Saved Font

Trước/247Sau

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 213: Cả Nhà Cùng Đi Bắc Kinh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cuối cùng, Lục Kiến Quốc và Trương Thuý Thuý cũng quyết định đi cùng Diệp Kiều đến Bắc Kinh, hai người đã bắt đầu thu dọn hành lý.

Vốn dĩ Diệp Kiều không định hành động nhanh như vậy, nhưng thấy mẹ chồng rất tích cực cho nên cô nhịn không được mà có chút bối rối

Lục Thừa vừa bước vào phòng, ngay lập tức nhìn thấy cô vợ của mình đang ôm một cái túi lớn, liền vội vàng bỏ đồ trong tay xuống chạy đến giúp đỡ.

"Kiều Kiều, sao không đợi anh trở về rồi làm?"

Diệp Kiều mệt đến mức trán đổ đầy mồ hôi, cô ngại ngùng cười: "Em thấy bố mẹ đã dọn dẹp sắp xong rồi cho nên cũng muốn thu dọn một chút,”

Lần này chuyển đến sống ở Bắc Kinh, rất có khả năng bọn họ sẽ sống luôn ở đó, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở lại thôn, cho nên đồ muốn mang theo cũng rất nhiều.

"Ba mẹ đã thu dọn xong đồ đạc rồi sao?" Lục Thừa kinh ngạc nhướng mày.

"Ừm. Anh giữ cái túi dùm em, em kéo khoá lại.” Diệp Kiều vươn tay vỗ bờ vai rắn chắc của anh, ra lệnh.

Lục Thừa ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Có Lục Thừa giúp đỡ, cuối cùng Diệp Kiều cũng đã thành công đóng gói xong đống hành lý, cô đem quần áo mặc bốn mùa của cả nhà ra sắp xếp lại.

Hầu hết quần áo một nhà ba người bọn họ đều do Diệp Kiều tự tay làm cho nên cô không nỡ vứt đi.

Sau khi dành cả buổi chiều để thu dọn mọi thứ, cuối cùng cái tủ 5 ngăn cũng trở nên trống rỗng.

Diệp Kiều lau mồ hôi, đặt mông ngồi xuống ghế đẩu.

Lục Thừa dở khóc dở cười: "Những thứ này chúng ta có thể mua sau khi đến Bắc Kinh mà.”

“Cái đó không được, những thứ này đều là em dùng từng đường kim mũi chỉ để làm ra, không thể mua được ở bên ngoài.” Diệp Kiều bĩu môi, “Anh mua vé chưa?”

“Mua rồi.” Lục Thừa lấy vé tàu hoả từ trong túi ra, “Anh thông qua mối quan hệ mua được vé giường nằm, từ chỗ chúng ta đến Bắc Kinh phải mất ít nhất một ngày một đêm đi tàu hỏa, có vé giường nằm, đến lúc đó chúng ta có thể ngủ ngon hơn một chút.”

Diệp Kiều cầm lấy vé nhìn thử, sau đó cho tất cả vào túi xách, đến lúc đó cô sẽ xách theo nó lên tàu hoả.

"Anh mua vé vào ngày 25, đến Bắc Kinh chúng ta có thể nghỉ ngơi thêm mấy ngày."

"Vâng, đến lúc đó chúng ta dẫn bố mẹ đi tham quan Thủ đô.”

Diệp Kiều cũng rất hứng thú, cô vẫn chưa nhìn thấy thủ đô ở niên đại này, không biết nó có khác Bắc Bình mà cô từng biết hay không.

Cư dân mạng đời sau thường nói: Khi tuyết rơi, Bắc Kinh sẽ biến thành Bắc Bình.

Tin tức vợ chồng Lục Kiến Quốc đến Thủ đô không được thông báo rộng rãi, bọn họ không muốn gây ra tiếng động lớn, chỉ muốn lặng lẽ rời đi, toàn bộ thôn Hạ Hà có lẽ chỉ có một mình trưởng thôn Lưu Thiên Hà biết được kế hoạch của bọn họ.

Thời gian rất nhanh đã đến ngày 25 tháng 2.

Lục Thừa đi mượn xe, tự mình lái chiếc xe Jeep dẫn đầu, Lục Kiện lái chiếc thứ hai đi theo sau.

Bọn họ có nhiều người, hành lý lại không ít, một chiếc xe là không đủ.

Đến ga tàu hoả thành phố Bắc Hà.

Đầu tiên là tìm chỗ bỏ hành lý, đoàn người xếp hết số hành lý lớn lên toa xe đụng hàng hoá, họ chỉ xách theo hành lý và độ ăn.

"Bố mẹ, đến Thủ đô phải biết tự chăm sóc bản thân. Nếu nhớ chúng con thì có thể trở về bất cứ lúc nào.”

Ban đầu, Lục Kiện không hề có cảm giác gì, nhưng khi nhìn thấy bố mẹ mình đi qua cổng, anh ấy lập tức xuất hiện cảm giác chia ly, Lục Kiện dựa vào lan can nhìn về phía họ, khoé mắt cũng trở nên đỏ ửng lên.

Trương Thuý Thuý không để vào mắt, bà ghét bỏ bĩu môi: "Được rồi, được rồi, đã mấy chục tuổi rồi, bình tĩnh lại đi. Mẹ và bố của con chỉ đi thủ đô mà thôi, có phải đi cái kia đâu ... Con khóc cái gì mà khóc.”

Viên Hiểu Quyên đứng bên cạnh, đôi mắt cũng đỏ hoe: “Bố mẹ, chúng con không muốn xa bố mẹ.”

Lục Kiến Quốc cười ha hả, có tâm trạng vô cùng tốt: "Không có việc gì, thằng ba sẽ chăm sóc tốt cho chúng ta.. Thằng hai, vợ thằng hai, các con cứ yên tâm, đừng lo lắng cho chúng ta."

[Leng Keng, chuyến tàu K1111 từ thành phố Bắc Hà đến Thủ đô bắt đầu soát vé, đề nghị quý khách xếp hàng theo thứ tự để tiến hành kiểm tra vé.

Một số người miễn cưỡng chia tay nhau khi thông báo ở nhà ga vang lên.

Lần đầu tiên đi tàu hoả cho nên Trương Thuý Thuý rất sốt ruột, bà vội rời khỏi chỗ ngồi, cúi xuống lấy hành lý: "Mau, mau! Ông già, chúng ta đi xếp hàng đi!"

Lục Kiến Quốc bị Trương Thuý Thuý thúc giục cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình.

Diệp Kiều xách túi, Lục Thừa bế con gái, hai người bình tĩnh đi theo sau hai ông bà già.

Trong lúc xếp hàng đợi soát vé, Diệp Kiều quay đầu vẫy tay chào tạm biệt với vợ chồng Lục Kiện:"Anh hai, chị dâu, hai người nên trở về sớm một chút, trên đường lái xe cẩn thận."

Lục Kiện và Viên Hiểu Quyên đều có thể lái xe, cho nên hai chiếc xe có thể cùng lúc được lái trở về, trong vài năm tới, xe jeep của Diệp Kiều và Lục Thừa sẽ để lại cho họ dùng.

Châu Châu nằm trên vai bố, bắt chước động tác của mẹ, vẫy tay chào hai người.

"Bác trai, Bác gái, hẹn gặp lại."

Viên Hiểu Quyên lau khóe mắt, mỉm cười với Châu Châu: “Châu Châu, hẹn gặp lại.”

Vé của bọn họ là vé giường nằm cho nên không cần chen lấn với những người khác, vì vậy rất nhanh bọn họ đã lên tàu.

Vé cho cả gia đình được liên kết với nhau, có sáu giường trong một buồng ngủ cứng, bọn họ chiếm dãy giường ở giữa.

Khi họ đến nơi đã có hai người ngồi ở giường đối diện phía dưới.

“Mấy người là người một nhà à?” Người đàn ông với mái tóc bạc là người đầu tiên nói chuyện.

"Đúng vậy, hai người là vợ chồng à?" Sau khi Trương Thuý Thuý ngồi xuống liền mỉm cười đáp lại.

Diệp Kiều ngồi xuống bên cạnh bà, mỉm cười nhưng không nói chuyện.

Người đàn ông nhìn người phụ nữ bên cạnh, cười lắc đầu: “Không phải, chúng tôi là thanh niên trí thức cùng thôn, cho nên lần này đi chung với nhau.

Người phụ nữ bên cạnh anh ta khoảng ba mươi tuổi, trên tay cầm một cái phích nước, nếp nhăn trên mu bàn tay dày và thô ráp nhưng khuôn mặt khá xinh đẹp, nụ cười rất dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự mềm mại của người miền Nam.

Diệp Kiều đoán có lẽ cô ấy từ phía nam xuống vùng nông thôn.

"Cả hai chúng tôi đều thi đỗ đại học ở Bắc Kinh."

"O?" Nghe thấy điều này, Trương Thuý Thuý liền trở nên hứng thú.

"Hai người học trường đại học nào?"

Người phụ nữ mỉm cười, nói: "Tôi học Đại học Bắc Kinh, còn anh ấy học Đại học Bách khoa."

"Thật là trùng hợp! Con dâu tôi cũng học Đại học Bắc Kinh. Đúng là duyên phận.” Trương Thuý Thuý vừa kinh ngạc vừa vui mừng không thôi.

Diệp Kiều đưa tay về phía người phụ nữ: "Tôi là Diệp Kiều, Khoa Ngoại ngữ, Đại học Bắc Kinh."

"Cô giỏi thế, vậy mà có thể thi đậu vào Khoa Ngoại ngữ, tôi nghe nói Khoa Ngoại ngữ phải bổ sung thêm phần phỏng vấn ngoại ngữ nữa đúng không?”

"Ừm. Cũng may việc phỏng vấn ngoại ngữ không ảnh hưởng đến việc nhập học, sau khi báo danh mới sắp xếp.”

Diềp Kiều cũng nhìn thấy nội dung đó trong phần nội dung đính kèm từ thông báo trúng tuyển nhưng cô lại không hề lo lắng. Đời trước cô sống ở nước ngoài nhiều năm, tiếng Anh với cô hoàn toàn không thành vấn đề, cô cũng có thể nói được tiếng Pháp.

Người phụ nữ chợt hiểu ra và gật đầu: "Thì ra là như vậy, tôi còn tưởng rằng, nếu trượt vòng phỏng vấn sẽ bị từ chối. Nghĩ đến đó, tôi liền cảm thấy đáng sợ. May mắn thay, tôi trúng tuyển vào khoa văn học ngôn ngữ Trung Quốc, cũng không cần phải phỏng vấn.”

Hai người trò chuyện vài câu sau đó trao đổi tên.

Người phụ nữ tên là Đặng Thơ Thơ, người đàn ông tên Lưu Hán.

Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, cho nên mấy người bọn họ ngồi lại nói chuyện với nhau.

Diệp Kiều cảm thấy hai người bọn họ ở chung khá tốt, tình cờ gặp nhau không nhất định sẽ trở thành bạn bè, chỉ cần có thể cùng nhau chung sống hòa bình suốt chặng đường là được

“Mẹ, Châu Châu đói bụng.” Châu Châu xoa bụng, thò đầu ra khỏi giường.

Phía dưới chỉ có Diệp Kiều và Trương Thuý Thuý ngồi.

Lục Kiến Quốc dậy sớm vào buổi sáng cho nên bây giờ đã leo lên giường trên để ngủ bù. Năm nay ông ấy cũng đã ngoài 50 nhưng cơ thể cường tráng, hai ba sải tay liền leo lên trên, nhường vị trí phía dưới cho mấy người Diệp Kiều.

Lục Thừa nằm trên giường chơi với con gái.

Lúc này, Châu Châu thò đầu ra làm nũng với Diệp Kiều, cơ thể nhỏ bé của cô bé được bao bọc bởi một cánh tay mạnh mẽ, Lục Thừa bảo vệ cô bé rất kỹ.

Diệp kiều ngẩng đầu nhìn hai cha con, cùng lúc bắt gặp ánh mắt của Lục Thừa, sau đó cả hai không hẹn mà đồng thời nở nụ cười.

Cô nhướng mày hỏi Lục Thừa: “Anh cũng đói bụng sao?”

Trước/247Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Bá Thiên Long Đế