Saved Font

Trước/41Sau

Tập Quên Đi Khoảng Cách

Chương 3: Quà Về Nước

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chuyến bay từ New York về Việt Nam vừa đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất.Hải Băng đẩy xe hành lý đi ra từ cửa sân bay,khuôn mặt lạnh như tiền nay nhìn lại càng kiêu sa hơn bao giờ hết,và điều đầu tiên mà nó thấy là một tấm bảng trắng với dòng chữ "Chào Mừng,Em Kế Của Tôi!" do một tên đeo kính râm, hai bên là một đám người đang nhìn hắn rất tò mò.Còn tên đó thì đang nhìn nó với vẻ mặt thách thức không câu nệ .Và cái tên đeo kính râm đó chính là "Anh Dượng" Hoàng Thiên Minh của nó.

"Đồ điên!" Nó hừ nhẹ một cái,cái tên Hoàng Thiên Minh này rốt cuộc vẫn chẳng thay đổi gì cả.Trước khi mẹ nó và ba Thiên Minh kết hôn,cả hai đã từng là bạn tại khá thân tại trung học Newport. Nhưng từ khi hai người họ kết hôn với nhau cậu ta trở mặt và liên tục trêu tức nó.Cả khi Băng đi Mỹ hay suốt 3 năm ở bên đó,Thiên Minh không hề dặn dò hay gọi điện hỏi thăm nó lấy một lần, chỉ thi thoảng gọi điện sang cằn nhằn Băng mấy câu.

Nhưng Hải Băng cũng không phải vừa.Là người thừa kế tương lai của JK ent, ngay từ nhỏ Băng đã hiểu được vị trí của mình trong xã hội. Băng được mẹ nó-bà Mai Chi dạy rằng nó có quyền ra tay và quyết định số phận của người khác, rằng nó sinh ra là một kẻ trên vạn người, rằng những kẻ đến gần nó đều vì tiền vì quyền lợi mà thôi nên Hải Băng có cá tính rất mạnh, không dễ bị khuất phục, không bao giờ nhượng bộ, và vô cùng kiêu ngạo khi đứng trước mặt mọi người, ở mọi tình huống.

Kể cả với Thiên Minh cũng vậy, Băng đã từng đứng trước mặt cậu và nói rằng "nói chuyện với anh dù chỉ là 1giây thôi đối với tôi cũng thật là lãng phí" cho nên cho dù Thiên Minh chọc tức Hải Băng như thế nào nó cũng không thèm chấp.

Nó đẩy xe hành lý đi và không thèm liếc nhìn Thiên Minh lấy một lần. Nhưng nó quá biết rõ tính cách của cậu,chọc phá người khác chính là Style của Thiên Minh.

Thiên Minh rời khỏi đám đông dương dương tự đắc đi đến gần nó. Cậu để tấm bảng lên chiếc xe hành lý mà nó đang đẩy: "Đây, Quà về nước!".

Nó dừng bước,quay lại nhìn Thiên Minh khinh miệt nói: "Nếu anh thấy buồn thì đi tìm ai đó rồi gây lộn đánh nhau đi." nó nổi giận đùng đùng. "Người bảo là không tới sao vẫn còn chạy ra đây gây phiền phức thế hả?"

"Cô có bảo tôi không tới sao?" Thiên Minh nhanh trí hỏi lại "Ai là người lắm điều gọi điện cho mẹ mình biết đã đổi chuyến bay chứ.Cô không làm mọi chuyện thêm rắc rối thì không về nước được à?"

"Vậy đáng lẽ anh không nên chịu thua ông bố yêu quý của mình mới phải." Hải Băng cười lạnh.

"Nếu cô không muốn đi bộ về nhà thì im lặng rồi đi thôi. Đừng có gây sự với tôi." Bị nói đúng điểm yếu, Thiên Minh trừng mắt cảnh cáo.

