Saved Font

Trước/50Sau

Thập Niên 70: Nữ Phụ Tìm Đường Chết

Chương 40:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Người xin lỗi đầu tiên là cô gái kia, nước mắt lưng tròng nói lời xin lỗi, còn đưa cho Lâu Tư Bạch một giỏ trứng gà. Lâu Tư Bạch lạnh mặt không đưa tay ra nhận, cô gái thấy thế có chút sợ hãi, cuối cùng đưa giỏ trứng cho Trần Hướng Đông đang đứng cạnh hắn.

Sau cô gái kia là đến lượt mấy người anh của cô ấy. Thái độ của họ đương nhiên không thành khẩn như vậy, cả đám đen mặt, thô lỗ phun một câu xin lỗi, còn nói sau này sẽ không đánh người bừa bãi như thế nữa.

Đội trưởng cười giảng hòa: “Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm một tí, về sau loại chuyện thế này sẽ không xảy ra nữa, mọi người cũng đừng để ở trong lòng, tháng này phát thêm cho mỗi thanh niên trí thức nửa cân lương thực, coi như là đội sản xuất bồi thường cho mọi người.”

Mọi người nghe thế sắc mặt mới tốt hơn chút, chỉ là, đội trưởng nói như vậy tức là cũng không coi đám thanh niên trí thức bọn họ là người của đội sản xuất, cái gì gọi là “đội sản xuất bồi thường cho mọi người”?

Từ khi bọn họ về nông thôn, đến chỗ này sống, hộ khẩu cũng đã đổi về nơi này rồi, bọn họ chính là người của đội sản xuất.

Trần Hướng Đông trầm mặc một lúc, sau đó tươi cười như thể không để ý mấy chuyện vặt vãnh này, nói: “Hóa ra là hiểu lầm à, nhưng cũng hi vọng sau này đừng xảy ra mấy chuyện kiểu này nữa, chúng tôi cũng là một phần của đội sản xuất, có cái gì thì cứ nói chuyện với nhau, dùng vũ lực đâu thể giải quyết được vấn đề.”

“Đúng đúng đúng, tôi cũng bảo họ thế, tí về sẽ phê bình bọn họ, mọi người hôm nay thế nào rồi, có chỗ nào không thoải mái không? Đúng rồi, đồng chí Tô Yên đâu? Sao không thấy cô ấy vậy?”

Lúc đội trưởng nói còn quay đầu ngó vào trong sân, nét mặt có vẻ khẩn trương.

Trần Hướng Đông không kịp phản ứng, theo bản năng quay đầu vào trong sân gọi, “Tô Yên!”

Rất nhanh có tiếng đáp lại, Tô Yên từ trong phòng đi ra, gương mặt cười dịu dạng, trong tay còn cầm đồ vật, bước nhanh ra ngoài.

Tô Yên cực kì khách khí chia chỗ đường trong tay cho Lưu Ái Hoa và mấy người anh của cô ấy, chia xong lại cầm tay Lưu Ái Hoa khách khí nói: “Thanh niên trí thức như chúng tôi đến chỗ này vẫn chưa quen thuộc, đa số mọi người đều là lần đầu tiên làm việc nhà nông, chân tay vụng về, sợ mọi người ghét bỏ, cho nên nhiều lúc biểu hiện của chúng tôi hơi nhiệt tình quá mức. Giống như đồng chí Vương Hồng Bân đây, mục đích là muốn kết bạn với mọi người, cùng nhau nỗ lực xây dựng nông thôn, không có ý gì khác, nếu có chỗ nào làm mọi người hiểu lầm thì mong được lượng thứ, chúng tôi ở đây gửi lời xin lỗi đến mọi người. Nhưng mà, chúng ta cũng nên nói với nhau một chuyện....”

Nói tới đây, Tô Yên đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Đất nước chúng ta có được hòa bình như ngày hôm nay không dễ dàng, là nhờ vô số anh hùng dùng máu tươi để đổi lấy, thanh niên trí thức chúng tôi lúc trước sở dĩ lựa chọn xuống nông thôn là do trong lòng ôm lý tưởng, đi theo tiếng gọi của Tổ quốc, muốn vượt qua Anh- đuổi kịp Mĩ*, góp một viên gạch xây dựng quốc gia.”

* ”Vượt qua Anh- đuổi kịp Mĩ” là khẩu hiệu do Mao Trạch Đông đưa ra vào năm 1958 với mục tiêu vượt qua Vương quốc Anh về sản xuất thép trong 15 năm và bắt kịp Hoa Kỳ trong 50 năm.

“Các người hôm qua không phân phải trái đúng sai liền đánh chúng tôi, nói nhẹ thì là đội sản xuất số bảy không đoàn kết, năng lực quản lý của lãnh đạo kém, làm các đội khác chê cười, nói nặng thì là đánh vào thể diện của thanh niên trí thức, làm lạnh lòng các thanh niên trí thức, cả nước có tất cả bao nhiêu thanh niên trí thức, một truyền mười mười truyền trăm, để truyền lên phía trên chắc chắn nhóm lãnh đạo sẽ không bỏ qua.”

“Đương nhiên, chúng tôi cũng thừa nhận đã đánh giá cao bản thân, về phương diện lao động thì không bằng mọi người, nhưng chúng tôi trước kia xuống nông thôn căn bản không nghĩ đến chuyện tới đây phải làm việc, chúng tôi cho rằng xây dựng nông thôn là đưa ra chính sách phát triển, vạch ra kế hoạch cho tương lai, ai biết mọi người lại coi chúng tôi là cu li để sai sử. Cho nên, về sau đội sản xuất có công việc cần xử lý giấy tờ thì cứ việc sắp xếp, sai sử chúng tôi thoải mãi, chúng tôi không có bản lĩnh gì nhưng viết lách, tính toán, làm công tác văn phòng thì chúng tôi có thể coi là nhân tài đầu ngành, dù sao thì hồi ở trường học thành tích của chúng tôi cũng ở nhóm trên...”

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận