Saved Font

Trước/50Sau

Thập Niên 60: Xuyên Thành Chị Cả, Nuôi Dạy Đàn Em (Bản Dịch)

Chương 30:  Quả Cây Phong 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tống Hòa buồn rầu mấy ngày, rốt cuộc biết được mơ ước ăn "Lương nhà nước", "Bát cơm sắt" ban đầu của mình có bao nhiêu không thực tế.

---

Qua ngày mùa chính là thời gian rảnh rỗi, bởi vì sắp đến mùa đông, cho nên Tống Hòa muốn nhanh chóng sửa cho xong nhà thuốc.

Quả thật khoảng cách giữa nhà thuốc và nhà Đại đội trưởng cũng không tính là quá xa, nói lớn tiếng một chút cũng có thể nói chuyện được. Chỉ là lúc đi từ nhà Đại đội trưởng đến nhà thuốc thì không thể đi thẳng, cần vòng qua một đoạn đường, chuyện này dẫn đến đường đi sẽ dài hơn.

Mấy ngày nay Tống Hòa cũng đi sớm về trễ theo dượng đến giúp đỡ sửa lại nhà thuốc, mặc kệ là nhổ cỏ dại hay là sửa chỉnh lại bức tường, đều tự mình làm, chuyện này làm cho các thôn dân đến vây xem nhìn bằng cặp mắt khác.

Thôn Lý gia cũng không nhỏ, tất nhiên có không ít thôn dân.

Trong đó có hơn sáu mười phần trăm thôn dân mang họ Lý, tùy tiện kéo ra hai người họ Lý lại, đều có quan hệ họ hàng dính dáng đến nhau, nếu tiếp tục hỏi đến thế hệ trước năm sáu bảy, thì có khả năng sẽ cũng một tổ tiên.

Còn những người mang họ khác nhau thì sao? Một phần là dời đến từ thôn trong núi hẻo lánh, có chính phủ hỗ trợ. Còn một phần là do thời kỳ chiến loạn chạy đến định cư tại thôn Lý gia, số lượng cũng không nhỏ.

Chẳng qua bởi vì đội trưởng Lý làm việc rất quan tâm đến sự công bằng, cũng không xem người thôn bên ngoài là thôn dân "Cấp hai", cho nên nhiều năm như vậy, thôn Lý gia chưa từng xảy ra mâu thuẫn lớn gì

Trái lại mâu thuẫn nhỏ thì có, tôi mắng bà một câu, bà mắng tôi một câu. Nhưng khi đội trưởng Lý đến nói chuyện, mọi người đều nghe ông ấy, mọi người đều tin phục ông ấy.

Cho nên vào lúc này, nghe nói bốn đứa bé của nhà đội trưởng Lý muốn chuyển hộ khẩu đến thôn Lý gia bọn họ, hơn nữa còn đưa nhà thuốc cho mấy đứa bé ở, không ít người rảnh rỗi, đi đến phụ một tay.

"Đại Muội nhà họ Tống cũng ở chỗ này sao? Cô bé như cháu thật là chăm chỉ." Vương Tú Trân khen ngợi. Nhìn khắp người dính đầy bụi bặm của Tống Hòa, mồ hôi chảy đầy mặt, liếc một cái đã biết làm việc rất lâu rồi.

Nghe nói vợ của đội trưởng đồng ý để cho mấy đứa bé này ở lại nhà, nhưng không ngờ đến người ta lại muốn ở riêng.

Bây giờ lại thấy cô chạy đến đây giúp đỡ sửa sang nhà cửa lại, có thể thấy cô bé nhà này không tệ.

Vương Tú Trân là một hộ gia đình cách gần nhà thuốc nhất, tất nhiên hy vọng hàng xóm của mình ít gây phiền phức cho mình.

Nông thôn không có chuyện gì mới mẻ cả, mà chuyện nhà mẹ đẻ của con dâu nhà đội trưởng đến đây nhờ cậy, đã trở thành đề tài nói chuyện lúc ăn cơm của người trong thôn ba ngày nay.

Cô bé này cũng mười lăm mười sáu tuổi rồi, nhưng lại dẫn theo ba đứa con ghẻ, nếu không, lúc này nhà nào có đứa con trai gần tuổi, cũng sẽ nhìn chằm chằm vào.

Vương Tú Trân không nhịn được lắc đầu một cái, thật quá đáng tiếc.

Giờ phút này Tống Hòa mệt mỏi như con cá chết, gật đầu chào hỏi bà ta một tiếng, làm sao biết được trong lòng của bà thím này đang suy nghĩ gì.

Chẳng qua vừa nghe đến tên gọi quen thuộc này, cô không nhịn được yên lặng chớp mắt một cái, sau đó liền phát điên trong lòng.

Đại Muội nhà họ Tống...

Có chết Tống Hòa cũng không ngờ đến, mặc kệ mình tên là Hà Hoa, hay là tên Tống Hòa, người trong thôn cũng chỉ gọi cô là "Đại Muội nhà họ Tống"!

Lúc đầu cô còn có thể chịu đựng được, bình tĩnh không đi sửa lại cách gọi này. Nhưng khi cô phát hiện, trong thôn mấy ông cụ, bác gái lớn tuổi đều dùng hình thức lấy họ cộng thêm chữ 'Đại muội' khi gọi những cô gái làm chị cả, từ đó cô từ bỏ rồi.

Không sao, cô an ủi mình như vậy, ông cụ bác gái lớn tuổi không sửa được, vậy không phải còn có mấy người trẻ tuổi sao?

Cô cũng không tin tuổi cô còn nhỏ như vậy, mấy người trẻ tuổi cũng có thể nói ra bốn chữ "Đại Muội nhà họ Tống"!

Tống Hòa bắt đầu nhằm đến mấy đứa trẻ đi học, ra sức dạy mỗi đứa nhóc đầu củ cải kia, gặp được cô thì có thể thân thiết gọi một tiếng "Chị Tiểu Hòa".

Có không ít người gia nhập, tốc độ sửa lại nhà thuốc, tăng vèo vèo lên cao.

Lúc đầu nhà thuốc cũng chưa đổ nát đến tình trạng tồi tệ, thậm chí bộ phận của nhà thuốc cũng còn hết sức vững chắc, cho nên chỉ năm sáu ngày, toàn bộ nhà thuốc đã được sửa xong.

Đại Tráng nhảy xuống từ trong nóc nhà, phủi quần áo: "Cửa sổ trong nhà đã được lắp xong rồi, bây giờ cũng chỉ còn đồ dùng trong nhà thôi."

“Bàn ghế trong nhà lúc trước không thể dùng được nữa, phần lớn đều thiếu tay gãy chân, những năm này mấy cái hơi tốt một chút đều bị người trong thôn lấy đi, chờ rảnh rỗi chú giúp cháu làm một ít."

"Cảm ơn chú Đại Tráng." Tống Hòa vội vàng nói: "Sau này cháu sẽ dựa theo giá thị trường mà trả lại cho chú."

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Đi Cầu Vượt Bày Sạp