Saved Font

Trước/20Sau

Ta Chỉ Là Vật Hi Sinh Nhỏ Bé Mà Thôi

Chương 11: Hiểu Lầm Nối Tiếp Hiểu Lầm Dẫn Đến Kết Cục Bi Thảm 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tôn Hiểu Thiên cô nếu biết trước sẽ gặp nữ chính và nữ phụ, cô thề cô sẽ không bao giờ tập thể dục buổi sáng đâu *mặt khóc*

Hiện tại hối hận cũng muộn rồi, trước mắt cô có hai con đường. Một là thẳng tiến đi phía trước, lơ nữ chính và nữ phụ, ngày sau gặp lại sẽ bị dàn hậu cung nữ chính hạnh hạ chết đi sống lại hoặc bị nữ phụ dằn mặt cho nhớ đời. Hai là tránh mặt đi con đường khác, nếu bị nữ chính và nữ phụ biết thì bỏ mèo chạy lấy người, ngày sau cuộc sống của cô sẽ u ám không thể nào u ám hơn nữa. Sao cô thấy tương lai cô thật mù mịt, thật bi kịch.

"Tôn Hiểu Thiên"

Tiếng hét chanh chua, giận dữ như phá tan màn nhĩ của cô khiến cô đang than thở cho số phận bi thương của mình phải thức tỉnh ngay lập tức.

Ô ô...cô nhớ cô chưa có làm gì cô ta nha.

"Mày cũng theo dõi Hạo ra đây sao?"

Tôn Hiểu Hiển tức giận nhìn dung nhan xinh đẹp như thiên sứ của Hiểu Thiên. Cô ta chỉ hận không thể chạy tới xé rách khuôn mặt xinh đẹp đó. Đúng là sinh ra để làm hồ ly tinh mà.

Ơ, Tôn Hiểu Thiên cô đơn giản chỉ là dắt chó ý lộn dắt mèo đi tập thể dục thôi mà. Oan uổng quá đi. Cô còn chẳng biết Hạo là thằng cha nào nha. (HH: Hắc hắc...thằng cha Hạo đó sẽ ăn tươi nuốt sống chị cho mà coi. Muahahaha... *giọng cười đáng khinh*)

"Em gái à, em không thể hỗn xược với chị mình như vậy"

Cuối cùng nữ chính cũng ra tay. Đúng là nữ chính, chỉ cần một câu nói là có thể khiến chó điên cũng phải im lặng.

"Hừ" Cô ta hừ một cái rồi như nhớ ra chàng trai đang ngồi đây liền quay quắt 180 độ thay đổi thành sắc mặt nhu hòa, điềm đạm đáng yêu khiến cho mọi người nghĩ có phải bà già đánh ghen kia có phải là cô ta không nữa.

Hiểu Thiên nhàm chán nhìn một màn này. Đúng là nữ phụ thay đổi sắc mặt chỉ trong nháy mắt. Thật khâm phục.

"Hiển Hiển, chị chỉ dắt mèo đi tập thể dục thôi chứ không như em nghĩ đâu nha. Còn cái người tên gì ấy nhỉ, tên gì ấy, chị không quan tâm nha."

"Hừ, sao tôi biết được chị có phải là giả bộ dắt con súc vật này đi dạo tạo ra một màn tình cờ này không giống như ai kia"

Cô ta dám mượn cô để mắng người khác. Cô bực rồi nha. Nhìn mặt cô hiền hiền là làm tới à.

Cô ta dám mượn cô để mắng người khác. Cô bực rồi nha. Nhìn mặt cô hiền hiền là làm tới à.

"Chị, em còn có hẹn với bạn. Em về trước đây." Cô nhìn Hiểu Nguyệt nãy giờ im lặng cúi đầu làm người bị ủy khuất nói.

Được rồi, cô chính là có gan nói chứ không có gan làm. Cô chỉ vật hi sinh nhỏ bé mà thôi sao đấu lại được nữ phụ tiểu cường này.

Vừa định bỏ đi thì nữ phụ tiểu cường đã chạy tới chắn ngang đường không cho cô đi.

"Muốn đi. Không dễ vậy đâu."

MN chứ, nữ phụ đầu óc cô có vấn đề à. Tôi đã làm gì cô chưa mà cô đã làm vậy với tôi rồi. Trời ơi là trời, chắc cô đập đầu vào đậu hũ chết quá.

"Hừ, hôm nay cô không nói rõ ràng thì tôi sẽ không cho cô đi. Cô theo dõi Hạo của tôi?"

"Hiển Hiển, em uống thuốc chưa? Hay hôm nay em bị chó dại cắn? Nếu em bị chó dại cắn thì mau mau đi tiêm thuốc phòng trừ đi không là em sẽ..."

"Cô nói cái gì đó hả?"

