Saved Font

Trước/232Sau

Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 83:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trên người mỗi tang thi đều có sương đen, hoặc là nói năng lượng màu đen, khi đầu bọn nó bị đánh vỡ, những năng lượng đen đó mới có thể tản ra, lẫn vào trong không khí, thành sương xám.

Dựa theo Ngôn Cảnh Tắc phỏng đoán, sương xám này chính là đầu sỏ gây tội biến nhân loại thành tang thi.

Mà sương đen trên người tang thi dày đặc hay không có thể dùng để phán đoán mạnh yếu của bọn chúng.

Một đám tang thi đến kia so với tang thi bọn họ gặp trước đó đều mạnh hơn, số lượng cũng nhiều hơn.

Càng làm cho người thất vọng buồn lòng là trước đàn tang thi đó có một dị năng giả hệ phong.

Một dị năng giả hệ phong mượn dùng dị năng, giữa các phòng ốc hoang tàn và ô tô vứt đi đầy tro bụi lướt nhanh đi tới, mỗi khi mũi chân chỉa xuống đất là có thể phiêu đi một đoạn thật xa.

Mà đi sau gã là một đoàn tang thi làn da trắng bệch.

Biểu tình bọn chúng dại ra, trong đó có mấy con cụt tay cụt chân, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng hành động của chúng, cuốn theo sương đen dày đặc, bọn chúng đi theo dị năng giả hệ phong kia không rời.

Đại khái là trong cơ thể có sương đen làm năng lượng, bộ vị thân thể tang thi trước khi rời khỏi thân thể chúng sẽ tang thi hóa nhưng không hư thối, còn vĩnh viễn không biết mệt mỏi.

Tang thi nhỏ yếu có lẽ còn hành động chậm chạp, nhưng khi chúng nó mạnh hơn, tốc độ sẽ càng lúc càng nhanh, chạy trốn nhanh như xe hơi chứ không đùa.

Lòng Ngôn Cảnh Tắc tức khắc nhấc lên. Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, Chu Văn Tu là bị tang thi giết chết!

Ngôn Cảnh Tắc đang muốn cảnh báo, đột nhiên phát hiện trong đội ngũ bọn họ, có hai dị năng giả hệ hỏa trộm bỏ chạy……

Có người cố ý đưa tang thi tới thì thôi, trong đội ngũ còn có nội ứng của những người đó!

Ngôn Cảnh Tắc tức đến muốn cười, sắc mặt Chu Văn Tu đột nhiên biến đổi: “Có tang thi tới! Tập hợp! Đề phòng!”

Đàn đại tang thi động tĩnh không nhỏ, Chu Văn Tu lại cùng tang thi đối chiến có rất nhiều kinh nghiệm, lúc này y cũng đã phát hiện không đúng.

Tiếng Chu Văn Tu thực vang dội, lời y vừa nói ra miệng, những dị năng giả đi theo bên cạnh y đều đề phòng lên, những người giết tang thi cách đó không xa cũng đều lại đây.

Tốc độ Trần Thư Tâm và Lục Hoa Vinh lại đây đặc biệt nhanh, sắc mặt cũng đều không quá đẹp: “Động tĩnh này…… Từ đâu tới đây nhiều tang thi như vậy?”

Chu Văn Tu và Trần Thư Tâm, Lục Hoa Vinh đều thực khẩn trương, nhưng còn những dị năng giả hệ hỏa cùng ra ngoài đó…

Chu Văn Tu lần này ra ngoài mang phần lớn là dị năng giả vừa thức tỉnh không lâu, bọn họ trước kia không trải qua nguy hiểm gì, lúc này còn chưa làm rõ được tình huống, tuy rằng nghe lời mà tụ lại cùng nhau, nhưng lại có điểm hưng phấn: “Tới rất nhiều tang thi? Chúng ta có thể giết nhiều thêm mấy con rồi đúng không?”

“Hội trưởng có phải muốn ra tay rồi không?”

“Tui còn chưa thấy qua cảnh hội trưởng giết tang thi á!”

……

“Yên lặng!” Chu Văn Tu trách mắng: “Tang thi rất nhiều, mọi người đều phải cẩn thận, nếu không có khả năng sẽ mất mạng!”

