Saved Font

Trước/247Sau

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 217: Hàng Xóm Mới

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Diệp Kiều trò chuyện với Tần Ngọc Bình, đồng thời chú ý đến tình hình của con gái phía bên kia.

Nhìn thấy cô bé đang chơi với những đứa trẻ khác rất tốt, đặc biệt là người bạn nhỏ Yến Tử, cậu bé đã chăm sóc Châu Châu rất tốt, khi bóng đến chân mình, cậu bé luôn chuyền quả bóng cho Châu Châu.

Diệp Kiều cảm thấy yên tâm, nhìn một lúc, sau đó cô về nhà và mang một đĩa tràn đầy trái cây đến để ăn chung, cô đặt nó cùng với đĩa trái cây của Tần Ngọc Bình.

Hai người uống trà ăn hạt dưa, tâm tình khá thoải mái.

"Mẹ ơi!" Trong lúc tạm nghỉ, Châu Châu lao vào như một viên đạn đại bác nhỏ.

"Chạy chậm thôi con ơi." Diệp Kiều vội vươn tay ôm lấy cô bé và lấy khăn tay ra lau mồ hội cho con gái.

Châu Châu cười hạnh phúc, ôm eo mẹ lắc lắc.

"Mẹ, mẹ có thấy Châu Châu ghi bàn không?"

"Mẹ thấy rồi, Châu Châu của chúng ta thật là lợi hại!" Diệp Kiều gật đầu yêu chiều khích lệ cô bé.

Các bạn nhỏ chơi bóng đá thường không có một quy tắc cụ thể nào, đôi khi chụp giống như bóng rổ, đôi khi lại đá giống như bóng đá, sân nhỏ khiến chúng cảm thấy như đang chạy ngoài sân bóng vậy.

"Uống nước đi con." Diệp Kiều mở bình nước của Châu Châu ra và đưa cho cô bé.

Châu Châu cầm bình nước ngửa đầu lên uống.

Lúc này, những đứa trẻ khác cũng chạy đến, Tần Ngọc Bình lấy ra một chiếc bát nhỏ, miệng bát hơi sứt mẻ một chút, để cho bọn chúng thay phiên nhau uống.

“Mẹ, cho con ăn kẹo được không?” Cậu bé đen gầy vừa uống nước, vừa đưa ánh mắt nhìn vào đĩa trái cây, cậu bé không thể rời mắt được nữa.

Đĩa trái cây trong gia đình họ đều được chuẩn bị từ năm trước, số lượng không nhiều nhưng lại ăn cả tháng trời vẫn còn bảy tám phần.

Nếu là lúc khác Tần Ngọc Bình nhất định sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ lại đang ở trước mặt Diệp Kiều, cô ấy không thể quá keo kiệt, vươn tay lấy một viên kẹo trái cây trong đĩa hoa quả đưa cho con trai.

"Ăn từ từ thôi, lát nữa chúng ta còn phải ăn cơm trưa."

“Dạ dạ dạ.” cậu bé nhận được kẹo gấp gáp mở giấy gói kẹo màu sắc rực rỡ trong suốt ra, nhanh chóng nhét kẹo vào trong miệng. “Ngon quá đi!”

Hương vị chua chua ngọt ngọt.

Những đứa trẻ khác đều không tự chủ được mà nuốt nước miếng xuống, đến nỗi có cô bé đã cố gắng thả chậm động tác uống nước, cái miệng nhỏ nuốt xuống, dường như có thể uống ra được vị ngọt từ trong ngụm nước sôi để nguội vậy.

Biểu hiện của các bạn nhỏ như vậy làm cho tâm trạng của Diệp Kiều cảm thấy phức tạp.

Cô dường như chỉ cảm nhận được sự khó khăn của thời đại này trong vài ngày đầu tiên khi mới vừa xuyên qua mà thôi. Sau đó cô bắt đầu làm tương ớt, tương đậu nành, tiền trong tay cô cũng chưa bao giờ thiếu, các loại thức ăn cũng có thể có để ăn, đáp ứng được mọi nhu cầu trong cuộc sống hàng ngày.

Châu Châu nép vào trong ngực cô, uống từng ngụm từng ngụm nước, đôi mắt cô bé trong veo sáng ngời.

