

Sau khi Ngôn Cảnh Tắc nói xong hắn sẽ không thả ai, Bình Vương liền ngây người bất động.

Một lát sau, Bình Vương đứng lên, cười lạnh một tiếng: “Cho nên ngươi tới, chính là muốn nhìn xem ta sống thảm cỡ nào sao?”

Sau khi bị giam cầm không có việc gì để làm, Bình Vương bất tri bất giác liền ăn béo, trước đó lại quỳ xuống xin tha, không khỏi cho người ta một loại cảm giác vụng về, nhưng giờ này khắc này, loại cảm giác này đã hoàn toàn biến mất. Gã dù gì cũng là người dưới mí mắt Thái Hoàng Thái Hậu cũng có thể phát triển thế lực của bản thân.

“Ta không rãnh đến chê cười ngươi, ta muốn mang hài tử bên trong đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói, lại nhìn về phía người bên cạnh: “Ôm hài tử ra đây.”

“Không nghĩ tới ngươi lại lòng dạ đàn bà như vậy.” Bình Vương cười lạnh một tiếng.

Từ khi bọn họ bắt đầu bị giam, người trông coi liền nói qua với trắc phi của Bình Vương, nói nếu các nàng nguyện ý, có thể đem hài tử mới sinh đưa ra bên ngoài nuôi.

Lúc trước Bình Vương phản loạn, Ngôn Cảnh Tắc cũng không đuổi tận giết tuyệt, bất kệ là nhà mẹ đẻ mẫu phi Bình Vương hay nhà mẹ đẻ của hai trắc phi đều có người, hài tử đưa ra ngoài nuôi vẫn tốt hơn ở chỗ này.

Nhưng sau khi hai trắc phi Bình Vương bị giam cầm ở đây đều không thích thân cận với Bình Vương, cũng không sinh dục, còn Sở Đình Lan lại sinh được một hài tử.

Ngôn Cảnh Tắc không nói chuyện.

Hắn dù sao cũng là xuyên qua tới, tuy nói không có ký ức trước kia, nhưng có chút ý tưởng so với người thời này, tóm lại không giống nhau. Tỷ như hắn vẫn luôn cảm thấy, trắc phi của Bình Vương không cần thiết bị nhốt cùng với Bình Vương ở nơi này. Chỉ là các nàng đi ra ngoài hơn phân nửa cũng sống không tốt, hắn liền không lăn tăn nữa.

Ở thời đại này, mọi người luôn bị các loại khuôn sáo trói buộc, nữ tử càng như vậy. Hắn là nam nhân, còn thân là hoàng đế, đã là may mắn lớn nhất.

Hài tử bị ôm ra tới.

Sở Đình Tu vươn tay: “Cho ta xem.”

Một hài từ nhăn dúm dó liền được đưa tới lồng ngực y, đứa nhỏ nguyên bản đang khóc, đột nhiên không khóc nữa, nhưng không ngừng dùng miệng đi ủn ủn khắp nơi, ước chừng là đói bụng.

Sở Đình Tu nhìn đứa nhỏ này trong chốc lát, lại nhìn về phía Sở Đình Lan: “Đứa nhỏ này ta mang đi, ta sẽ hảo hảo nuôi lớn nó.”

“Đại ca……” Sở Đình Lan nhìn cũng không nhìn con mình, tiếp tục cầu xin: “Đại ca ngươi dẫn ta đi ra ngoài đi, cầu ngươi…… Ta sai rồi, ta về sau nhất định ngoan ngoãn……”

“Y là chó săn của Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc đã nói sẽ không tha ngươi, ngươi cầu y có ích lợi gì?” Bình Vương cười lạnh một tiếng, lại nhìn về phía Sở Đình Tu: “Sở Đình Tu, ngươi rất có năng lực, quần áo thêu long văn cũng có thể mặc vào thân…… Ngươi đừng tưởng rằng ngươi đi theo Ngôn Cảnh Tắc sẽ có kết cục tốt, ngươi về sau khẳng định so với ta còn thảm hơn!”

Sở Đình Tu trên quần áo có long văn, đây kỳ thật là Ngôn Cảnh Tắc cho đặc quyền chi nhất, nhưng ở trong mắt Bình Vương thì rất không bình thường.

Bình Vương lại nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn Cảnh Tắc, ngươi thật sự có bản lĩnh, thế nhưng có thể làm Sở Đình Tu giúp ngươi như vậy…… Nhưng ngươi chịu được Sở Đình Tu bò đến trên đầu ngươi sao?”

Bình Vương hiện tại bằng bất cứ giá nào cũng bắt đầu châm ngòi.

