- Anh là người yêu Nhi sao? - Tiêu Lam nhướng mày hỏi- Nhưng sao anh lại bế tôi?Anh không sợ Nhi ghen sao?( Tỷ vẫn đang trong tình trạng bế Lam)-Người tôi đang bế là Nhi!- Tỷ nổi cáu.- Này này,tôi là Tiêu Lam à nha.- Nhưng cô đang ở trong cơ thể của Nhi!-Thì sao? - Thì cô không phép mạo hiểm như thế chứ sao!- Tỷ gắt( Dù sao thì đó cũng là cơ thể của nó)- Hờ hờ, thả tôi xuống!-Không.-Anh làm sao vậy?Thả tôi xuống!- Không.-Hừ.-Lam hừ một cái rồi bỗng nhiên cô kéo đầu Tỷ xuống, Cắn một phát vào tai anh.-Au, đau!- Anh lập tức cho mông cô hôn đất.- Em thật là...- Trời ơi Thiên ơi là Thiên! Cậu có biết là cậu vừa giải thoát cho nó không hả????- Bảo Anh hét- Nó sẽ lội sông chứ không phải lội suối đâu!- HẢ! CÁI GÌ?- Thiên tái mét mặt rồi dùng tốc độ ánh sáng phi ra chỗ nó. Mỗi tội là bây giờ không có thấy nó đâu nữa.-Haizzzz, đâu rồi???-Trời ơi! Bực anh quá đi!- Hà tức.- Thôi anh xin lỗi! Bây giờ đi tìm Nhi đã.- Haizzz, nhỏ Tiêu Lam nó lại trèo cây để trốn rồi.- Bảo Anh nhăn nhó khi nhìn vào cái điện thoại.- Sao em biết?- Khải ngạc nhiên.-Anh nghĩ em để nó thoát dễ thế à?- Bảo Anh giờ cái điện thoại ra trước mặt Khải. Hóa ra là Bảo Anh đã đính 1 con chíp lên người nó ( việc này nó đồng tình)- Mà sao chị biết nó đang trèo cây?- Hà thắc mắc.-Chấm đỏ này- Bảo anh chỉ vào chấm đỏ - đang đứng rất gần bọn mình.( Mấy anh chị kia cũng bị gắn chíp hết a~)- Nhi kìa!- Nguyên nói, chỉ tay về phía cái cây cao ngất.- Ối má ơi!- Hà, Bảo Anh hét- Con Nhi kia! Xuống mau!- Ô hay! Tôi tên Lam à nha!- Lam lè lưỡi- Lam Lam! Em xuống đây mau!- Tỷ hét- Anh sẽ đưa em đi chơi.- Thật?- 100% là thật.- Vậy thì được.- Lam tụt xuống ôm tay Tỷ.- Vậy giờ mình đi đâu? Bar nha!- Cái gì????Bar á????? Em làm gì đủ tuổi mà vào đó!- Ý quên. Cho hỏi anh bao nhiêu tuổi rồi?- 17.- Vậy kêu tôi bằng chị đi ha! tôi 22 tuổi rồi.- À vâng thưa chị.- Bảo Anh khoanh tay.- Chị nên nhớ cơ thể Nhi mới 16 tuổi thôi đó. Đi làm sao đc?- Vậy thì thôi. Tiêu Lam tôi tự đi.- Lam bỏ tay Thiên ra.- Con Nhi kia! Em ra ngay cho anhhhh!!!!- Tỷ kéo Lam, lắc mạnh.- Thằng quỷ con! Đừng có lắc nữa. Chị mệt.- TiêuLam nhăn nhó.- Đau!- Em ra đây cho anh- Tỷ cốc đầu Lam.- Điên à? Sao lại gọi nó?- Lam xoa đầu.- Nó sẽ không ra đâu.- Cái gì? Tại sao?- Nguyên hỏi.- Nó đang cố vướt qua kí ức đó.- Kí ức nào? Là chuyện mẹ và anh hai nó sao?- Khải nói.- Sao mấy em biết? Bảo Anh! Là em nói đúng không?- Lam lườm Bảo Anh, còn Bảo Anh thì hất đầu qua bên Hà.-Hay là em hả Hà?- Ơ ơ, cả hai cùng nói đó.- Khải Nguyên đồng thanh.- Anh im ngay- Hai chị đồng thanh.- Này! Sao vậy?- Lam vỗ vỗ mặt Tỷ.- Em khóc đấy à?- Nhi! Em làm ơn ra đây đi mà.- Tỷ nức nở.Chuyện này đến Khải Nguyên còn ngạc nhiên nữa là.... Họ chưa thấy Thiên khóc nức nở như vậy lần nào cả. Đúng lúc đó.- Anh nín đi.- Nhi! Là Nhi đúng không?- Không. Em là Bảo Ly.- Trời! Nhi ơi là Nhi! Làm ơn ra đây đi.-Là em đây. Em chỉ muốn trêu anh chút thôi.- Con bé này.....Anh sẽ thịt em- Tỷ gạt nước mắt, rượt nó.- Thôi......Em...xin....lỗi....Em k chạy được nữa.....-nó mệt tới mức nói không ra hơi.- Vậy thì đừng bao giờ trốn sau lưng bọn họ nữa.- Em biết rồi mà.- Nó cười, nói - Thiên Tỷ! Anh giận trông thật dễ thương a~- Còn nói? Anh biết anh dễ thương sẵn rồi.- Hứ tui đây dễ thương hơn à nha.- Nguyên chen vô.- Gớm! Ai cũng dễ thướng hết.- Khải giải hòa trước khi có chiến tranh.( Anh nói câu này chí phải)