Saved Font

Trước/13Sau

Thanh Xuân Của Chúng Ta

Chương 9

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bước ra khỏi phòng tắm, Vũ Ngưng Băng vừa lau tóc vừa tiến lại phía bàn học. Khi nãy cô tắm có nghe thấy tiếng chuông điện thoại, không chắc có đúng không nên giờ muốn kiểm tra. Trên màn hình điện thoại hiện một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn đều đến từ Hoàng Nhiên. Vũ Ngưng Băng thấy có chút khó hiểu, không biết tên đó gọi cô có việc gì. Cuộc gọi từ lúc 9 giờ 30 mà bây giờ đã sắp 11 giờ, Vũ Ngưng Băng biết mình nay tắm lâu nhưng không nghĩ lâu đến mức này. Đang suy nghĩ có nên gọi lại cho Hoàng Nhiên không thì chuông điện thoại vang lên, màn hình hiện tên Hoàng Nhiên, Vũ Ngưng Băng bỗng nhiên cảm thấy Hoàng Nhiên rất thiêng nha. Vũ Ngưng Băng bắt máy, nói:

- “Có chuyện gì vậy?”

- “May quá, cậu nghe máy rồi.”

Từ trong điện thoại vang lên tiếng cười của Hoàng Nhiên, Hoàng Nhiên nói:

- “Cậu xuống nhà một chút đi.”

Vũ Ngưng Băng nghe vậy liền cảm thấy kì lạ, liền đi ra cửa sổ nhìn thì thấy Hoàng Nhiên đang ngồi ở bậc thềm cửa, bộ dáng giống như đợi đã lâu. Vũ Ngưng Băng nói đợi chút rồi cũng nhanh chóng mà đi xuống nhà, mở cửa ra đã thấy Hoàng Nhiên đứng dậy rồi.

Hoàng Nhiên nhìn Vũ Ngưng Băng tóc vẫn còn ướt, vài giọt nước còn vương trên má và cổ, cả người toát lên một mì hương dễ chịu. Trong nhất thời Hoàng Nhiên bị hình ảnh trước mắt làm cho mơ hồ, mắt không chủ ý mà nhìn theo giọt nước vương trên cổ Vũ Ngưng Băng song không thấy tự nhiên mà rời mắt đi. Hoàng Nhiên lấy lại tinh thần, mỉm cười mà đối với Vũ Ngưng Băng nói:

- “Tắm lâu như vậy không tốt đâu. Cầm lấy này.”

Vũ Ngưng Băng nhìn nhìn túi đồ Hoàng Nhiên đưa không cầm mà nói:

- “Cái gì vậy?”

- “Thuốc bổ cho bà cậu, xem thử đi.”

Hoàng Nhiên đẩy túi về phía Vũ Ngưng Băng, Vũ Ngưng Băng mở hé túi ra nhìn nhãn mác liền phát hiện ra đây chính là loại thuốc bổ mà ba cô hay mua cho bà, lúc nãy trên đường về Vũ Ngưng Băng cũng chỉ nói tên đúng một lần do Hoàng Nhiên hỏi, cô không ngờ Hoàng Nhiên sẽ chạy đi mua. Nhìn túi đồ trong tay rồi lại nhìn Hoàng Nhiên, Vũ Ngưng Băng cảm thấy có cảm giác khó nói trong lòng mình.

Hoàng Nhiên thấy Vũ Ngưng Băng im lặng nên nói:

- “Tớ định mai mang qua nhưng nghĩ không biết cậu đi lúc nào nên vẫn là mang qua luôn.”

- “Lúc nãy là cậu chạy đi mua?”

Vũ Ngưng Băng có chút không tin rằng tên này cứ thế mà lại chạy đi mau thuốc bổ cho cô.

- “Cậu mới về nước chắc hẳn sẽ không dễ mà tìm đường nhanh được, tiện tớ biết chỗ bán nên mua hộ thôi. Với lại có cũng giúp ích cho bà mà.”

Hoàng Nhiên thành thật mà trả lời, cô nghĩ nếu Vũ Ngưng Băng còn mất công đi tìm thuốc nữa chắc cũng mất một ngày nữa mà có khi Vũ Ngưng Băng còn bị lạc trước khi mau được thuốc. Cho nên Hoàng Nhiên đã chạy nhanh chóng mà đi mua.

Vũ Ngưng Băng như nhớ ra điều gì đó liền hỏi:

- “Đứng đây bao lâu rồi?”

- “À không lâu, không lâu. Lúc tớ gọi mà cậu không nghe đó.”

Vũ Ngưng Băng không nói gì, khi Hoàng Nhiên gọi là 9 giờ 30 mà tới gần 11 giờ cô mới ra khỏi nhà tắm, như vậy Hoàng Nhiên đang ngồi ngây ngốc ở bậc thềm được 1 tiếng rưỡi. Nghĩ như vậy, Vũ Ngưng Băng nhìn Hoàng Nhiên với ánh mắt phức tạp, như muốn tìm ra lý do tại sao Hoàng Nhiên lại làm như vậy, con người này từ khi nào lại xen vào cuộc sống của cô như thế?

Hoàng Nhiên thấy Vũ Ngưng Băng nhìn mình như vậy lại cảm thấy bắt đắc dĩ mà nói:

- “Cậu không cần cảm thấy khó xử. Tớ cũng đòi công cho tớ mà.”

- “Cậu muốn gì?”

Vũ Ngưng Băng nhướn mày hỏi Hoàng Nhiên. Từ trong túi quần, Hoàng Nhiên lấy ra một phong kẹo mà khi nãy cô đã nhặt hộ Vũ Ngưng Băng khi hai người đụng nhau. Đưa phong kẹo lên trước mặt lắc lắc, cười nói:

- “Phong kẹo này coi như cậu trả công tớ chuyện xách đồ.”