Ngôn Cảnh Tắc an an tĩnh tĩnh mà nhìn gã, nghe gã nói xong rồi, mới nói: “Chuyện của trẫm và Hoàng Hậu, không cần ngươi nhọc lòng.”

Bình Vương lại ngây ngẩn cả người, sau đó đột nhiên nhìn về phía Sở Đình Tu.

Sở Đình Tu sắc mặt hơi hơi đổi đổi, như đang cao hứng, lại như đang ngượng ngùng. Ngôn Cảnh Tắc phong vương cho y, cho y các loại ưu đãi, nhưng vẫn là lần đầu tiên nói y là Hoàng Hậu.

“Ngươi, các ngươi……” âm thanh Bình Vương đều run rẩy.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Sở Đình Tu: “Muốn cùng muội muội ngươi tâm sự không?”

“Không cần.” Sở Đình Tu nói. Muội muội ở chỗ này tuy sống không được tốt lắm nhưng cũng chỉ là so với trước kia mà thôi.

Trong toàn bộ Đại Tề, có bao nhiêu người ăn không đủ no mặc không đủ ấm? Nàng hiện tại sinh hoạt cũng còn có thể.

Hơn nữa, thời điểm Sở Đình Lan đối mặt y, cũng không cảm kích y cứu mạng hay có tình cảm huynh muội gì, trái tim y cũng băng giá.

“Vậy đi thôi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Ngôn Cảnh Tắc mang theo Sở Đình Tu liền đi, phía sau bọn họ, Bình Vương kêu lên: “Các ngươi thế mà là loại quan hệ này, thế mà là như vậy…… Sở Đình Tu, ngươi cho rằng Ngôn Cảnh Tắc có thể vẫn luôn cùng ngươi ở bên nhau? Ngươi sớm hay muộn cũng bị hắn vứt bỏ!”

Một vài chuyện trước kia không nghĩ ra, Bình Vương hiện tại lập tức liền nghĩ thông suốt, trách không được Sở Đình Tu ngủ lại trong hoàng cung, trách không được nửa đêm về nhà xuống ngựa động tác khác thường, trên người có thương tích, trách không được Sở Đình Tu không cho Sở Đình Lan vào cung, nguyện ý vì Ngôn Cảnh Tắc diễn kịch với gã.

Nguyên lai đây là một đôi cẩu nam nam!

Nhưng gã tin tưởng, hai người này tuyệt đối không bền lâu.

Thái Hoàng Thái Hậu năm đó cùng Thái tổ hoàng đế tình thâm nghĩa trọng, sau lại như thế nào? Giữa hai người vì quyền thế, đã sớm hỗn loạn! Thái tổ hoàng đế chết, không chừng đều là Thái Hoàng Thái Hậu động tay chân.

Sở Đình Tu cùng Ngôn Cảnh Tắc hai người đều là nam nhân, sớm hay muộn cũng đường ai nấy đi.

Ngôn Cảnh Tắc quay đầu lại, liếc nhìn Bình Vương một cái, cười cười.

Ngôn Cảnh Tắc ở trước mặt Bình Vương chưa nói cái gì, nhưng vừa ra ngoài, liền nói với Sở Đình Tu: “Đình Tu, ta thương tâm quá à, bọn họ đều hiểu lầm ta sẽ đối với ngươi không tốt…… Sao có thể như vậy!”

Sở Đình Tu nói: “Bệ hạ, ta tin tưởng ngươi.”

“Nhưng ta còn thương tâm lắm.” Ngôn Cảnh Tắc nhìn Sở Đình Tu nháy mắt.

Sở Đình Tu: “Bệ hạ muốn thế nào?” Không hề nghi ngờ, bệ hạ nhà y lại có ý tưởng kỳ kỳ quái quái gì đó……

“Ta muốn đi Giang Nam chơi, ngươi bồi ta đi.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên.

Phía sau hai người, Bình Vương còn đang chửi bậy.

Gã vẫn luôn mắng thật lâu, rốt cuộc mới dừng lại, lúc này, trời đã tối.

Bình Vương đột nhiên nhìn về phía Sở Đình Lan: “Ca ngươi thế mà lấy sắc thờ người…… Y sớm hay muộn cũng bị vứt bỏ, sẽ không có kết cục tốt.”

Sở Đình Lan ngơ ngác.

“Trách không được ca ngươi đối Ngôn Cảnh Tắc khăng khăng một mực, trách không được Ngôn Cảnh Tắc nguyện ý liều mình cứu cha Ngôn, thì ra là thế…… Chỉ là cảm tình dễ thay đổi, ha hả!” Bình Vương cười lạnh một tiếng.

