Saved Font

Trước/145Sau

Tam Thế Duyên

Chương 113: Chương 113: Đời Thứ Nhất Tạo Nghiệp – Vô Hậu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 113: ĐỜI THỨ NHẤT TẠO NGHIỆP – VÔ HẬU

Tác giả: Luna Huang

Sau khi Trưởng Tôn Tề Duyệt rời đi, cả ba đều thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục chuẩn bị thanh minh. Lúc này có một thiếu phụ bước vào, căn cứ vào bụng của nàng ta, nhìn liền thấy được sắp lâm bồn rồi. Nàng cầm một lồng thức ăn, cười nói: “Ta đến trễ rồi, Hương di hôm nay ta mua được mấy con cua rất ngon, tin chắc mẫu thân ngoại công bọn họ sẽ rất thích.”

Nhữ Mạn Khiết tuy là cứng miệng nhưng lần đầu gặp phụ thân không nghĩ đến sẽ là như vậy. Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện gặp hắn, càng không nghĩ đến hắn đến đây quấy rối mẫu thân còn hứa hẹn sẽ đến lần nữa. Thế nên sắc mặt của nàng lúc này đây cực kỳ không tốt, lúc xanh lúc trắng cực kỳ khó coi.

Nghe được âm thanh của thiếu phụ kia, nàng nặn ra một nụ cười nói: “Vậy tẩu tẩu mang vào cho mẫu thân bọn họ là được.”

Thiêm Hương bước đến tiếp nhận lồng thức ăn: “Ngươi vất vả rồi, còn lại để ta.” Nàng nâng mắt hiền từ nhìn Mã thị, đây là tức phụ nhi của Nhữ Dĩ Hiên, do chính tay hắn chọn, cũng vào cửa gần hai năm rồi.

“Hương di khách sáo như vậy làm gì, chúng ta đều là người một nhà a.” Nàng biết Thiêm Hương là hạ nhân của Nhữ phủ, nhưng nghe trượng phu nói, mẫu thân trước lúc mất giao bọn họ cho nàng ta, thế nên cũng là trưởng bối nên nàng rất kính trọng.

Nhữ Dĩ Hiên tuy là bận rộn dọn đồ nhưng vẫn là lửa giận ngập lòng. Thiêm Hương vốn không để hắn xuất trận nhưng Nhữ gia đã bị ghép tội mưu phản, chết thảm như vậy, hắn lý nào ngồi im. Nếu là tội danh kia không thể rửa vậy thì làm cho người ta xem đi, trước sau gì cũng là phạm tội rồi.

Nhớ đến năm đó mẫu thân dùng sinh mạng của mình bảo vệ bọn hắn, còn người kia ngồi đó mỉm cười xem kịch vui, hắn thực sự không chịu đựng được. Đành rằng mẫu thân đã dặn dò hắn phải sống thật tốt, nhưng hắn không thể quên được tràng cảnh kia.

Thái tử vị hắn không cần, hắn muốn đoạt lại hậu vị cho mẫu hậu, đoạt lại tước vị cho ngoại công bọn họ. Trận này hắn không thể không đánh.

Mã thị thấy thần sắc của trượng phu không được tốt, nàng chậm chạp bước đến hỏi thăm: “Thế nào? Thương nhớ mẫu thân cũng không nên như vậy a! Để nàng trở về thấy được không phải là khiến nàng đau lòng sao?”

Thở dài một tiếng, Nhữ Dĩ Hiên nhìn nàng nói: “Vài ngày nữa ta ra trận, phiền nàng thay ta chăm sóc Hương di cùng Khiết nhi.”

“Ân, nhất định.” Mã thị vui vẻ đáp ứng. Nàng không hiểu quá rõ về Nhữ gia cũng không hiểu bọn họ vì sao lưu lạc đến trình độ tha hương như vậy, nhưng nàng biết trận chiến này hắn nhất định đánh.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, mọi người ngăn ngắn quỳ trước linh vị, Thiêm Hương là người đầu tiên nước mắt ngắn nước mắt dài khóc lóc dập đầu tự trách: “Tiểu thư, nô tỳ thất trách không ngăn cản được Hiên nhi, không làm tròn được nhiệm vụ người giao, người phạt nô tỳ đi.” Đến giờ phút này, nàng vẫn không muốn để Nhữ Dĩ Hiên ra trận. Căn cứ trận giao tranh lúc nãy có thể thấy rõ, thắng bại trước mắt đã phân.

Nhữ Mạn Khiết chép môi liếc nhìn vở tuồng mỗi tháng diễn mấy lần của Thiêm Hương, cụp mắt hạ giọng nói: “Hương di, lúc nãy không phải ngươi không thấy hắn hung hăng xông vào quấy rối mẫu thân sao. Trận này nhất định phải đánh, không những như vậy còn phải thắng nữa.”

Thiêm Hương lấy tay áo thấm nước mắt lại tiếp tục khóc than: “Tiểu thư a, bọn hắn lớn rồi, đủ lông đủ cánh không nghe lời nô tỳ nữa, người mang luôn nô tỳ theo cùng đi.” Từ lúc đến đây nàng như một quả phụ bị khí nhiều hơn là một thuộc hạ bên người Nhữ Hinh lúc trước. Hễ động một chút là sẽ dùng nước mắt trấn áp hai tiểu gia hỏa không nghe lời này.

“Ta biết mẫu thân muốn chúng ta sống tốt, không muốn chúng ta báo thù, nhưng hắn cũng tìm tận cửa rồi. Nếu còn không đánh đợi hắn mỗi ngày ở nơi này phiền mẫu thân sao?” Nhữ Mạn Khiết nhích người sang an ủi Thiêm Hương, nhưng vẫn rất tinh thần thép.

Nhữ Dĩ Hiên xoa xoa đầu của muội cười phì, quả nhiên thừa hưởng tính cố chấp của mẫu thân. Nhưng thấy Thiêm Hương khóc đến như vậy tâm hắn lại rất không an, hắn liền thề trước các lịch đại Nhữ gia: “Bất quá như thế này, trước tổ tiên Nhữ gia Nhữ Dĩ Hiên ta thề, nếu hắn chết ta liền không đánh nữa.”

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

Biết được đây là giới hạn cuối cùng của Nhữ Dĩ Hiên, Thiêm Hương cũng không tiếp tục nháo nữa. Phản chính nhìn thái độ của Trưởng Tôn Tề Duyệt lúc nãy cũng không phải muốn lấy mạng bọn hắn. Nếu là Trưởng Tôn Tề Duyệt chết không đánh nữa liền chấp nhận đi thôi, nàng cũng muốn nhìn thấy hắn(NDH) chết.

“Nhưng các ngươi phải hứa với ta, không được để hắn làm bẩn nơi này.”

“Được.” Cả hai huynh muội đều đồng thanh.

Mã thị ngồi nghe nãy giờ cũng loáng thoáng hiểu được, hắn kia, chính là phụ thân của bọn họ, đã tìm đến đây rồi. Nàng vỗ vỗ lưng tựa như an ủi Nhữ Dĩ Hiên vậy. Tuy nói phụ tử bọn họ không tình cảm, nhưng cầm kiếm hướng phụ thân, sợ là cũng không phải thứ mẫu thân muốn thấy. Đây cũng chính là lý do Thiêm Hương không để Nhữ Dĩ Hiên ra trận.

Rất nhanh hai bên liền khai chiến, trong khoản thời gian này cực kỳ bận rộn, Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng không thể đến phiền Nhữ Hinh nữa. Mỗi lần phụ tử hắn giao chiến trên sa trường, đến khi thắng hắn lại cho lui binh, đối với nhi tử này hắn cực kỳ hài lòng, chiến thuật võ thuật đều tốt chỉ là chưa tinh thông mà thôi.

Cứ như vậy, trận chiến kéo dài được hơn ba năm hắn mới có thời gian trở lại Nhữ phủ. Khi đến nơi hắn thấy Mã thị mang theo một tiểu nam hài chuẩn bị mở cửa, liền bước đến hỏi: “Cho hỏi, ngươi biết người ở đây?”

Mã thị quay lại nhìn Trưởng Tôn Tề Duyệt, mắt thứ nhất chính là ngạc nhiên, đảo qua liền thấy rất giống trượng phu nàng. Nàng nắm tay tiểu nam hài, bước đến chỗ hắn vài bước nhẹ nhàng nói: “Nơi này là từ đường của Nhữ gia cũng là nơi an nghỉ của mẫu thân tướng công ta. Không biết bá bá là. . .”

Tròng mắt của Trưởng Tôn Tề Duyệt mạnh run, nói vậy đây là nhi tức cùng tôn nhi của hắn sao. Bất quá hắn cũng không nói thật với nàng, chỉ nói: “Ta cũng quen biết với người bên trong, không biết các ngươi là sống ở nơi này, hay chỉ thường xuyên lui tới?”

Nghe là người quen Mã thị cũng buông lỏng đề phòng, tỉ mỉ giải thích: “Nơi này làm sao mà ở được. Nghe tướng công nói năm đó nơi này có mấy trăm nhân mạng của Nhữ phủ nên hắn liền đặt từ đường nơi này để an ủi linh hồn của bọn họ. Chúng ta sống cách đây khá xa, mỗi ngày đều đến đây hai lần.”

Thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt trầm mặc không nói, Mã thị lại chép miệng: “Năm đó Nhữ gia đều thê thảm, bá bá ngươi quen biết bọn họ liền cũng biết đi?”

Tiểu nam hài nhíu mày qua sát Trưởng Tôn Tề Duyệt rất lâu, hắn kéo lấy tay Mã thị nói: “Nương, người này làm sao giống cha như vậy a?”

“Không được ăn nói linh tinh.” Mã thị vội che miệng hắn, cười ngượng nói với Trưởng Tôn Tề Duyệt: “Nhi tử ta nhanh miệng một chút, bá bá đừng trách hắn.”

“Ta làm sao trách hắn.” Hắn nói đúng như vậy cơ mà.

Lúc này Nhữ Mạn Khiết cưỡi lạc đà đến, xa xa thấy được Trưởng Tôn Tề Duyệt nàng vội leo xuống, chạy thật nhanh đến, dùng thân thể của mình chắn cửa, quát dẹp đường: “Ngươi đến đây làm gì? Mẫu thân không muốn gặp ngươi.”

Mã thị hiểu chuyện vội khom người ôm lấy hài tử chạy đến bên cạnh Nhữ Mạn Khiết. Cho nàng mười cái não nàng cũng nghĩ không ra người trước mặt sẽ là người kia, thảo nào lại giống như vậy.

Trưởng Tôn Tề Duyệt cau mày nhìn nữ nhi của mình, nàng trưởng thành thật giống Nhữ Hinh, dung mạo, tính cách đều giống như vậy. Dám yêu dám hận, nên đến chết vẫn để cho hắn một câu nói khiến hắn không bao giờ quên được.

“Các ngươi nghĩ sẽ ngăn được trẫm?”

“Không được cũng phải được.” Nhữ Mạn Khiết trừng mắt hét to. Hương di tuy không để nàng học võ công nhưng liều cả mạng nàng cũng phải cản hắn.

Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn nàng không nói, chân nhấc lên muốn tiến đến. Đột nhiên trên trời giáng một đạo thiểm điện xuống, ngay trước mũi chân của hắn, ngăn đường đi của hắn.

Hắn nhìn lên trời bất khả tin tưởng, sa mạc hoang vu lại sẽ có thiểm điện, còn có thể ngăn được hắn. Là nàng không muốn gặp hắn sao? Nàng bảo kiếp này trả hết cơ mà, hắn còn chưa hết kiếp này. Nghĩ như vậy, hắn lại muốn nhấc chân bước đến, lại một đạo thiểm điện giáng xuống.