Thế nhưng những lời cảnh cáo đó đâu có tác dụng gì với nó, Hải Băng lạnh nhạt nói. "Tôi sẽ lắm điều thêm một lần và nói với mẹ tôi anh đã ra đón,vì thế nên hãy đẩy cái này đi."

Dứt lời, nó buông tay ra khỏi xe đẩy, đi thẳng lên phía trước không thèm quay đầu nhìn Thiên Minh lấy một lần.

Cuộc khẩu chiến chấm dứt, Thiên Minh than vãn một câu. "Con nhỏ này...Thật là!" Đẩy cái xe đi,tiện tay đem cất cái bảng vừa nãy cất đi. Cái này là cậu làm để trêu tức Hải Băng chứ không phải cho cậu.

******************************

Chiếc xe Bentley Continental chở Hải Băng và Thiên Minh đang đi trên đường,bên trong xe bây giờ như là thiên đường của nhạc Rock , Thiên Minh còn tự đắc lắc đầu theo tiếng nhạc.

Cậu quên mất Hải Băng cũng đang ở trên xe, cầm lấy điều khiển từ xa nâng tiếng nhạc lớn hơn khiến nó càng khó chịu, cậu không biết là con gái rất ghét loại nhạc này sao? Nó lạnh nhạt cầm lấy điều khiển từ xa, tắt đi tiếng nhạc.

Tiếng nhạc mới ngừng, Hải Băng mới quay mặt đi thì Thiên Minh ngay tức khắc lại mở nhạc trở lại.

Nó quay đầu lại nhìn Thiên Minh với ánh mắt khó chịu,với tay tắt nhạc thêm một lần nữa.Lần này Thiên Minh lại quay lại nhưng nó nhanh tay cất cái điều khiển đi,hai người nhìn nhau bằng ánh mắt khó chịu.

Nó quay đầu lại nhìn Thiên Minh với ánh mắt khó chịu,với tay tắt nhạc thêm một lần nữa.Lần này Thiên Minh lại quay lại nhưng nó nhanh tay cất cái điều khiển đi,hai người nhìn nhau bằng ánh mắt khó chịu.

"Có vẻ như anh khó chịu chết đi được,nhưng đừng lo.Tôi chỉ ở lại trong căn nhà đó vài tháng thôi rồi sẽ trở lại Mỹ.Một núi không thể có hai vua,trừ khi trên núi không có hổ thì con khỉ mới yên tâm làm vua được,đúng không?" Hải Băng nhìn Thiên Minh nói khích rồi quay đầu đi.

"Dừng xe."

"Dạ."

Tài xế nhanh chóng dừng xe lại ven đường , trong xe hai người khó chịu không nói gì.

"Không biết...con hổ đã từng tự hỏi như thế này chưa?Tại sao con hổ lại không ở trong hang này mà phải sang hang khác?Liệu nó có phải là đồ giả không?Nó bỏ trốn có phải vì nó sợ hãi và một khi trở lại núi rồi, liệu nó có thể bỏ đi lần nữa hay không?" Thiên Minh hơi hơi nghiêng đầu, đôi lông mi nhướng lên cách khó tin.

"Này…" Nhìn thái độ của cậu,Hải Băng hết sức khó chịu...

"Lễ chào đón đến đây kết thúc..." Thiên Minh cắt ngang lời nó rồi mở cửa bước xuống xe.

Thiên Minh đứng ở ven đường, sắc mặt trắng bệch, thở dài liên tục vì sự tức giận đè nén bấy lâu.

Hải Băng cũng không định nói nhiều mà rời đi, nhưng quả thực Băng cũng có một số thắc mắc cần được giải đáp.Không biết có phải là trực giác tốt hay không nhưng nó có cảm giác ông anh dượng của mình biết chuyện gì đó.Nghĩ vậy Hải Băng lập tức xuống xe.Gọi to:

"Này,Hoàng Thiên Minh"

"Cô xuống xe làm gì?Định chọc tức tôi nữa à?" Thiên Minh nhìn về phía nó với ánh mắt lạnh lùng.

"Có việc thì mới xuống chứ."

Thiên Minh nhíu mày, ý bảo nó nói tiếp đi.

"Anh biết lý do tôi phải về Việt Nam đúng không?Là gì vậy?"

"Gọi tôi là anh trai đi,có thể tôi sẽ nói cho cô biết đấy." Thiên Minh cười rộ lên, đi thẳng đến trước mặt nó, nói.

"Gọi anh trai thì sẽ trở thành anh em thật sao?" Nó cảm thấy rất khó chịu, nói mà giống như muốn hét lên.

"Gọi anh trai thì sẽ trở thành anh em thật sao?" Nó cảm thấy rất khó chịu, nói mà giống như muốn hét lên.

"Tại sao lại không chứ?" Thiên Minh cười ra tiếng.

"Thôi bỏ đi! Chắc tôi bị điên mới hỏi anh chuyện đó?" Hải Băng không muốn tiếp tục tranh cãi.Định quay lại xe thì điện loại reo lên.Là của mẹ nó.Mặc dù rất khó chịu nhưng Băng cũng phải nghe máy. "Con nghe... đang trên đường về rồi...anh ta đang ở đây...bây giờ...ở đâu cơ... con biết rồi." nói xong, nó cất máy vào túi rồi quay sang nhìn Thiên Minh, nói với sự khó chịu trong lòng "đi thôi,3 năm rồi mới về nước mà bị đối xử như thế này đây."

************************************

*)Tại Aladin Cafe.

Thẩm Tường Vy ngồi một mình trong góc quán café, ánh mắt chăm chú nhìn ra bên ngoài. Hôm nay trời nắng đẹp, bầu trời xanh và thoáng với những đám mây thả mình trôi lững lờ. Vừa xuống máy bay là Tường Vy gọi điện hẹn Hạo Quân ngay lập tức.Hạo Quân và Tường Vy yêu nhau đã được 1 năm, nhưng năm ngoái Vy trúng một suất học bổng đi du học ở Mỹ nên hai người phải tạm thời yêu xa.

Cánh cửa quán lại bật mở. Một chàng trai với vóc dáng cao lớn, khuôn mặt bảnh bao bước vào.Đó là Hạo Quân. Trái tim Tường Vy đột nhiên đập rộn ràng, khuôn mặt bất giác trở nên ửng hồng trong nắng. Hôm nay hắn mặc một áo thun trắng kèm jacket dạ trông rất nam tính.Thêm vào một chiếc jeans dáng ống côn gọn gàng, thời thượng khi đi kèm với giày sneaker khỏe khoắn mang tới cảm giác cực kì trẻ trung, năng động.

Vy cất tiếng gọi " Hạo Quân."

Hạo Quân nhìn thấy Vy liền đi đến đấy kéo chiếc ghế mây đối diện ngồi xuống, gọi một ly Finca El Injerto Cafe, rồi hỏi " Em về khi nào vậy? Sao không gọi điện để anh ra đón "

Tường Vy mỉm cười nói "Em về được 1 tiếng rồi.Lúc đó anh đang ở trường còn gì....sao em có thể gọi anh được."

"Thật là..." Hạo Quân bật cười, nhận ly cafe thượng hạng người phục vụ vừa đưa tới. Trên mặt anh ta lộ ra vẻ thỏa mãn,đúng là chỉ có Thẩm Tường Vy mới khiến hắn cười như thế.

"Lúc mới tới Mỹ,em đã thấy một thứ rất thú vị...nên đã mua cho anh đấy!" Tường Vy quay ra sau lấy một cái túi giấy nhỏ nhắn từ sau lưng ghế dựa ra, đẩy tới trước mặt Quân rồi tiếp tục duy trì trạng thái ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh ấy.

"Đây là gì vậy?" Hạo Quân hạ ly trà xuống , mở túi quà ra,là một vật hai nhánh hình chữ Y được làm từ mây tre,nhỏ bằng lòng bàn tay,hắn tò mò hỏi.

Tường Vy vui vẻ giải thích "Wishbone, nó xuất phát từ một truyền thuyết rất thú vị của người Mỹ da đỏ rằng. Hai người cầm hai đầu rồi kéo.Khi bị đứt ra,người nào cầm phần dài hơn thì điều ước của người đó sẽ thành hiện thực."

"Giống như hai cây gậy nhỉ" Hạo Quân mỉm cười nói.

"Hai cây gậy!"

"Àh,đó là que kem đá hai khúc mua trong siêu thị." Hạo Quân vừa nói vừa hướng nó về phía Tường Vy." Em cầm lấy một bên đi,chúng ta cùng kéo."

Tường Vy mỉm cười từ chối "Em sẽ kéo,nhưng không phải bây giờ."

Tường Vy mỉm cười từ chối "Em sẽ kéo,nhưng không phải bây giờ."

Hạo Quân ngạc nhiên "Bây giờ không có à? "

Vy vội nói "Không có."

"Sao lại không có chứ?" Hắn khó hiểu nhìn Tường Vy.

"Em đã có nhà ở,lại còn được đi du học nữa,có tài khoản ngân hàng riêng...em còn mong ước gì nữa chứ." Tường Vy nhìn Quân, ánh mắt nhìn hắn thể hiện niềm hạnh phúc, đôi môi nhẹ cong lên một nụ cười.

"Vậy thì...không nói về mong ước nữa...nói về may mắn đi." Hạo Quân lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ rồi để lên bàn.Bên trong là một sợi dây chuyền mạ bạch kim với thiết kế độc đáo gồm một viên pha lê xanh ngọc Swarovski hình giọt nước, kết hợp với phần đáy gắn là những viên đá nhỏ, kéo giống như hình cây tư duy, mang đến một cảm xúc mới lạ "Khi anh thấy nó ở triển lãm đá quý,anh đã nghĩ ngay đến em.Em đeo thử đi...nó sẽ mang lại may mắn cho em."

"Suốt 17 năm qua,em đã được gia đình anh giúp đỡ mà lớn lên.Bây giờ em bắt đầu tập bước đi bằng chính đôi chân của mình và có thể tự nuôi lớn bản thân.Vì vậy nên... " Tường Vy giọng vội nói,tuy rằng sợi dây chuyền này là tình cảm của Hạo Quân nhưng nó khiến cho Tường Vi cảm thấy gánh nặng với gia đình của Quân và về mối quan hệ của hai người.

"Sự giúp đỡ?" Hạo Quân nói,trong lòng thoáng buồn "Những gì anh làm cho em,không thể coi là món quà được sao?"

Tường Vy làm bộ như không nghe thấy gì.Định đứng dậy đi trước "Em phải đi rồi,tự ý rời khỏi đó sẽ bị đuổi việc đấy."

Hạo Quân có chút tức giận "Vậy anh vứt cái này đi nhé?"

Tường Vy thở dài "Em biết rồi.Em sẽ nhận nó với lòng biết ơn."

"Em lại định mang nó về và cất trong tủ đúng không? Ngồi yên đi! Anh sẽ đeo cho em." Hạo Quân mỉm cười ,anh đưa tay lấy sợi dậy chuyền ra rồi đứng dậy đi ra phía sau Tường Vy,sợi dây chuyền bạch kim nằm gọn trên cổ Vy, thật đẹp.

"Có hợp không ạ?" Tường Vy dè dặt nói.

"Ừ " Hạo Quân trở lại chỗ ngồi nhìn Vy cười hài lòng "Chỉ đơn giản là đeo cho em một cái vòng thôi mà sao khó khăn đến thế nhỉ?" Sau này nếu có cơ hội hắn nhất định tặng cô thứ đẹp hơn, giá trị hơn sợi dây chuyền này. Mấy ngày hôm nay hắn thật sự rất muốn tỉnh lại, muốn trong hình hài của con người đi gặp Tường Vy. Có thế hắn mới trở thành bạn trai đúng nghĩa của cô được.

Hết Chương 3.

Trước/41Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyên Cổ Đại Đế