Sở Đình Lan còn không phản ứng lại.

Bình Vương lại nói: “Sớm biết rằng Sở Đình Tu thích như vậy, ta cũng không phải không được……”

Sở Đình Lan nhảy dựng lên, liền muốn đi đánh Bình Vương.

Hai người lao vào đánh nhau, hùng hùng hổ hổ không ngừng, nhưng cuối cùng lại đạt thành ý kiến nhất trí, cảm thấy hai người Sở Đình Tu cùng Ngôn Cảnh Tắc này, tất nhiên sẽ tách ra.

Nhưng mà năm thứ hai, vào hôm sinh nhật Sở Đình Tu, người trông coi đưa tới một ít thức ăn ngon: “Bệ hạ thưởng sinh nhật Sở tướng quân, phần của các ngươi.”

Năm thứ ba, sinh nhật Sở Đình Tu, ban thưởng lại tới nữa.

Tiếp theo, năm thứ tư, năm thứ năm, năm thứ sáu…… Năm thứ mười, năm thứ hai mươi, năm thứ ba mươi……

Tuy rằng có một ngày cải thiện thức ăn như vậy cũng khá tốt, nhưng Bình Vương chung quy cứ cảm thấy nghẹn khuất!

Càng làm cho gã cảm thấy nghẹn khuất là thủ vệ trước đây cũng không nói chuyện bên ngoài với bọn họ, từ sau ngày đó, liềm bắt đầu nói chuyện Ngôn Cảnh Tắc và Sở Đình Tu cho bọn họ nghe.

Gì mà Ngôn Cảnh Tắc mang Sở Đình Tu đi Giang Nam.

Gì mà có người đưa nam sủng cho Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc giận dữ.

Gì mà có người thỉnh Ngôn Cảnh Tắc lập hậu, bị thủ hạ của Sở tướng quân đánh.

Gì mà Ngôn Cảnh Tắc ở bắc địa cấp riêng cho Sở Đình Tu tu một cái vương phủ, mang Sở Đình Tu đi chơi.

……

Chuyện gì cũng có!

Bình Vương cũng không muốn nghe.

Nhưng ngoại trừ cái này, gã không có cái khác để mà nghe!

Còn có thể làm sao? Chỉ có thể nghe!

Bình Vương tuyệt đối là một người có lực ý chí cường đại, tuy vẫn luôn bị nhốt lại nhưng gã cũng không hỏng mất, mặc dù có điểm dưỡng béo, nhưng vì thức ăn dù sao cũng không quá tốt nên cũng không quá béo.

Gã vẫn luôn sống đến hơn 70 tuổi.

Sau đó Ngôn Cảnh Tắc còn tự đưa quà sinh nhật của Sở Đình Tu sang.

Vào thời điểm trước khi chết, gã nằm trên giường bệnh còn nghe được tin tức hai người này: “Bệ hạ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho tôn tử Dung Vương, mang theo Sở tướng quân đi bắc địa……”

Bình Vương không cam lòng cực kỳ.

Gã trước kia không tạo phản thì tốt rồi!

Nếu gã không tạo phản, mà cưới Sở Đình Lan, sinh mấy đứa nhỏ…

Ngôn Cảnh Tắc yêu Sở Đình Tu như vậy, nhìn trên phân thượng Sở Đình Lan là muội muội Sở Đình Tu, khẳng định sẽ đem ngôi vị hoàng đế cho tôn tử của gã và Sở Đình Lan! Khẳng định không tới phiên Dung Vương!

Năm đó, sao gã lại ngu như vậy!

Bị nhốt lại thì thôi, còn không thể không nghe không xem người ta tú ân ái cả đời, Bình Vương suýt chút nữa chết không nhắm mắt.

Thời điểm Thôi thừa tướng còn trẻ kỳ thật cũng phi thường rối rắm, còn lo lắng hãi hùng, liền sợ kia hai người có quyền thế nhất kia cãi vã.

Một lần nọ, thậm chí bởi vì quá mức phát sầu, ăn không ngon uống không được, ngã bệnh.

Nhưng ông dù sao cũng không giống Bình Vương, vẫn luôn rối rắm đến chết.

Bởi vì sau khi ông bệnh, bệ hạ thỉnh Hồ thái y chẩn trị cho ông, mà Hồ thái y sau khi ngẫu nhiên biết ý tưởng của ông, liền cạn lời mà nhìn về phía ông: “Ngươi thế mà cảm thấy Sở tướng quân lừa gạt bệ hạ?!”

