Saved Font

Trước/71Sau

Thanh Mai Trúc Mã - Diệp Sáp

Chương 46: Được Chấp Nhận

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lại là bánh bích quy gấu nhỏ, lại là bánh bích quy gấu nhỏ!

Trong lòng Nhị Thiếu hỗn độn, Đồng Đồng khi nào thì cậu chỉ nhớ về tớ qua bánh bích quy gấu nhỏ? Sao không biết nói vài câu ấm áp an ủi tớ?

"Được rồi, được rồi".

Đồng Đồng cầm tay Nhị Thiếu không nhẫn nại nhún vai, thật là, đứa nhỏ càng lớn càng cần người dỗ dành.

"Được rồi, tớ đối với cậu là nhất kiến chung tình!".

"Cậu nói cho có lệ!".

Nhị Thiếu nhíu mày nhìn Tử Đồng, mẹ Hồng đi ở phía trước nghe thấy hai người nói chuyện mà vất vả nhịn cười.

"Được rồi......".

Đồng Đồng thở dài, nắm chặt tay Nhị Thiếu, thâm tình nhìn ánh mắt của nàng.

"Nhị Thiếu, lần đầu tiên gặp mặt, tớ đã bị cậu hấp dẫn thật sâu bởi khuôn mặt nhỏ nhắn treo một chuỗi nước mũi, từ đó về sau không thể tự kềm chế yêu thương cậu, dù sông cạn đá mòn trời long đất lỡ gió mây biến sắc tớ vẫn yêu cậu, sơn vô lăng thiên địa hợp cũng không dám cùng quân tuyệt!"

(Sơn vô lăng, thiên địa hợp cũng không dám cùng quân tuyệt: rừng không cây, đất trời hợp lại thành một cũng không chia cách nhau)

"Ghê tởm muốn chết".

Nhị Thiếu rút mạnh tay về, biết rõ Đồng Đồng lừa nàng nhưng mặt vẫn không tự giác đỏ lên.

"Aiz, năm đó chúng ta cũng như vậy".

Mẹ Tử đi tuốt đàng trước cũng cảm thán, ba Tử gật đầu,

"Đúng vậy, chỉ số thông minh bằng không, bà nói cái gì tôi đều tin".

"Ông có ý gì?".

Mẹ Tử mày liễu dựng ngược, ba Tử một bên pha trò, mặt Nhị Thiếu đỏ lợi hại hơn, Đồng Đồng nhìn vui vẻ, cũng không nhìn người lớn còn ở đó, cười tủm tỉm đi qua hôn một cái ở trên mặt nàng.

"Đáng yêu muốn chết".

"Toàn là nước miếng!".

Nhị Thiếu nhíu mày đẩy Đồng Đồng ra, mà nụ cười trên mặt ngăn cũng ngăn không được, các nàng có tính là khổ tận cam lai không? May mắn là ba mẹ có vẻ cởi mở, so với rất nhiều người mà nói chuyện của các nàng đã là may mắn rồi.

Nắm lấy tay Đồng Đồng, mười ngón lồng vào nhau, Nhị Thiếu mỉm cười nhìn Đồng Đồng, nghênh đón ngọn gió nhẹ thổi đến, thổi đến hai mắt híp lại.

Đồng Đồng, tớ sẽ đối tốt với cậu .

"Tôi nói hai người có thể nhanh lên hay không, đừng ở đó mà diễn kịch Quỳnh Dao nữa được không?!".

Ba Hồng rốt cục bạo phát, mặt Tử Đồng cùng Nhị Thiếu đỏ lên cúi đầu đi theo. Thật là, không biết loại cảm giác được cha mẹ chấp nhận này ra sao, thật sự rất là hạnh phúc.

Đáng tiếc cảm giác hạnh phúc này tồn tại không được bao lâu, liền bị đem ra chất vấn.

Vào nhà, ngay cả dép đều không kịp đổi, hai người đã bị bắt đến phòng khách ngồi.

"Ba mẹ tuy rằng đồng ý các con ở cùng một chỗ, nhưng các con phải đàng hoàng biết không?".

Mẹ Hồng lời nói thấm thía, Nhị Thiếu cùng Đồng Đồng cùng nhau gật đầu, đàng hoàng ư, mấy năm nay hai người đã muốn thành thói quen.

"Con a, Nhị Thiếu, con trả lời cho mẹ là gật đầu, nhưng vừa rồi ở bên ngoài con -".

Nói đến một nửa mẹ Hồng có chút ngượng ngùng, mặt Nhị Thiếu đỏ hồng nhìn nàng, trong lòng bất đắc dĩ. Con mới một lần như vậy đã bị các người nói không ngoan, bốn người lớn các người thật sự là không biết Đồng Đồng là cái dạng gì sao.

Đồng Đồng ở một bên cười vui vẻ, nàng thực may mắn vì vừa rồi mình không hôn lại Nhị Thiếu, ngoan ngoãn để cho nàng ...

"Còn có con, cười cái gì mà cười, Đồng Đồng!".

Mẹ Tử lên tiếng, Đồng Đồng rụt cổ, lè lưỡi. Mình làm sao đây? Mình ngoan như vậy mà.

"Con là mẹ sinh, mẹ có thể không biết con thế nào sao? Con về sau không được khi dễ Nhị Thiếu cho mẹ, còn Mẫn Văn là xảy ra chuyện gì?".

"Ai nha, còn không phải do mấy người không đáp ứng con và Nhị Thiếu ở cùng một chỗ nên con tùy tiện tìm một cái bia đỡ đạn thôi".

"Con tùy tiện tìm, không sợ Nhị Thiếu tức giận sao?".

"Sợ, cho nên mới đuổi theo đi tìm nàng, mới bị nàng khi dễ......".

Đồng Đồng ủy khuất, cúi đầu hốc mắt lại đỏ, từ nhỏ đến lớn nàng tuy rằng tùy hứng, nhưng không để ý nhiều lắm, Nhị Thiếu là điểm yếu của nàng, ai đụng đến đều không được. Nàng rất muốn như vậy, nếu có một ngày Nhị Thiếu không còn thương nàng, di tình biệt luyến, nàng liền tự tay bóp chết Nhị Thiếu còn mình đi nhảy lầu. (Di tình biệt luyến: bỏ người này yêu người khác)

"Được rồi, mẹ Tử, con không trách nàng".

Nhị Thiếu đau lòng Đồng Đồng, cầm tay nàng, không khổ sở, về sau càng sẽ không.

"Con nhìn Nhị Thiếu xem, con là đồ vô dụng!".

Ba Hồng thở dài lắc đầu, mẹ Hồng ở một bên trừng hắn, còn không phải do ông?

"Còn nữa, hai người các con còn nhỏ -".

Mẹ Tử muốn nói lại thôi, Nhị Thiếu cùng Đồng Đồng kỳ quái nhìn nàng. What?, mặt trời mọc đằng tây sao, lại còn thẹn thùng.

"Có một số việc các con phải có chừng có mực".

Mặt mẹ Tử đỏ bừng, ba Tử bên cạnh sửng sốt một hồi, mặt hồng muốn chết, ba Hồng mẹ Hồng cũng không tốt hơn chút nào, đều ngượng ngùng.

"Chuyện gì?".

Nhị Thiếu nhìn chằm chằm mấy người, Đồng Đồng cũng có chút nghi hoặc. Đây là sao? Mấy người làm gì đây?

"Ách......".

Giây tiếp theo hai người đồng loạt phản ứng lại, mặt đỏ không còn gì để nói, tất cả đều cúi đầu.

"Như thế nào như vậy a, ba mẹ thật là -".

Đồng Đồng nhỏ giọng nói thầm, ngay cả lỗ tai đều đỏ. Nhị Thiếu cũng không tốt hơn chỗ nào, trong đầu hiện lên bộ dáng mấy buổi tối Đồng Đồng mặc áo ngủ ngồi trên đùi nàng ăn kem.

"Các con quá nhỏ, nếu không biết tự kiềm chế, sẽ làm thân thể hư hại".

Tuy rằng thẹn thùng, nhưng có một số việc đúng là cha mẹ nói thì con cái mới hiểu được.

"Đã biết......".

Nhị Thiếu nhỏ giọng đáp lời, nàng xem như đã nhìn ra, nàng đã mang tiếng là công quân cầm thú trên đầu, Đồng Đồng nhíu mày không lên tiếng trả lời. Đã biết? Cậu thì biết cái gì? Cậu biết loại cảm giác mất hồn đẹp đẽ đó sao? Cậu biết loại cảm giác cấm đoán đó sao? Quả thực so với cơn thèm thuốc phiện còn khó chịu hơn!

"Khụ -".

Nhị Thiếu túm Đồng Đồng, đỏ mặt lắc lắc đầu, Đồng Đồng phản ứng lại nhìn chung quanh thì thấy, chỉ thấy bốn người lớn đầy tò mò tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, tình huống gì đây? Như thế nào không cho Nhị Thiếu xằng bậy sao con so với nàng còn khó chịu hơn.

"Dạ, dạ, dạ, được, đã biết, đều đã biết".

Đồng Đồng đáp cho có lệ, buồn bã ỉu xìu. Cậu nói ngày còn lại muốn tớ sống như thế nào đây, mỗi ngày để Nhị Thiếu dạy học bù cho nàng cũng không nói, ngay cả làm yêu cũng không người ta làm, aiz.

"Uhm, được rồi, nhớ tới cái gì về sau lại tiếp tục dặn các con, mệt mỏi một ngày rồi tất cả trở về nghỉ ngơi đi".

Ba Hồng nhìn ra hai người đều mệt mỏi, cuối cùng lên tiếng thả người, Đồng Đồng liếc mắt nhìn Nhị Thiếu một cái bắt lấy tay nàng, Nhị Thiếu nắm tay nàng vỗ vỗ, nhẹ giọng nói:

"Trở về đi, sáng mai còn phải đến trường, cậu xem mắt của cậu, đều thành quả đào mật rồi".

Đồng Đồng gật gật đầu, lưu luyến không rời buông lỏng tay Nhị Thiếu ra, đi theo ba Tử mẹ Tử ra ngoài, cẩn thận đi từng bước, thật đúng là không khác gì bộ dạng cô dâu nhỏ.

Mắt thấy Đồng Đồng bị ba mẹ mang đi, ba Hồng ở một bên nhịn thật lâu rốt cục cũng chịu không được nữa, tiến lên liền đem Nhị Thiếu kéo lại đây, hướng khuôn mặt nhỏ gầy dùng sức hôn một cái.

"Mu-oah, không hổ là con gái của ba, câu nói kia gọi là gì ta?".

Ba Hồng quay đầu nhìn mẹ Hồng, toàn thân Nhị Thiếu đã muốn cứng lại rồi, hoảng sợ nhìn ba Hồng, phải biết rằng từ sau khi lên cấp hai Ba Hồng đã không hôn nàng, đây là làm sao vậy?

Mẹ Hồng cười tủm tỉm nhìn ba Hồng,

"Đúng vậy, là con gái chúng ta cùng nhau sinh ra!".

"......".

Trước/71Sau

Theo Dõi Bình Luận