Saved Font

Trước/23Sau

Tạo Tác Thời Quang

Chương 5: Xin Được Nhận Tội

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
So với không khí tràn đầy lúng túng ở hậu cung, Xương Long Đế nhìn thấy Hoa Trường Không, tâm tình cũng rất tốt rồi.

Sau khi là công thần, có lòng theo văn, dung mạo anh tuấn, quan trọng nhất là... Đứa nhỏ này rất biết nói chuyện, giống như phụ thân hắn.

Cũng không giống như những võ tướng khác nói năng lỗ mãng trực tiếp, lại không giống quan văn hàm súc nội liễm, lúc ca ngợi hắn lại thật lòng thật ý, trong cặp mắt kia, tràn đầy cảm kích cùng kính ngưỡng đối với Đế Vương.

"Lúc tấn công Khắc Nhĩ thành, phụ thân bị trọng thương, lúc binh lính cũng cho là đã thất bại thì bệ hạ phái tới viện quân cùng vật liệu đến." Hốc mắt Hoa Trường Không ửng đỏ, "Hành động lần này của Bệ hạ không chỉ quyết định chiến thắng của quân ta cùng Kim Phách, mà còn để cho phụ thân đang chịu trọng thương có hi vọng."

Nói đến đây, Hoa Trường Không thiếu chút nữa rơi lệ, hắn lạy một lạy với Xương Long Đế, dù chưa nói gì, Xương Long Đế lại cảm nhận được trên người hắn đầy vẻ cảm kích.

"Trẫm cùng Ứng Đình quen biết khi còn tấm bé, thân như huynh đệ, vì trấn biên cương Đại Tấn, vì trẫm bảo vệ biên giới, biết được cha ngươi bị thương nặng thì trẫm đêm không thể say giấc ngày không thể ăn, may mà an toàn không sao, cuối cùng ta mới yên lòng." Nói đến đây, trong lòng Xương Long Đế vẫn là có chút tiếc nuối, năng lực Hoa Ứng Đình ở phương diện lãnh binh đánh giặc, được xưng tụng là kỳ ngộ trăm năm khó gặp, chỉ tiếc sau lần bị thương này không thể ra chiến trường nữa rồi.

Như vậy cũng tốt, Ứng Đình vì Đại Tấn trấn thủ vệ biên quan nhiều năm, vô số vết thương cũ trên người, cũng nên hưởng thụ một cuộc sống. Cũng may con cả của Ứng Đình dũng mãnh thiện chiến, có tác phong của cha, có nó giúp đỡ Ứng Đình thủ vệ đất Đại Tấn, hắn cũng yên tâm không ít.

Xương Long Đế giữ lại Hoa Trường Không nói thật lâu, thậm chí còn lưu hắn ăn ngự thiện, Hoa Trường Không nhiệt tình cũng không lộ vẻ nịnh hót nịnh bợ tán tụng toàn thân thoải mái, lại giữ hắn lại một canh giờ, mới để cho thái giám tổng quản Triệu Tam Tài tự mình đưa Hoa Trường Không đi ra ngoài.

"Hoa tam công tử, xin người chú ý bậc thang dưới chân." Triệu Tam Tài cong thắt lưng tiễn Hoa Trường Không đi ra Thần Dương cung, Hoa Trường Không chắp tay với hắn nói: "Triệu tổng quản dừng bước."

"Tam công tử khách khí, nhiều năm lão nô không thấy Hộ Quốc Đại Tướng quân , hôm nay có may mắn tiễn công tử, công tử nể mặt để cho lão nô bồi ngài nhiều một chút." vẻ mặt Triệu Tam Tài tươi cười nói, "Những năm này Bệ hạ vẫn nhớ tới đại tướng quân, công tử mới vừa hồi kinh, có gì cần hoặc là chưa quen thuộc, cứ việc nói cho lão nô là được."

Hoa Trường Không biết Triệu Tam Tài đây là đang thay mặt Thánh thượng bày tỏ ý thân cận, hắn vội vàng nói tạ ơn, lời lẽ xem như Triệu Tam Tài trở thành người thân mình.

Xa xa Cơ Minh Hạo thấy bộ mặt thái giám tâm phúc bên cạnh phụ hoàng cười nói với một người, đợi đến gần vừa nhìn, nhất thời trầm mặc.

Đây không phải là người ngày hôm qua để cho mấy người Điền Duệ Đống... hoàn khố kia chịu nhận lỗi sao?

"Anh Vương điện hạ."

"Không biết vị này là..."

"Vương Gia." Đối mặt Anh vương, Triệu Tam Tài khách khí có thừa, thân cận chưa đủ: "Đây là con thứ ba của Hộ Quốc Đại Tướng quân Hoa Trường Không."

Người nào?

Triệu tổng quản nói người kia là ai?

Con trai của Hộ Quốc Đại Tướng quân ? !

Ngày hôm qua Huyện chủ ở trong xe ngựa hộc máu... Chẳng lẽ chính là nữ nhi duy nhất của Hoa gia?

Cơ Minh Hạo có chút hối hận, sớm biết Điền Duệ Đống chọc phải chính là nữ nhi của Hộ Quốc Đại Tướng quân, hắn thà đi đường vòng, cũng tuyệt đối sẽ không đi xen vào việc của người khác.

Gây ra chuyện như vậy, cũng không cần mẫu phi hắn hao tâm tốn sức nghĩ thế nào bỏ đi ý phụ hoàng muốn gả nữ nhi của Hoa gia cho hắn, đầu tiên Hoa gia cũng sẽ không nguyện ý.

Nhưng mặc dù hắn vô ý cùng quan hệ thông gia với Hoa gia, không có nghĩa là hiện tại hắn có gan mà đắc tội Hoa gia!

Vào giờ phút này, nội tâm Anh vương là bất đắc dĩ, hỏng mất. Nhìn lại Hoa Trường Không mỉm cười như tắm gió xuân, cũng cảm thấy bên trong cất giấu ác ý không dễ dàng phát giác.

Biết được thân phận huynh muội Hoa gia, trong lòng Anh vương có loại dự cảm bất thường. Cuối cùng sự thật cũng chứng minh, dự cảm của hắn rất chính xác.

Chỉ một ngày, Kinh Thành truyền ra lời đồn đãi Anh vương vì giúp biểu đệ chọc giận nữ nhi Hộ Quốc Đại Tướng quân đến hộc máu. Lời đồn đãi càng truyền càng rộng, cuối cùng lại biến thành Anh vương thấy huynh muội Hoa gia một mình vào kinh, nổi lên ý chèn ép bọn họ, chứng minh năng lực mình dẫn binh lợi hại hơn Hộ Quốc Đại Tướng quân.

Anh vương cảm giác mình rất oan uổng, hắn chỉ là ưa thích săn thú mà thôi, làm sao lại biến thành ghen tỵ năng lực

Trước/23Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Ta Đã Không Làm Đại Lão Thật Nhiều Năm