“Chẳng lẽ không phải?” Thôi thừa tướng hỏi.

Hồ thái y nói: “Ngươi lộng phản! Ta nói nhỏ cho ngươi hay, lúc trước là bệ hạ hạ dược Sở tướng quân, Sở tướng quân còn bị thương…… Chậc chậc!”

Thôi thừa tướng: “!!!”

Hồ thái y lại nói: “Cũng chính là Sở tướng quân quá trung quân ái quốc……”

Thôi thừa tướng: “!!!”

Nguyên lai còn có thể như vậy…… bệ hạ nhà ông thật không đơn giản!

Thôi thừa tướng bệnh nháy mắt khỏi.

Nếu thật là như vậy, Sở tướng quân khẳng định không có biện pháp đào tẩu từ lòng bàn tay bệ hạ.

Còn chuyện bệ hạ không lập hậu không hài tử…… Thôi, hoàng đế không hài tử cũng không phải chỉ có mình bệ hạ!

Ngôn Cảnh Tắc và Sở Đình Tu vẫn rất trường thọ, bọn họ tiễn đi rất nhiều đại thần, chính mình còn sống được rất tốt.

Ngày nọ, Ngôn Cảnh Tắc đầu tóc hoa râm ngủ một giấc dậy, phát hiện mình rụng mất một cái răng, lập tức nhìn về phía Sở Đình Tu: “Ta quá thảm! Ta thế nhưng rớt một cái răng rồi……”

Sở Đình Tu trực tiếp hôn qua —— Ngôn Cảnh Tắc không nói y cũng biết, Ngôn Cảnh Tắc khẳng định là muốn thơm thơm để an ủi.

Ngày thứ hai, Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Nhớ tới ngày hôm qua rớt một cái răng, ta liền rất thương tâm……”

Tiếp tục thơm!

Ngày thứ ba: “Ta chỉ còn lại có mấy cái răng thôi……”

Thơm!

Ngày thứ tư: “Đình Tu a, răng ngươi cũng rụng kìa, tới đây, ta thơm thơm ngươi……”

Sở Đình Tu: “……” được rồi…… Vài thập niên qua đi, y đã quen rồi, hiện tại liền sợ người bên cạnh nhìn thấy hai lão nhân nhão nhão dính dính không quen thôi.

Vào lúc ban đầu, y nghĩ phải hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng này thật tốt, không nghĩ tới đã vài thập niên trôi qua, vẫn còn hưởng thụ…

Bên cạnh giường không dung người khác ngủ say, nhưng phía trên giường, vẫn có thể cùng người ngủ cả đời.

——

Mấy trăm năm sau, trong tiết lịch sử đại học.

Giáo sư đứng trên bục giảng nói: “Hôm nay, chúng ta liền tới phần Song Hoàng Thịnh Thế……”

“Giáo sư, chuyện này không cần giảng.”

“Chúng ta đều biết!”

“Phim quay câu chuyện tình yêu triền miên lâm li của Ngôn Cảnh Tắc và Sở Đình Tu điện ảnh phim truyền hình quá nhiều……”

“Đây tuyệt đối là tình yêu tuyệt mỹ nhất trong lịch sử.”

“Đúng vậy…… Bởi vì quá tuyệt mỹ, quá không chấp nhận được người khác xen vào, hiện tại cũng chưa có người nào dám viết tiểu thuyết xuyên qua thời hai người này.”

“Cảm tình của bọn họ so với tiểu thuyết còn ngọt hơn, phía chính phủ bức tử đồng nghiệp.” (ý là chính văn quá hay không viết nổi đồng nhân văn/doujinshi)

“Ngôn Cảnh Tắc viết thư tình cho Sở Đình Tu, đi học cũng học, bọn em từ nhỏ đã biết bọn họ!”

……

Các bạn học sôi nổi nói.

Giáo sư hỏi: “Vậy các trò biết bọn họ ở bên nhau như thế nào sao?”

“Sở Đình Tu cứu Ngôn Cảnh Tắc đã chịu đủ áp bách của tổ mẫu, Ngôn Cảnh Tắc đối y vừa gặp đã thương!” Có học sinh nói.

“Sai!” Giáo sư nói: “Ta bên này biết một ít tư liệu tuyệt mật, trong đó còn có bản thảo của Thừa tướng Thôi Tuân lúc đó……”

Các bạn học đôi mắt đều sáng.