Cô cười khinh bỉ nhìn cô ta đang tức lộn ruột lên. Hay nha nhìn người bị mình chọc tức lại thấy thấy vui vui lâng lâng sao sao ý. Giờ thì cô hiểu tại sao cái người mặt lạnh kia lại thích chọc cô đến phát điên rồi (Cái người mặt lạnh: Hắt xì...ai dám chửi xéo ông? Ông thiến)

Cô nhanh nhẹn lướt qua người cô ta. Trước khi bỏ đi, cô bồi thêm một câu

"Cô nên nhìn xem ai sẽ được lợi khi cô và tôi đang cãi nhau? Hahaha"

Thật không ngờ cô có tiềm chất làm nữ phụ ác độc đó nha. Cảm giác khi đổ tội cho nữ chính thật hạnh phúc. Hắc hắc

Tôn Hiểu Hiển khó hiểu nhìn bóng dáng xinh đẹp đang bước đi rồi như hiểu được câu nói đó. Cô ta lập tức trừng nhìn người chị nãy giờ đang làm tiểu bạch hoa kia. Hừ, đừng tưởng cô ta ngu ngốc.

Chàng trai nãy giờ đang xem kịch ý vị thâm trường nhìn người con gái xinh đẹp kia. Thật thú vị.

Chàng trai nãy giờ đang xem kịch ý vị thâm trường nhìn người con gái xinh đẹp kia. Thật thú vị.

Tôn Hiểu Nguyệt nãy giờ cuối gầm mặt xuống giả làm người bị tổn thương nghiêm trọng nhưng trong lòng cô ta thì đang hận không thể uống máu ăn tươi cô.

Một buổi thể dục của Hiểu Thiên kết thúc một cách đầy khói súng.

...

Hiểu Thiên hí ha hí hửng ôm Tiểu Bạch đi đến chỗ hẹn. Hôm nay A Lôi sẽ dẫn cô đi shopping nha. Điều vui vẻ nhất là A Lôi sẽ trả hết tiền cho chuyến đi.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài che khuất chiếc quần đùi jean màu đen. Nó khiến làn da trắng ngần của cô nổi bật. Bàn chân nhỏ nhắn được đeo một đôi giầy thể thao Nike màu tím trắng.

Đằng xa, có một chiếc xe thể thao màu đỏ đang đến chỗ cô. Một chàng trai cao 1m75 bước xuống. Chàng trai mặc chiếc áo thun màu đen, quần bụi, ở ngoài khoát một chiếc áo khoác bóng chày màu trắng đen. Chàng trai không biết lấy kính từ đâu ra đeo lên che gần nửa khuôn mặt của chàng trai.

Chàng trai tính bước tới gần cô thì bị một người đàn ông mặc bộ Tây âu bắt lại kéo vào một khu ngõ tối vắng người.

Hiểu Thiên trừng mắt nhìn một màn này. OMG, chuyện gì đang xảy ra vậy nè. Chẳng lẽ là tiểu công của A Lôi?

Cô lén lút đi theo hai người vào ngõ tối.

"Anh buông tay em ra" Tiếng hét của Khả Lôi vang lên.

"Không buông. Em thật ồn ào. Có tin anh đây sẽ khiến cậu im miệng không?" Giọng nói đầy bá đạo

"Anh làm đau tay em" Khả Lôi bĩu môi nhìn người đàn ông trước mặt

"Hừ" Người đàn ông nọ vẫn gắt gao nắm chặt tay Khả Lôi không buông.

Hiểu Thiên nhìn một màn trước mặt mà trong đâu đã hình thành một dung như sau:

Hiểu Thiên nhìn một màn trước mặt mà trong đâu đã hình thành một dung như sau:

A Lôi và tiểu công giận nhau. Hôm nay A Lôi hẹn mình chắc để chia sẻ nỗi buồn này nhưng lại không ngờ bị tiểu công bắt tại trận. Cô trở thành tiểu tam giữa hai người nọ.

"Em không kết hôn. Em yêu người khác"

Tiếng hét to của Khả Lôi khiến cho Hiểu Thiên trừng mắt lần nữa. Vậy cô nghĩ sai rồi. Chẳng lẽ:

Người đàn ông này cũng yêu A Lôi, ép A Lôi kết hôn nhưng A Lôi lại yêu người khác. Hôm nay, người đàn ông đó đến đây để ép A Lôi về nhà với mình.

Hiểu Thiên đang nghĩ 101 câu chuyện bi thảm của mối tình tay ba đồng tính này nên đương nhiên sẽ không nghe rõ được hết nội dung câu chuyện rồi. Đương nhiên nó khiến cô sau này phải rơi lệ vì sự hiểu lầm ngốc nghếch này của mình.

Hiểu Thiên nhìn người đàn ông đang cúi gằm mặt, nhìn chằm chằm vào A Lôi như sắp cưỡng hôn đến nơi vậy. (HH: Khụ...hai ngươi nói chuyện với nhau mà chị cho là sắp hôn với nhau. Bái phục) Không được, cô phải cứu A Lôi.

"Dừng ngay" Cô hét lên, nhìn người đàn ông nọ.

.......

.....

...

..

.

Cầu bình chọn. Các nàng cảm thấy truyện ta thế nào? Các nàng cứ ý kiến, ta sẽ sửa ngay lập tức ^^

Trước/20Sau

Theo Dõi Bình Luận