Saved Font

Trước/247Sau

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 218: Nôn Nóng Tìm Việc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Trước đây, chồng của tôi làm việc trong một vài dự án quan trọng. Quốc gia nói sẽ thưởng cho anh ấy, nhưng anh ấy từ chối và đổi thành nhà

Diệp Kiều cười cười, không nói thêm gì nữa, nếu bây giờ cô nói thêm nữa sẽ giống như là cô đang khoe khoang.

"Là vậy sao?” Tần Ngọc Bình đột nhiên bừng tỉnh, trong lòng vô cùng hâm mộ. “Chồng của cô thật giỏi.”

Nghe xong đáp án mình muốn biết, lúc này, Tần Đại Ngọc mới trả lời vấn đề trước đó Diệp Kiều hỏi: "Thật ra, bây giờ ai cũng thiếu tiền, có người trong tay có rất nhiều tem phiếu nhưng lại không đủ tiền cho nên chỉ có thể giữ lại chúng. Cô có thể đến ngõ phía Bắc xem thử, bọn họ là công nhân cũ của nhà máy dệt, ở thủ đô, nhà máy dệt có tiếng lương thấp nhưng tem phiếu lại nhiều.”

Diệp Kiều nhìn theo hướng cô ấy chỉ: "Phía Bắc."

Haha, cô là người miền Nam, mới đến đây nên cô vẫn chưa phân biệt được đông tây nam bắc.

Đợi Lục Thừa trở về rồi tính, dù sao cũng không vội.

Đến giờ ăn trưa, Diệp Kiều ra ngoài gọi con gái trở về. Vừa đưa Châu Châu về đến nhà, Diệp Kiều liền ngửi thấy mùi thịt: “Mẹ, mẹ đã về rồi sao?”

“Kiều Kiều, trưa nay chúng ta ăn món mỳ trộn thịt lợn thái sợi nhé.” Trương Thủy Thủy nhoài người ra khỏi bếp cười nói

“Vâng, con đưa Châu Châu đi thay quần áo trước, con bé chạy cả buổi sáng, quần áo đều ướt hết cả rồi.”

Sau khi vào phòng, Diệp Kiều cởi hết quần áo trên người Châu Châu ra, cô dùng nước âm lau người cho con gái, rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ cho Châu Châu, sau đó dẫn con gái đến sảnh chính ăn cơm.

Lục Kiến Quốc và Trương Thuý Thuý đang đợi trong sảnh chính.

"Châu Châu, sáng nay chơi có vui không? Bà ở đây cũng có thể nghe thấy tiếng cười của cháu truyền đến từ phía bên kia."

Trương Thuý Thuý lấy một thìa lớn cà tím với thịt băm tưới lên mì cho Châu Châu, sau đó mỉm cười đưa cái bát nhỏ dành riêng cho Châu Châu đặt trước mặt cô bé.

Châu Châu khéo léo cuộn sợi mì bằng đôi đũa ngắn, đôi mắt to của cô bé híp lại vì vui vẻ.

"Bà nội, Châu Châu cùng anh Yến Tử và mọi người chơi rất vui! Bọn họ đều nhường Châu Châu.”

"Thật sao? Ha ha ha ha, Châu Châu của bà đúng là người gặp người thích.”

Châu Châu ăn một miếng mì, gương mặt ửng đỏ: "Thật ra không phải như vậy đâu ạ, là mẹ đưa kẹo sữa cho Châu Châu đi phân phát cho các bạn, cho nên các bạn mới đối xử tốt với Châu Châu như vậy.”

Mặc dù Châu Châu còn nhỏ nhưng bé lại rất thông minh, cô bé biết vì sao những bạn nhỏ kia lại đồng ý chơi với bé, lại rất nhường bé.

Nhưng mà, những cái đó không quan trọng, Châu Châu rất thích chơi với các bạn, mọi người đều vui vẻ mới là đều quan trọng nhất.

Trương Thúy Thúy lại không cho là như vậy: “Không phải vậy đậu, các bạn hẳn là nhìn thấy Châu Châu nhà chúng ta đáng yêu nên mới yêu thích cháu đó.”