Nhữ Mạn Khiết ha ha bật cười, cực kỳ vô lương tâm đầy mỉa mai nói: “Xem ra thượng thiên cũng thấy ngươi chướng mắt, sao không đánh một phát ngay hắn luôn cho xong, cản làm gì cho mất công.” Nói xong lại từ vỗ nhẹ vào miệng của mình, “Nói sai nói sai, không được để hắn chết ở nơi này sẽ khiến mẫu thân không vui.”

Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn chất liệu trên y phục của bọn họ liền biết không phải tốt, nhưng để xây được cái phủ to lớn ở nơi này nhất định là rất vất vả. Nghe được lời vô lương tâm của nữ nhi lòng hắn không chút tư vị, nếu cũng là bọn họ không ở nơi này, vậy liền đến lúc bọn họ không ở vậy.

Nghĩ vậy hắn xoay người rời đi. Chỉ là người tính không bằng trời tính, chỉ cần là hắn đến, bất kể lúc nào đi nữa, nếu có người sẽ bị người ngăn, không người lại có thiểm điện ngăn, căn bản không có cách nào có thể gặp được Nhữ Hinh.

Trận chiến kéo dài rất lâu, đến lúc hắn không còn sức lực nữa. Nằm trên giường bệnh hắn ngẫm nghĩ, hắn đến đây cũng đã lâu như vậy, nhưng chưa từng bước được đến trước mặt nàng. Hiện chỉ còn một hơi thở cuối cùng hắn không muốn bỏ qua.

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

Nghĩ vậy lập tức cưỡi ngựa phi nước đại đến Nhữ phủ.

Trưởng Tôn Tề Duyệt liều mạng xông vào bên trong, hôm nay lại không có thiểm điện cản bước chân của hắn, chỉ có mưa to trên sa mạc, quả là dị tượng. Trưởng Tôn Tề Duyệt đội mưa bước vào như hôm đó nàng xông đến ngự thư phòng, vì vậy, hắn ho khan mà ngã xuống, chống thế nào cũng đứng không lên được.

Mắt hắn cố nâng lên nhìn thẳng cửa tiền thính đóng chặt, từ lúc nàng đi, đến nằm mộng hắn cũng không thấy nàng, chỉ có hắn đi tìm nàng mà thôi. Hiện nàng ở trước mắt, dù chỉ là linh vị hắn cũng muốn tiến đến, muốn nói cùng nàng, ‘Nhữ Hinh, nàng thắng, ta thua rồi’.

Đến chết hắn vẫn cố gắng bò lên trên bậc thang tam cấp để mở cửa vào tiền thính. Chỉ là tay hắn run rẩy trên không trung, chỉ cách cửa một chút, còn chưa chạm được vào cửa đã trút hơi thở cuối cùng. Đến trước khi chết hắn mới ngộ ra được đạo lý, Nhữ Hinh để hắn tìm được nơi này, không phải vì muốn gặp hắn, mà là kiêu ngạo nói cho hắn biết Nhữ gia vẫn trường tồn, nàng có thân nhân, nhi nữ hiếu thuận, còn hắn, hắn không có gì.

Mưa to như hôm Nhữ Hinh đi vậy, từng hạt từng hạt nặng nề rơi xuống trên thi thể nằm sấp trên bậc thang tam cấp trước tiền thính của Trưởng Tôn Tề Duyệt. Đến khi đám người Thiêm Hương đến liền chỉ thấy được cảnh thê lương. Ai mà nghĩ tới Trưởng Tôn Tề Duyệt sẽ vào lúc bệnh nặng lại mưa to mà tới nơi này chứ.

Vẫn là Nhữ Hinh không muốn gặp hắn.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Trưởng Tôn Tề Duyệt: Phản đổi, kháng nghị *biểu tình rất phẫn nộ túc sát*

Luna nương: Có chuyện gì??? *Mơ màng vừa ngủ dậy*

Trưởng Tôn Tề Duyệt: Ta không muốn vào vai phản diện nữa, muốn thú Hinh nhi.

Luna nương: Rồi rồi, chương sau vi nương cho người toại nguyện.

Trưởng Tôn Tề Duyệt tin tưởng một cách tuyệt đối.

Trước/145Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Tiên Tôn Lạc Trần