Chu Văn Tu lời này vừa ra, những dị năng giả hệ hỏa đó cũng không dám nói chuyện, một bộ mặt trương trương tuổi trẻ cũng lộ ra sợ hãi.

Đúng lúc này, rất nhiều tang thi đã đi tới trước mặt bọn họ.

Tang thi tới ước chừng mấy ngàn con, mấy chục con đằng trước trên người còn có khí đen đặc biệt nồng đậm, tuy rằng so ra kém độ dày ánh sáng đỏ trên người Chu Văn Tu, nhưng so với độ dày của dị năng Trần Thư Tâm, Lục Hoa Vinh không khác là bao.

Sau mấy chục tang thi này còn có mấy trăm con tang thi thực lực cùng 50 dị năng giả hệ hỏa kia không khác mấy!

Còn mấy ngàn tang thi thi phía sau cùng, thực lực đều rất kém cỏi, không đáng sợ hãi.

“Cảnh Tắc, em trốn đi!” Chu Văn Tu kéo Ngôn Cảnh Tắc một cái, nhìn về phía Trần Thư Tâm: “Thư Tâm, cô xây cho em ấy cái phòng nhỏ đi.”

Trần Thư Tâm dùng dị năng hệ thổ dựng lên một vòng tường vây quanh bọn họ, nghe Chu Văn Tu nói, nàng lại lần nữa dùng dị năng tạo ra một phòng nhỏ phong kín, bao bọc Ngôn Cảnh Tắc lại toàn bộ.

Phòng nhỏ này hình trụ, cao hơn hai mét, đường kính cũng hai mét, trên mặt một cái lỗ cũng không có. Ngôn Cảnh Tắc còn chưa kịp phản ứng đã bị giam cần trong một không gian nho nhỏ như vậy.

Xung quanh một mảnh đen nhánh, cái gì cũng nhìn không thấy, âm thanh bên ngoài cũng không thể truyền vào… Cũng may không ảnh hưởng hắn sử dụng tinh thần lực.

Chu Văn Tu nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc được bảo vệ, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại có hơi hối hận, hối hận đã mang Ngôn Cảnh Tắc ra ngoài.

Nhưng y cũng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều…… Tang thi đã tới!

Chu Văn Tu ra tay đầu tiên.

Vừa ra tay, tim Chu Văn Tu trầm xuống.

Những tang thi này thực lực vô cùng mạnh! Một tang thi mạng như vậy y đã gặp qua, cũng đã giết, nhưng nhiều tang thi mạnh như vậy…

Chiến đấu bên ngoài đã khai hỏa, trong hình trụ dị năng hệ thổ ngưng kết thành, Ngôn Cảnh Tắc lạnh mặt, hết sức chăm chú dùng tinh thần lực quan sát tình huống xung quanh.

Thiên thạch phát ra nguyên tố hệ hỏa bị hắn thu thập lại một chỗ, đặt bên người Chu Văn Tu, ngoài ra hắn còn thử bắt lấy những năng lượng trong không khí, thử khống chế những tang thi đó.

Năng lượng trong không khí rải rác, căn bản không thể dùng để công kích, mà những tang thi đó đều không có thần trí, cũng khó có thể khống chế, chuyện duy nhất hắn có thể làm tựa hồ là nghĩ cách tăng cường dị năng bên phe mình…

Ngôn Cảnh Tắc xuyên qua đây tổng cộng cũng chỉ bốn năm ngày, hắn tuy nghiên cứu ra một vài cách dùng tinh thần lực, nhưng dù sao cũng nghiên cứu không đủ thấu triệt, trước kia lại không trải qua chiến đấu, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao cho phải.

Bình tĩnh, bình tĩnh…… Ngôn Cảnh Tắc không ngừng nói với chính mình, tâm tình khẩn trương dần dần bình phục, mà tinh thần lực của hắn phảng phất như một cái lưới lớn, bao phủ toàn bộ chiến trường.

Hết thảy bên ngoài đều trong “mắt” hắn.

Mấy chục tang thi kia thực lực có thể so với Lục Hoa Vinh Trần Thư Tâm vô cùng mạnh, dị năng của dị năng giả hệ hỏa bình thường dừng trên người bọn chúng, căn bản không thể thương tổn được bọn chúng.

