Saved Font

Trước/50Sau

Thập Niên 70: Em Gái Là Một Đại Mỹ Nhân

Chương 9: Chuyện Xưa 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sức khỏe của mẹ ông không tốt, ông là con trai duy nhất trong nhà, kinh tế tốt hơn một chút, cho nên từng được đi học, còn được học một năm cấp ba, vào thập niên 40, đây tuyệt đối được tính là thành tích xuất sắc, sau khi vào bộ đội, ông nhanh chóng được bồi dưỡng trọng điểm.

Nhưng lúc đó kháng chiến chống Nhật rất căng thẳng, tin tức lưu thông cũng kém, Trần Đức Mậu liên tục di chuyển theo đại đội, một năm cũng chẳng gửi được một bức thư về nhà.

Nhưng thư có thể gửi về, dù là một năm một bức, cũng là một sự niệm tưởng.

Họa vô đơn chí, năm 1943 xảy ra một chuyện. Lúc Tào Thu Hoa cùng con trai ở lại thôn đợi đến năm thứ ba, thì bà nhận được tin tức Trần Đức Mậu hi sinh.

Năm đó có rất nhiều anh hùng hi sinh, Tào Thu Hoa không muốn tin, một mình mang theo con trai đợi đến năm thứ tư mới hoàn toàn hết hi vọng, chấp nhận một thợ săn ở trong thôn vẫn luôn lặng lẽ giúp đỡ mình, một lần nữa gả cho người ta.

Không lấy chồng là chuyện không hiện thực, từ trước đến nay nhà quả phụ luôn nhiều điều tiếng, huống hồ còn là một quả phụ trẻ trung xinh đẹp.

Nếu năm đó không phải những người trong thôn đoàn kết lại, cộng thêm sự giúp đỡ âm thầm của người thợ săn kia, có lẽ cuộc sống của Tào Thu Hoa đã rất gian nan.

Dù là như vậy, cũng không phải không có tin đồn truyền ra, trong đó còn khá nhiều người nói bà khắc cha mẹ, nay lại khắc chồng.

Đến khi Trần Đức Mậu chấp hành xong nvi bí mật, thăng chức, tăng lương, tràn đầy phấn khởi quay về quê cũ vinh quy, định dẫn theo vợ con tới đại đội theo quân, thì Tào Thu Hoa đã kết hôn được hơn bốn tháng, bụng lại mang thai đứa thứ hai.

Mà con trai Trần Võ Văn 8 tuổi lần đầu tiên gặp mặt ông, lại tỏ ra ghét bỏ, leo lên người đàn ông cao to vạm vỡ như một con gấu đen, miệng gọi "cha ơi".

Nói thế nào đây, việc này chẳng thể trách bất cứ ai, chỉ là quá nhiều điều trời xui đất khiến, quá nhiều sự bất đắc dĩ tích góp lại với nhau, khiến cho quỹ đạo cuộc sống của họ trở nên quanh co vòng vèo.

Thế là sau khi sự im lặng và lúng túng qua đi, hai người lâu ngày gặp lại ôm chầm lấy nhau khóc gào lên, rồi đưa ra quyết định.

Trần Đức Mậu tiếp tục cuộc đời quân lữ của mình, Tào Thu Hoa thì tiếp tục cuộc sống tân hôn của bà.

Ông muốn dẫn con trai đi, nhưng sợ thằng nhóc kia từ nhỏ đã không xa mẹ, Tào Thu Hoa cũng quyến luyến không rời, chỉ đành hàm năm gửi một nửa tiền lương về nuôi con trai.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận