Saved Font

Trước/50Sau

Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều (Xuyên Sách)

Chương 7

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Mày muốn làm loạn đúng không Giang Nguyệt Vi, chính mày là đứa vô năng mà còn không biết xẩu hổ đổ lên đầu Hiểu Phong, coi chừng tao xé miệng mày ra đấy!”

Tiền Tú Quyên cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra một chuyện động trời, đôi mắt trừng to hơn cả chuông đồng, bà nắm lấy áo Triệu Phượng Tiên ngạc nhiên hỏi: “Phượng Tiên, đây là chuyện như nào vậy?”

Triệu Phượng Tiên nghĩ đến cái miệng rộng của Tiền Tú Quyên, lập tức giải thích: “Bà đừng có nghe nó nói bậy bạ, nó không biết xấu hổ đổ lên đầu Hiểu Phong nhà tôi một bát nước bẩn đấy.”

Nhìn ánh mắt không thể tin nổi của Tiền Tú Quyên, khóe môi Giang Nguyệt Vi nhếch lên, vốn dĩ cô đang tính đợi Hà Hiểu Phong về mới nói chuyện vô sinh ra, nhưng ai bảo cái miệng của Triệu Phượng Tiên độc địa như vậy. Bây giờ Tiền Tú Quyên đã nghe được mấy câu kia, dựa theo tính cách của bà ta thì đến lúc đó chuyện này sẽ truyền đi khắp nơi, lúc trước cô phải chịu mấy lời đồn đãi vớ vẩn, bây giờ cô muốn Hà Hiểu Phong cũng phải nếm thử.

Cô lạnh lùng nói: “Đây không phải là nước bẩn, lúc trước tôi vì thể diện của nhà họ Hà mới nhẫn nhịn đến tận bây giờ, nhưng hiện tại tôi nhịn đủ rồi. Chính con trai bà mới là người vô sinh, con trai bà không có con được, nhà họ Hà các người tự tuyệt hậu còn đổ lên đầu tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Khi cô vẫn đang hất nước bẩn, Triệu Phượng Tiên đã tức giận muốn nổ phổi: “Con tiện nhân này, bây giờ tao phải gọi ngay cho Hiểu Phong kêu nó về nhà ly hôn ngay lập tức, mai mốt dù mày có quỳ xuống nhận sai tao cũng không bao giờ cho mày bước chân vào cửa nhà họ Hà!”

Giang Nguyệt Vi ước gì Hà Hiểu Phong trở về ngay đi: “Tùy ý bà, khi nào hắn về đến thì mời bà cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ lập tức sang đây ngay.”

Cô nói xong rồi ước lượng cái túi trong tay mình, sau đó xoay người nhanh chóng rời khỏi nhà họ Hà.

Kiếp trước đã phải chịu nhiều oan ức như vậy, kiếp này Giang Nguyệt Vi không bao giờ muốn bước chân vào nhà họ Hà nữa, cô sẽ sống thật tốt, sẽ học lại kiến thức văn hóa, sẽ phát triển kỹ năng nấu nướng của mình tốt hơn nữa, sẽ tìm một người đàn ông kết hôn sinh vài đứa con, cô muốn cho nhà họ Hà nhìn xem, rốt cuộc ai mới là người vô sinh!

Nhà ở của đại đội xã Hồng Tinh Công về cơ bản đều nằm sát núi, nhà họ Giang cách nhà họ Hà cũng không quá xa, cách đây vài năm chính quyền đã tổ chức xây đường cho các đại đội nối tiếp nhau, bây giờ từ nhà họ Hà đi đến nhà họ Giang chỉ mất 40 phút đi đường lớn, nếu may mắn sẽ có một chiếc xe buýt làng đi ngang qua.

Nhưng mà hôm nay không phải ngày họp chợ, thế nên Giang Nguyệt Vi cũng không trông mong có cái xe nào, cũng may đường lớn khá bằng phẳng, cô xách theo đi đi dừng dừng khoảng một tiếng sau đã về đến nhà họ Giang, khi cô vừa vào cửa đúng lúc gặp người nhà họ Giang đang chuẩn bị ăn cơm trưa.

Lý Mỹ Ngọc ngạc nhiên, khi nhìn thấy con gái lớn cầm cái túi đồ to về nhà dường như bà đã hiểu ra gì đó, lập tức trầm mặt hỏi: “Sao con lại về rồi, có phải mẹ chồng lại khó ở với con rồi không?”

Giang Nguyệt Vi vừa nghe câu “Con lại về rồi” của bà trong lòng cảm thấy có hơi khó chịu, nhưng cũng biết không thể giấu được, chỉ vâng một tiếng nhỏ: “Con mang đồ vào phòng đây.”

Giang Nguyệt Hà lập tức đứng dậy: “Để em bới cơm cho chị.”

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Giám Bảo Thần Nhãn