Diệp Kiều cúi đầu nghiêm túc ăn mì, lắng nghe hai người họ trò chuyện.

Sợi mì rất ngon, Trương Thuý Thuý đã tự mình nhào sợi mì rồi cắt ra, sợi mì nhào càng mỏng thì kết cấu và hương vị càng ngon hơn so với mì cắt bằng dao.

Trong lúc ăn mì, Diệp kiều phát hiện bố chồng đang im lặng ngồi bên cạnh không nói gì.

"Bố, hôm nay bố và mẹ đi đâu vậy ạ? Có vui không?"

Lục Kiến Quốc mím môi: "Cũng bình thường."

Trương Thuý Thuý liếc nhìn Lục Kiến Quốc một cái, sau đó đưa mắt nháy mắt ra hiệu với Diệp Kiều.

Diệp Kiều hiểu ý cho nên không đề cập đến chuyện này nữa.

Sau khi ăn mì và dỗ con gái ngủ trưa, Diệp Kiều mới tìm được cơ hội nói chuyện riêng với mẹ chồng.

"Mẹ, lần này mẹ và bố ra ngoài có chuyện gì xảy ra sao?”

Trương Thuý Thuý hạ giọng nói: "Chúng ta đi tìm việc làm, nhưng sau khi hỏi vài nơi, bọn họ đều không thích chúng ta vì tuổi của chúng ta quá lớn."

Diệp Kiều kinh ngạc mở to hai mắt: "Sao ba mẹ lại gấp gáp tìm việc như vậy ạ?”

"Còn không phải do bố chồng con sao, ông ấy cảm thấy dựa vào tay nghề của mình, chỉ cần ông ấy thể hiện ra, người khác nhất định sẽ muốn thuê ông ấy."

Trương Thuý Thuý đảo mắt, có chút bất đắc dĩ: “Bây giờ tìm việc rất khó.”

Diệp Kiều cúi đầu suy nghĩ, “Thanh niên trí thức trở về thành phố ngày càng nhiều, bọn họ đều cần phải được sắp xếp, công việc trong thành phố có hạn, công việc sắp xếp cho nhóm thanh niên trẻ, có tri thức còn không đủ ... "

"Đúng vậy......." Trương Thúy Thúy thở dài, nhặt ngô trên mặt đất, bắt đầu tuốt hạt. Nếu không làm việc bà sẽ cảm thất thiếu thiếu cái gì đó.

Diệp Kiều di chuyển ghế đẩu lại gần, nhặt lấy một quả ngô.

Chà, những hạt ngô này có thể nấu với lạp xưởng để ăn vào buổi tối.

"Nhưng mẹ và bố không thể cứ ở nhà mãi được, Kiều Kiều, con có ý tưởng gì không?"

Trương Thuý Thuý nhìn Diệp Kiều đầy mong đợi, "Từ trước đến nay con luôn có rất nhiều ý tưởng, con hãy cho mẹ một lời khuyên đi."

Diệp Kiều cười nói: "Vấn đề này con đã từng suy nghĩ qua, con nghĩ bố và mẹ có thể mở một cái cửa hàng nhỏ ở đây.”

"Cửa hàng nhỏ gì?"

"Cửa hàng quần áo. Không phải con và chị dâu đã mở một nhà máy quần áo sao? Phần lớn hàng hoá của bọn con đều được bán ở Thâm Thành, không phải chúng con không muốn bán ở nơi khác, chỉ là những nơi khác bọn con không có người nhận bán. Con nghĩ, mẹ và bố vừa hay lại đến Thủ đô, cho nên chúng ta có người để nhận hàng rồi.”

"Bán quần áo sao?" Trương Thuý Thuý dừng lại động tác trong tay, cau mày suy nghĩ. "Mẹ có thể làm được, mẹ rất thích quần áo chỗ bọn con. Nhưng bố của con nhất định sẽ không muốn...

99

Các nhà máy quần áo bây giờ chủ yếu sản xuất quần áo cho phụ nữ, Lục Kiến Quốc không thể làm gì ở đó, cũng không thể bắt một người đàn ông như ông ấy đi bán áo quần cho phụ nữ được.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, Trương Thuý Thuý không khỏi rùng mình một cái.

"Không được, không được! Tuyệt đối không được! Bố của con nhất định sẽ điên mất. Mẹ cũng không nhìn nổi!"

Diệp Kiều dở khóc dở cười: "Không phải đâu mẹ, quần áo nhiều sẽ rất nặng, vừa hay bố có thể giúp mẹ vận chuyển nó.”

Cửa hàng quần áo không chỉ có duy nhất cửa hàng mà còn có kho chứa đồ, hầu hết các cửa hàng quần áo đều bản quần áo ở phía trước, phía sau làm kho để chứa quần áo.

Việc lấy quần áo từ khó hàng, Lục Kiến Quốc có thể làm được.

"Mẹ của con là một người phụ nữ có thể khiêng 50 cân huyết lợn, cho nên mẹ không cần ông ấy giúp mẹ vận chuyển quần áo!" Trương Thủy Thủy xua tay liên tục.

Diệp Kiều bất đắc dĩ: "Vậy mẹ tinh sao? Trong thời gian ngắn con không thể nghĩ ra công việc nào khác.”

Những công việc khác ở chỗ cô không thích hợp với bố mẹ chồng, phía Lục Thừa lại càng không thích hợp, công việc hiện tại của anh là sản xuất các sản phẩm điện tử công nghệ cao.

“Ba con muốn làm thợ mộc.” Trương Thuý Thuý nhớ lại cảnh tượng sáng nay khi bọn họ ra ngoài, ông già nhà bà cứ nhìn chằm chằm vào cửa hàng đồ gỗ cùng các loại công cụ ở đó.

Hiện tại, cửa hàng đồ gỗ không đơn giản chỉ bán gỗ mà còn đảm nhận nhiều công việc gia công khác nhau, chẳng hạn như khung gỗ và chạm khắc đơn giản.

Cửa hàng nội thất còn khó hơn, về cơ bản có thể nói là một xưởng sản xuất đồ nội thất, đồ nội thất được sản xuất theo đơn đặt hàng, sau khi chọn được kiểu dáng, người bán bắt đầu làm, người mua sẽ chờ để nhận hàng.

"Con cũng biết mà. Trước đây, tất cả bàn ghế trong nhà chúng ta đều là do ông ấy tự tay làm ra. Chẳng qua sau này phải làm ruộng để kiếm điểm công cho nên mới không có thời gian làm nữa."

"Là vậy sao..." Diệp Kiều nhớ lại một chút, bố chồng rất thích làm đồ gỗ, trong khuôn viên nhà họ ở thôn Hạ Hà vẫn còn giữ dụng cụ của ông.

"Vậy con sẽ suy nghĩ lại một chút.”

"Ừ, Kiều Kiều, tốt nhất là cho ông ấy làm nghề thợ mộc, nếu không ông ấy nhất định sẽ đòi quay về thôn." Trương Thuỷ Thuỷ khá thích cuộc sống ở thành phố, bà chưa muốn quay trở về thôn sớm như vậy. "Mẹ thấy mở cửa hàng bán quần áo cũng tốt, mẹ thích bán đồ."

“Vâng!” Diệp Kiều gật đầu đồng ý.

"Chờ buổi tối A Thành trở về, con sẽ thương lượng lại với anh ấy một chút.”

Sau khi trò chuyện xong, mẹ chồng, hai mẹ con tự mình quay trở lại phòng, trong bếp chỉ còn lại một bát ngô vừa mới tuốt.

Buổi chiều, Lục Kiến Quốc và Trương Thuý Thuý lại đi ra ngoài.

Diệp Kiều gửi Châu Châu sang nhà bên cạnh, sau đó về nhà bắt đầu vẽ thiết kế.

Thông thường trong ngành quần áo các kiểu dáng quần áo phải được tung ra vào dịp mùa xuân, mùa hè và mùa đông cho nên nhà máy của họ phải chuẩn bị trước các mẫu quần áo cho năm tới.

May mắn thay, hiện nay nhà máy đã có bộ phận thiết kế riêng, Diệp Kiều chỉ cần thiết kế một vài sản phẩm chính là được.

Trước/247Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tối Cường Yêu Nghiệt Đặc Chủng Binh Vương