Còn Lục Hoa Vinh và Trần Thư Tâm……

Lục Hoa Vinh là dị năng giả hệ thủy, tuy rằng lấy thực lực hiện tại của anh ta đã có thể phát ra mũi tên băng, nhưng sức chiến đấu vẫn không mạnh, Chu Văn Tu mang theo anh ta vì gần đây ra ngoài dị năng hệ thủy có tác dụng rất lớn —— người ta muốn uống nước, muốn rửa đồ, đều yêu cầu dị năng giả hệ thủy.

Thứ hai, còn lại là vì hôm nay y mang ra ngoài toàn một đám dị năng giả hệ hỏa. Dị năng giả hệ hỏa khống chế không tốt dị năng của mình, đem việc giết tang thi chơi thành phóng hỏa, không cẩn thận thiêu hủy nhà cửa… mấy chuyện như vậy chỗ nào cũng có, có một dị năng giả hệ thủy bên cạnh có thể giúp dập lửa.

Mà Trần Thư Tâm, nàng là dị năng giả hệ thổ, càng am hiểu phòng ngự, lực công kích đồng dạng cũng không mạnh

Nói cách khác, chỉ có Chu Văn Tu có thể đả thương đến mấy chục con tang thi cường đại kia.

Những tang thi đó nếu chỉ có mấy con Chu Văn Tu chắc chắn sẽ có thể xử lý bọn chúng, nhưng hiện tại…… tang thi có mấy chục con!

Chu Văn Tu cảm thấy trạng thái hiện tại của mình tốt chưa từng có, dị năng y vừa tung ra, những tang thi yếu kém đó trực tiếp bị đốt thành một cỗ khói đen.

Ban đầu thấy một màn như vậy, những dị năng giả hệ hỏa đi theo bên người y còn thật cao hứng, thậm chí có người hoan hô lên.

Nhưng giây tiếp theo, bọn họ liền dại ra.

Tang thi bình thường Chu Văn Tu có thể giết một tảng lớn, nhưng cũng có một vài tang thi tuy bị dị năng của Chu Văn Tu đánh đến lui về phía sau, nhưng trên người toát ra một cỗ khói đen, chúng nó lại giống như không có việc gì xông lên!

Còn công kích của bọn họ…

Dị năng của bọn họ đánh vào người những tang thi đó căn bản vô dụng, thậm chí những tang thi tương đối yếu mà Chu Văn Tu tung một “biển lửa” là có thể thiêu chết, bọn họ vài cá nhân hợp lực mới có thể giết chết một vài con.

Nhũng dị năng giả hệ hỏa này trước kia vẫn chưa trải qua chiến đấu tàn khốc đối mặt với tình huống này, suýt nữa hỏng mất.

“Mọi người năm người một tổ, chọn một con tang thi cùng nhau đối phó.” Chu Văn Tu nói, lại tung ra một biển lửa, phối hợp vố Trần Thư Tâm, ngăn cản bước tiến tang thi.

Nhưng mặc dù như vậy, cũng chỉ có thể ngăn cản được vài giây ngắn ngủi.

“Hội trưởng, anh trở về báo tin đi!” Trần Thư Tâm nhìn về phía Chu Văn Tu, nàng muốn để Chu Văn Tu đào tẩu. Chu Văn Tu mạnh nhất trong số người ở đây, nếu y muốn chạy trốn, hẳn là sẽ thoát được ngay.

Tang thi cho dù có mạnh, đầu óc cũng không thanh tỉnh…… Tỷ như chúng nó trước đó bị một dị năng giả hệ phong đưa tới, nhưng sau đó dị năng giả hệ phong kia chạy trốn quá nhanh, bên này lại có một đám người…… Chúng nó đương nhiên đã bị người bên này hấp dẫn, không đuổi theo dị năng giả hệ phong kia nữa.

Lúc này nếu Chu Văn Tu đơn độc rời đi, khẳng định có thể chạy trốn.

“Đừng nói nữa.” Chu Văn Tu nói.

Y biết chỉ cần mình nguyện ý, chắc chắn có thể trốn được, nhưng y đã mang những dị năng giả hệ hỏa này ra khỏi căn cứ, còn tìm Lục Hoa Vinh và Trần Thư Tâm đến hỗ trợ… Dưới loại tình huống này, y có thể trốn được sao?