Giáo sư nói: “Vị Cảnh Tắc Đại Đế kia cũng không phải như những tác phẩm điện ảnh đó đắp nặn, toàn dựa Sở Đình Tu cứu vớt, tiểu đáng thương. Hắn hùng tài đại lược, còn tuổi nhỏ liền giả ngu lừa gạt được tổ mẫu mình, để tổ mẫu chọn hắn vì đế, lúc sau lại âm thầm phát triển thế lực của mình…… Hắn cực có mị lực cá nhân, chúng ta hoài nghi, hắn đã sớm thuyết phục Sở Đình Tu. Sở Đình Tu đối phó Thái Hoàng Thái Hậu, hẳn là không phải vì hoàng đế, mà là vì cá nhân. Mà lúc sau hắn cùng Sở Đình Tu ở bên nhau, cũng là hắn từng bước tính kế, nghe nói còn dùng một ít thủ đoạn không quang minh cho lắm. Hắn thậm chí nói với Thôi thừa tướng, hắn muốn Sở Đình Tu, liền nhất định sẽ có được, cũng tuyệt không buông tay…… Vị bệ hạ này, là người có đầu óc dị thường thanh tỉnh, phi thường minh bạch chính mình muốn cái gì, hắn chọn Sở Đình Tu, Sở Đình Tu cũng luôn không làm hắn thất vọng……”

Các bạn học: “……” Bởi vì trong lịch sử nói Ngôn Cảnh Tắc lúc đăng cơ giống như thiếu niên, hắn lại để lại rất nhiều tác phẩm văn học tình tình ái ái, cho nên rất nhiều tác phẩm điện ảnh đều tìm tiểu thị tươi bạch bạch nộn nộn tới diễn vai hắn, đem hắn đắp nặn thành một thanh niên chỉ biết nói chuyện yêu đương văn nghệ, thậm chí có vài chuyện xưa giảng là Sở Đình Tu dựa vào binh quyền, cưỡng bức Ngôn Cảnh Tắc, cuối cùng bức ra được cảm tình…… Nguyên lai không phải sao?

Vị bệ hạ này, lại là người hùng tài đại lược?

Giáo sư thấy mọi người khiếp sợ, lại nói: “Song Hoàng Thịnh Thế, tuyệt không phải một hoàng đế chỉ biết nói chuyện yêu đương có thể sáng tạo ra. Khi Ngôn Cảnh Tắc tại vị, ban bố rất nhiều chính lệnh đều cực kì hữu dụng, nếu không như thế, những đại thần lúc đó cũng không tâm phục khẩu phục hắn. Lúc hắn thoái vị, càng có rất nhiều người khóc lóc giữ lại…”

Các bạn học đều nghiêm túc nghe.

“Nam nam yêu nhau, còn không cần con nối dõi, ở lúc ấy cũng là đại nghịch bất đạo, hai người này thật sự quá mạnh mới không ai dám nói gì, mà các trò nhìn kỹ lịch sử, sẽ phát hiện giữa hai người này, địa vị chiếm cứ chủ đạo, ra chủ ý, vẫn là Ngôn Cảnh Tắc.”

Các bạn học: “!!!” Cho nên tác phẩm điện ảnh gạt người! Ngôn Cảnh Tắc căn bản không phải thiếu niên mảnh mai cả ngày thương xuân bi thu đa sầu đa cảm, mà là đại cường công!

Lúc này, giáo sư đột nhiên lại cười cười: “Kỳ thật tác phẩm của Ngôn Cảnh Tắc, ngoại trừ thư tình lúc ấy cho người in ấn ra tới, lưu truyền rộng rãi, còn có một ít bút ký tư nhân, bút ký này bảo tồn xuống không nhiều lắm, tin tưởng các trò nếu nhìn đến, nhất định sẽ mở rộng tầm mắt.”

Bọn học sinh một đám kích động: “Giáo sư, chúng em có thể xem sao?”

Giáo sư nói: “Có thể.”

Giáo sư click mở trên máy tính một tấm ảnh chụp cho mọi người xem.

Ảnh này chụp một quyển sách cũ, câu đầu tiên chính là: “X ngày, tướng quân ngôn: ‘bệ hạ lợi hại, ăn không tiêu.’ cực hỉ, ngày mai tiếp tục tập võ.”

Mặt sau còn có một ít lời thông thường, trong đó phần lớn nhắc tới Sở Đình Tu, thường thường lại khoe khoang vài câu.

Rõ ràng cổ vật này chữ viết hoa lệ, nhưng không biết vì sao, bọn họ nhìn chung quy cứ cảm thấy có một cỗ hơi thở ngốc nghếch ập vào mặt.

Ủa đại cường công tâm tư thâm trầm đâu?

Trước/232Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chiến Thần Bão Táp