Diệp Kiều cúi đầu nhìn bé: "Châu Châu, con có muốn chia kẹo cho các anh, các chị ở đây không?"

Cô mang đến đây một đĩa trái cây, so với đĩa trái cây chủ yếu là trái cây sấy khô của Tần Ngọc Bình thì đĩa trái cây của Diệp Kiều chứa nhiều kẹo hơn, vẫn là một loại kẹo bơ sữa cứng quý hiếm.

Có thể bọn trẻ chưa bao giờ nhìn thấy kẹo được khoác một lớp áo bên ngoài như vậy, nên chúng không nhận ra đó cũng là kẹo, vì vậy ánh mắt của chúng đổ dồn vào những viên kẹo trái cây đầy màu sắc của Tần Ngọc Bình nhiều hơn.

Sau khi Diệp Kiều nói ra câu trên, cả phòng lập tức im lặng.

Tần Ngọc Bình há miệng, muốn cố gắng thuyết phục Diệp Kiều nên tiết kiệm lại, nhưng cô ấy lại cảm thấy mình hơi nông cạn.

Hầu như tất cả ánh mắt của bọn trẻ đều tập trung vào Châu Châu, đôi mắt chúng đều lộ ra sự chờ đợi.

Châu Châu chớp chớp mắt, đặt bình nước xuống: "Châu Châu đồng ý ạ."

“Được, vậy con đi đi.” Diệp Kiều cười đem đĩa trái cây đưa cho cô bé.

Tay ngắn của Châu Châu cầm đĩa trái cây giống như cầm cả mặt trăng tròn, rất khó khăn.

Đối mặt với ánh mắt thèm thuồng của mọi người, Châu Châu suy nghĩ một chút rồi đặt đĩa hoa quả trở lại vị trí ban đầu.

Diệp Kiều nhìn cô bé và nở một nụ cười.

Sau khi Châu Châu đặt đĩa trái cây xuống, đầu tiên cô bé đếm số lượng trẻ em có mặt, sau đó đổ tất cả kẹo trong đĩa trái cây ra ngoài và đếm số lượng kẹo.

Khi cô bé ở nhà, Diệp Kiều đã dạy cô bé đếm từ một đến mười, và cô bé chia kẹo thành từng phần một, mỗi phần 10 cái kẹo.

Có tổng cộng tám đứa trẻ ở đây, còn kẹo thì có tổng cộng ba mươi lăm cái.

Cô bé chưa học phép nhân và phép chia, nên Châu Châu khó xử mà bẻ bẻ ngón tay của mình, phân chia chúng một cách khó khăn.

Một cậu bé da đen tên là Yến Tử nghiêng người qua, cậu ấy là con trai của Tần Ngọc Bình, cậu cúi xuống nói với Châu Châu: "Châu Châu, để anh dạy em cho!"

"Dạ được!” Có sự giúp đỡ của Yến Tử, Châu Châu đã chia kẹo rất nhanh chóng.

Mỗi đứa trẻ được phát bốn viên kẹo, bọn chúng cẩn thận xé vỏ kẹo ra, ăn một viên trước, ba viên còn lại bỏ vào túi, không biết là chờ lát nữa cùng nhau ăn hay là để dành đến sau này cũng không chừng.

Sau khi ăn kẹo xong, bọn trẻ càng vui vẻ hơn, dưới sự dẫn dắt của Yến Tử, chúng lễ phép cảm ơn Diệp Kiều rồi cùng Châu Châu chạy ra ngoài chơi một lần nữa.

Châu Châu hào phóng đến mức sẵn sàng cho chúng tất cả kẹo, chúng cũng muốn chơi với Châu Châu.

Nhìn thấy Diệp Kiều đã phân chia sạch sẽ đĩa trái cây mà cô mang đến một cách dễ dàng, đơn giản như vậy, trên khuôn mặt Tần Ngọc Bình thoáng qua sự xấu hổ.

Theo lý thuyết cô ấy cũng nên làm theo cách cư xử rộng lượng của Diệp Kiều, nhưng cô ấy thực sự không nỡ, không thể làm được.

Diệp Kiều nhìn thấy sự bối rối của cô ấy liền bình tĩnh cười nhẹ nhàng và nói với Tần Ngọc Bình: "Tôi cũng rất không nỡ, mấy cái kẹo bơ này nhà tôi đã tiêu tốn không ít tiền. Cũng may tháng giêng đã qua rồi, nhà chúng tôi cũng không có người thân ở thủ đô, nếu không, tôi cũng không biết lấy cái gì để chiêu đãi người khác đến chúc Tết nữa đây."

Nghe những gì cô ấy nói, sắc mặt của Tần Ngọc Bình đã chuyển biến trông tốt hơn hẳn, có thể nhìn thấy được bằng mắt thường: "Đúng vậy! Hiện tại nhà nào cũng khó khăn, cầm trong tay từng đồng tiền đều như muốn bẻ thành hai để tiêu. Nhà chúng tôi giữ thể diện nên chỉ mua chút đồ ăn tết để trang trí thôi, bây giờ đang sống rất tiết kiệm."

“Không sao, chờ chồng cô nhận được tiền lương là tốt rồi.” Diệp Kiều cười nói tiếp.

“Ha ha ha, đúng vậy, may mắn chồng của chúng ta có tiền lương ổn định.” Tần Ngọc Bình rất hài lòng với mức lương công nhân cấp 5 của chồng mình. Trong thời đại này, rất ít người có thể nhận được mức lương 66,53 nhân dân tệ một tháng.

Ngoài tiền lương ra, chồng cô ấy còn được thêm phiếu chứng và tiền thưởng, so với những gia đình khác trong khu thì gia đình họ đang sống sung túc hơn nhiều.

"Đúng rồi, Kiều Kiều, chồng của cô là công nhân cấp mấy vậy?"

Họ đã trao đổi thông tin trước đó, Tần Ngọc Bình biết rằng chồng của Diệp Kiều hôm nay cũng sẽ đi nhận việc ở nhà máy gang thép tổng hợp.

"Tôi cũng không biết. Anh ấy nói rằng cần được xác định lại trong nhà máy."

Thành thật mà nói, Diệp Kiều không biết Lục Thừa sẽ nhận vị trí nào. Chắc là anh sẽ thuộc cấp quản lý, điều đó giống như một mối liên kết giữa tập đoàn Thừa Phong và chính phủ.

"Ừm, hi vọng anh ấy có thể nhận được vị trí có cấp bậc tốt, mỗi cấp bậc thì tiền lương chênh lệch tương đối lớn."

Dưới hệ tư tưởng cộng sản, tiền lương tương ứng với từng bậc của công nhân nhà máy gần như được công khai, lương của công nhân từ bậc một đến bậc tám tuần tự tăng lên. Công nhân bậc tám tiền lương thấp nhất là một trăm linh mấy nhân dân tệ, cao nhất khoảng một trăm ba một trăm tư nhân dân tệ.

Cao hơn nữa là cấp độ kỹ sư, từ 100 đến 300.

Diệp Kiều cười gật đầu, hỏi về những chủ đề mà cô quan tâm.

"Ngọc Bình, cô có biết nơi nào có thể mua phiếu không? Nhà chúng tôi vừa mới tới Bắc Kinh, có rất nhiều đồ cũng chưa mua nên tôi muốn đổi tiền thành phiếu."

"Tứ hợp viện của mọi người chắc là được cấp cho đúng không, như vậy chắc hẳn trong nhà đã dọn trống không rồi, vì vậy rất cần mua thêm một số đồ nội thất."

Tần Ngọc Bình sống gần đó, vì vậy cô ấy biết rất rõ tình hình ở sân bên cạnh.

Tử hợp viện bên cạnh bắt đầu được sửa chữa lại vào năm ngoái, lúc đó cô ấy đã đến hỏi Giám đốc Trương, giám sát viên của văn phòng đường phố, về việc khoảng sân sau này sẽ được phân chia như thế nào.

Giám đốc Trương không tiết lộ, cho nên Tần Ngọc Bình nghĩ rằng sau khi sửa chữa xong, nhà ở sẽ được phân bổ cho những hộ gia đình có khó khăn, thiếu thốn về nhà ở, không ngờ, cả một sân được xây dựng khang trang như vậy lại rơi vào tay vợ chồng Diệp Kiều.

"Tôi thực sự hâm mộ gia đình cô, có thể được sống trong một sân lớn như vậy."

Trước/247Sau

Theo Dõi Bình Luận