Càng quan trọng là, nếu y mang theo Ngôn Cảnh Tắc, căn bản trốn không thoát. Nếu không mang theo Ngôn Cảnh Tắc…… Đây là chuyện không có khả năng.

Y yêu Ngôn Cảnh Tắc hơn nhiều so với y nghĩ, y tình nguyện chính mình chết, cũng không muốn Ngôn Cảnh Tắc xảy ra chuyện.

Sắc mặt Chu Văn Tu ngưng trọng, lại tung ra một bức tường lửa. Dị năng của y mấy ngày nay thật sự mạnh lên rất nhiều, đáng tiếc phải đối phó nhiều tang thi như vậy vẫn không làm nên chuyện gì.

Tang thi cấp thấp hoàn toàn không có trí tuệ, nhưng khi thực lực tang thi trở nên mạnh hơn, trải qua nhiều chuyện hơn, cũng sẽ trở nên thoáng thông minh hơn một chút.

Mấy chục tang thi rất mạnh kia ban đầu xông vào trước nhất, nhưng sau khi bị Chu Văn Tu công kích vài lần, chúng nó lại lui về phía sau, để những tang thi yếu hơn đi vây công đám người Chu Văn Tu.

Mấy trăm tang thi yếu hơn chúng nó kia vẫn mạnh hơn tang thi bình thường, Chu Văn Tu một lần có thể đối phó vài con, những dị năng giả hệ hỏa đó cũng có thể hợp tác lại nháy mắt giết chết một con.

Nhưng số lượng những tang thi này quá nhiều, dị năng trong cơ thể mọi người lại có hạn. Dị năng không ngừng tung ra, có người đầu đã đau muốn nứt ra, nhưng cũng có người còn kiên trì.

Có người suýt chút nữa bị tang thi cắn, là người bên cạnh liều chết kéo về.

Có người sớm đã rơi lệ đầy mặt nhưng động tác chưa từng dừng lại……

Trần Thư Tâm cắn chặt răng bổ ra một lỗ hổng trên tường vây, một búng máu lên tới cổ họng, lại nuốt trở vào.

Lục Hoa Vinh phát ra kiếm băng, bởi vì dị năng không đủ nên tang thi bình thường cũng không giết được.

Một dị năng giả hệ hỏa trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi ngã trên mặt đất, hỏng mất mà khóc.

……

Đại khái hôm nay tình huống quá mức nguy cấp, kích phát được tiềm năng, Chu Văn Tu rõ ràng cảm giác được tốc độ khôi phục dị năng của mình so với bình thường nhanh hơn rất nhiều, nhưng dù vậy, vẫn như cũ không đuổi kịp tốc độ sử dụng.

Tang thi tre già măng mọc thực lực cao thấp sôi nổi chết đi, dị năng của Chu Văn Tu cũng đã hao hết không khác mấy, mà lúc này, mấy chục tang thi cường đại kia vây lên.

Những tang thi đó không có biểu cảm, nhưng bọn nó hai mắt vô thần nhìn y, làm Chu Văn Tu có cảm giác thân đang ở địa ngục.

Lấy thiên thạch trên người ném cho Trần Thư Tâm, Chu Văn Tu đột nhiên phóng về phía trước, nhảy khỏi tường vây Trần Thư Tâm đau khổ duy trì nãy giờ.

“Hội trưởng!” Trần Thư Tâm hét lên một tiếng, trực tiếp phun ra một búng máu.

“Hội trưởng!” Lại có mấy dị năng giả hệ hỏa khóc.

Lúc này, trên người Ngôn Cảnh Tắc đã ướt đẫm. Hắn vẫn luôn dùng tinh thần lực giúp Chu Văn Tu, Chu Văn Tu có thể kiên trì đến bây giờ có quan hệ rất lớn với hắn.

Nhưng vẫn không đủ.

Chu Văn Tu hiện tại định…… Chu Văn Tu đây là muốn ra liều mạng với tang thi bên ngoài sao?

Ngôn Cảnh Tắc nện một quyền lên tường vây quanh mình, tất cả tinh thần lực sở hữu được đều hướng về những tang thi đó.

Chu Văn Tu không thể xảy ra chuyện.

Hắn tới thế giới này chính là vì Chu Văn Tu.

Nếu không có Chu Văn Tu, hắn tồn tại thì có ý nghĩa gì?

Tinh thần lực của Ngôn Cảnh Tắc vốn đã cực kì cường đại đột nhiện bạo phát, thậm chí cho hắn một loại cảm giác không gì không làm được.

Hắn sớm đã nhắm hai mắt lại, trước mắt cũng chỉ có các loại năng lượng…… Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nghĩ tới chuyện mình đã từng đã làm, phương pháp tinh lọc nguyên liệu nấu ăn.

Nếu có thể lấy ra năng lượng màu đen trên người tang thi…

Tinh thần lực nguyên bản ôn hòa của hắn trở nên cường bạo, còn cường đại hơn so với trước đó rất nhiều, tinh thần lực của hắn quét qua những tang thi đó, những năng lượng đen trên người tang thi nháy mắt bị hắn rút ra…

Quanh chỗ Ngôn Cảnh Tắc có rất nhiều dị năng giả. Trong số bọn họ có không ít người trước đó đã khóc, lúc này càng khóc không thành tiếng: “Hội trưởng……”

Lục Hoa Vinh và Trần Thư Tâm ôm nhau, cũng yên lặng rơi lệ.

Chu Văn Tu lúc này đứng ở bên ngoài, đã quyết định được ăn cả ngã về không.

Dị năng giả trước lúc sống chết nếu tự bạo, có thể sinh ra uy lực cường đại, nếu y tự bạo…… Hẳn là có thể giết chết những tang thi đó?

Như vậy ít nhất có thể cho Ngôn Cảnh Tắc và những người khác tìm được một đường sinh cơ.

Giờ khắc này, trong lòng Chu Văn Tu không nghĩ đến điều gì ngoài Ngôn Cảnh Tắc.

Nếu y chết, Trần Thư Tâm hẳn là sẽ chiếu cố Ngôn Cảnh Tắc chứ? Hay là Ngôn Cảnh Tắc có thể tìm một kim chủ khác?

Nghĩ đến đây, Chu Văn Tu cũng không muốn chết…… Nhưng tang thi này cần thiết phải giết chết.

Chu Văn Tu phát ra một biển lửa uy lực chẳng ra gì, nhưng lại có thể đem y và những tang thi đó che đậy lại thật kín.

Y không muốn thảm trạng tự bạo của mình bị người ta nhìn thấy, cũng cảm thấy nếu mình tự bạo thì trực tiếp bị thiêu sạch sẽ cũng khá tốt.

Bên trong lửa lớn đầy trời, Chu Văn Tu hít sâu một hơi, nhằm phía những tang thi đó chuẩn bị tự bạo.

Nhưng giống như có thứ gì vây quanh y, rót vào thân thể y sức mạnh một lần nữa, cùng lúc đó……

Trong một biển lửa yếu như vậy, tang thi xung quanh y thế mà tất cả đều…… Bị thiêu chết?

Còn bị thiêu đến sạch sẽ!

Đã chuẩn bị tự bạo – Chu Văn Tu đứng giữa biển lửa, đều ngốc ra.

Dị năng giả hệ hỏa không sợ lửa, còn có thể khống chế lửa, nhưng nếu không khống chế lửa, lửa vẫn sẽ đốt tới bọn họ…

Quần áo Chu Văn Tu bị thiêu không hiểu sao cũng tự dập tắt.

Nhưng y vẫn là bị bỏng một chút.

Chu Văn Tu theo bản năng chạy ra khỏi biển lửa, kết quả Biển lửa không cần y khống chế đã chia ra thành một con đường nhỏ…

Ssu khi Chu Văn Tu tạo ra một biển lửa, người lưu tại chỗ đã không ai không khóc.

Bọn họ đều đoán được Chu Văn Tu muốn làm gì.

Biển lửa lớn như vậy, Chu Văn Tu có phải đã……

Đang nghĩ như vậy, bọn họ đột nhiên nhìn thấy giữa biển lửa tách ra một con đường, sau đó Chu Văn Tu mặc bị huân đen, quần áo bị thiêu hủy không ít, từ giữa chạy ra ngoài.