Vũ Ngưng Băng nghĩ chắc lúc thanh toán xong cô không để ý liền bị tên kia cướp luôn một phong kẹo bỏ túi. Hoàng Nhiên bỏ phong kẹo trở lại túi, tiến lại gần nhìn thẳng vào mắt Vũ Ngưng Băng mà nói:

- “Hãy báo cho tớ khi cậu tới nhà bà vào ngày mai... Đó là trả công cho việc tớ mua thuốc giúp cậu, Vũ Ngưng Băng.”

Nói xong Hoàng Nhiên liền nở nụ cười ấm áp khiến Vũ Ngưng Băng cảm thấy có chút bối rối, tim không tự chủ mà tăng nhanh một chút. Vũ Ngưng Băng cảm thấy dạo này trong người đặc biệt có vấn đề, cô nghĩ cô nên đi khám. Vũ Ngưng Băng nhìn vào nụ cười ấm áp của Hoàng Nhiên, cô bỗng dưng thấy trong lòng lại cảm thấy có chút thoải mái, bất giác trên khóe miệng lộ ra một tia cười nhỏ bé đến mức khó ai có thể thấy. Vũ Ngưng Băng ngước mắt lên nhìn Hoàng Nhiên, trong mắt bớt đi nhiều phần lạnh lùng mà nói:

- “Cũng được thôi.”

Hoàng Nhiên vừa thấy khóe miệng Vũ Ngưng Băng nhếch lên liền cảm thấy có chút không thực, sửng sốt mà nhìn Vũ Ngưng Băng. Nhận ra khi nói chuyện với mình, Vũ Ngưng Băng đã bớt phần nào lạnh lùng như ngày đầu tiên làm Hoàng Nhiên ở trong lòng hoan hô không ngừng.

Từ lúc trở về nhà cho đến khi đi tắm xong, Hoàng Nhiên vẫn chưa hẳn trở lại bình thường, cô không biết tại sao mình lại mong muốn hòa thuận với Vũ Ngưng Băng, muốn thấy được con người lạnh lùng kia cười, muốn được trò chuyện cùng người kia... Hoàng Nhiên khá cởi mở và hòa đồng nên các mối quan hệ ban bè xung quanh cũng không hề ít, nhưng sự thật là cô chưa từng chủ động muốn bắt chuyện làm quen chứ đừng nói đến việc trở nên thân thiết cùng ai. Nhưng với Vũ Ngưng Băng lại khác, nhiều khi Hoàng Nhiên còn không hiểu tại sao cô lại làm như thế.

Hoàng Nhiên cầm điện thoại trên tay mà nhìn thật lâu vào mục tin nhắn. Số điện thoại của cô chưa từng được cô mang đi cho ai ngoài người thân trong nhà và Hạ Tiểu My, bạn bè muốn liên lạc đều nhắn qua game hết cả. Mà hiện tại trong mục tin nhắn lại xuất hiện thêm một nhân vật mới không có tên mà chỉ đặt ba cái dấu chấm. Và đó chính là Vũ Ngưng Băng.

Lý do tại sao Hoàng Nhiên lưu như vậy thì là vì Vũ Ngưng Băng quả thật là người mang lại nhiều cảm xúc nhất cho Hoàng Nhiên từ trước đến nay. Nhưng mà cảm xúc thì rắc rối, bạn bè lại không hẳn, người lạ lại thấy hơi sai sai... cho nên Hoàng Nhiên quyết định để ba dấu chấm để thể hiện cho sự không nói thành lời này.

Nhìn màn hình một lúc lâu, cuối cùng Hoàng Nhiên liền nhắn một cái tin gửi đi. Cười lắc đầu vì không hiểu sao chỉ là nhắn tin thôi cũng làm cô trở nên hồi hộp như vậy. Biết chắc người kia sẽ chẳng trả lời nên cũng tắt điện mà đi ngủ.

.

.

Tại nhà Vũ Ngưng Băng, sau khi dọn dẹp và soạn xong hết đồ để mai đi thăm bà thì hiện tại Vũ Ngưng Băng đang chuẩn bị đi ngủ.

Khi sắp tắt điện thì chuông báo tin nhắn vang lên làm Vũ Ngưng Băng tò mò liệu ai khuya rồi còn nhắn tin và tên người gửi hiện lên. Qủa đúng là Hoàng Nhiên.

Vũ Ngưng Băng cũng đoán 90% là Hoàng Nhiên nhắn vì sự thật chẳng ai nhắn tin cho cô ngoài tên đó cả. Mở cuộc trò chuyện lên, Vũ Ngưng Băng đọc xong liền không biết tên này có phải rất hay đi nói sến sẩm cùng người khác không mà lúc nào cũng có thể nói mấy câu như này.

“Ngày mai đi đường cẩn thận và đừng quên nhắn cho tớ.

Ngủ ngon nhé!

p/s: mong rằng sẽ thấy cậu cười nhiều hơn. Cậu cười lên nhìn rất đẹp, Vũ Ngưng Băng.”

Vũ Ngưng Băng không trả lời mà tắt điện lên giường đi ngủ, thế nhưng trước khi ngủ cô có suy nghĩ nếu như cô mở lòng hơn thì đó cũng không hẳn là chuyện không tốt. Nghĩ như vậy liền nhớ tới nụ cười như ánh nắng mặt trời của Hoàng Nhiên mà dần dần chìm vào giấc ngủ, trên môi còn đọng lại ý cười nho nhỏ.

Trước/13Sau

Theo Dõi Bình Luận