Những người nguyên bản đang khóc đó lúc này đột nhiên ngừng tiếng khóc, trong lúc nhất thời đều ngốc: “Hội trưởng?”

“Tôi không có việc gì, những tang thi đó……” Chu Văn Tu không biết nên nói như thế nào về chuyện những tang thi cường đại đó đều bị biển lửa thiêu chết mới ổn……

“Bọn chúng chạy?” Trần Thư Tâm nghĩ tới khả năng này.

Chu Văn Tu nhíu mày, không biết nên nói như thế nào mới tốt, những người khác cũng đã hoan hô lên.

“Hội trưởng! Anh quá lợi hại! Anh đánh chúng nó chạy rồi!”

“Chúng nó chạy rồi! Chúng ta được cứu rồi!”

“Hu hu…… Hội trưởng……”

Những người này vừa khóc vừa cười, nhưng có một chuyện là khẳng định —— trải qua trận sinh tử này, Chu Văn Tu trong lòng bọn họ đã không giống người thường.

Chu Văn Tu cường đại bọn họ tận mắt nhìn thấy, hơn nữa…… Nếu không phải Chu Văn Tu đi ra ngoài liều mạng, những tang thi đó cũng sẽ không bỏ chạy.

Là Chu Văn Tu cứu bọn họ!

Dị năng của Chu Văn Tu đã hoàn toàn hao hết, cũng sắp đứng không vững, còn có loại cảm giác không chân thật.

Mặc cho ai vào thời điểm đã quyết định muốn liều mạng, kẻ địch đột nhiên từ lão hổ thành hổ giấy, đều sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Gần đây vận khí của y thật sự khá tốt, đây chẳng lẽ là…… Tình yêu mang đến sức mạnh?

Đang nghĩ như vậy, Chu Văn Tu liền cảm giác được trên người mình ấm áp dạt dào, dị năng nhanh chóng khôi phục lại.

Dị năng của những người khác cơ bản đã hao hết, Trần Thư Tâm được bạn trai ôm, sớm đã sắc mặt tái nhợt…… Chu Văn Tu trực tiếp khống chế được dị năng của mình, phá mở phòng bảo hộ của Ngôn Cảnh Tắc.

Người thấy một màn như vậy: “!!!” Lúc này rồi mà hội trưởng bọn họ còn có thể sử dụng được dị năng!

Này cũng quá mạnh rồi?!

Bọn họ đang nghĩ như vậy, liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc từng căn phòng Trần Thư Tâm kiến tạo ra tới.

Ngôn Cảnh Tắc ôm chặt Chu Văn Tu: “Văn Tu, anh không sao chứ?” Tuy hắn vẫn luôn dùng tinh thần lực quan sát Chu Văn Tu, nhưng vẫn không yên tâm.

“Anh không sao.” Chu Văn Tu nói: “Em thì sao?”

Tinh thần lực của Ngôn Cảnh Tắc thật sự rất mạnh, lúc này tinh thần lực hắn kỳ thật còn có thể dùng được, nhưng thân thể đã chịu không nổi, cũng bởi vậy nên đầu cực kì đau……

Ngôn Cảnh Tắc vùi đầu vào cổ Chu Văn Tu, giơ lên một bàn tay: “Em đương nhiên không có việc gì, chỉ là tay có hơi đau……”

Chu Văn Tu lúc này mới phát hiện tay Ngôn Cảnh Tắc tay đều bị thương, trước đó trên tay hắn không có vết thương này, nói cách khác vết thương này là hắn vừa rồi trong “phòng” gây nên.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Em rất lo lắng cho anh…… Em có phải quá vô dụng không?”

“Đâu có! Em rất tuyệt!” Chu Văn Tu vội vàng an ủi Ngôn Cảnh Tắc, nhìn lòng bàn tay Ngôn Cảnh Tắc, đau lòng không thôi.

Hai người ôm nhau nói chuyện.

Người xung quanh nhìn bọn họ, lại nhìn một mảnh hỗn độn xung quanh, chung quy cứ cảm thấy hai người này với cảnh tượng xung quanh chẳng ăn nhập gì.

Trước/232Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian