Saved Font

Trước/247Sau

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 224: Kiên Trì Với Ước Mơ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Tất nhiên là tôi tự có cách của riêng mình rồi.” Chu Đình Đình cười một cách đầy thần bí.

"Bài kiểm tra tiếng Anh của cô ấy có điểm tuyệt đối, bài luận của cô ấy sẽ sớm được đưa vào tuyển tập các bài văn hay. Mọi người nên biết rằng, từ trước đến nay, tuyển tập các bài văn hay chỉ bao gồm các bài văn trong các kỳ thi đại học được viết bằng tiếng Trung, bài luận tiếng Anh của cô ấy là bài văn duy nhất được đưa vào, đây là một trường hợp ngoại lệ"

Năm người họ đã ở cùng với nhau được hai ngày, cho nên đối với tính tình của Chu Đình Đình bọn họ cũng có chút hiểu biết.

Bọn họ biết, cô ấy rất giỏi giao tiếp, trong hai ngày, cô ấy đã quen gần như tất cả những người trong tòa nhà ký túc xá, vì vậy tin tức của cô ấy cực kỳ đáng tin cậy. Cho nên, đối với với những lời cô ấy nói, bọn họ đều tin tưởng hoàn toàn.

Vì vậy, Tiền Linh liền mở to hai mắt, hỏi: "Cô ấy đã viết gì vậy?"

Chu Đình Đình nhún vai: "Chuyện đó tôi cũng không biết, mấy ngày nữa chúng ta có thể mua về xem."

Kỳ thật, Chu Đình Đình biết đại khái nội dung của bài văn, anh trai cô ấy đã than thở với cô ấy, anh ấy nói Diệp Kiều dùng tiếng Anh để viết về một Trung Quốc mà anh ấy mong chờ trong tương lai.

“Cô ấy thật sự rất giỏi.” Tiền Linh cắn hạt dưa, cảm thấy hình tượng của người bạn cùng phòng cuối cùng này cao vô cùng.

Nơi ở đã chuẩn bị tốt, việc báo danh cũng đã làm xong, Diệp Kiều hoàn toàn được thả lỏng, cô đưa gia đình đến đi tham quan Đại học Bắc Kinh.

Xem qua tháp Bác Nhã, đi qua hồ vô danh, lại đi qua nhà ăn.

Rất nhanh đã đến bốn giờ chiều.

Lục Thừa và mọi người phải rời đi.

Diệp Kiều bất đắc dĩ đem con gái trong lòng giao cho Lục Thừa: "Chăm sóc Châu Châu thật tốt, thứ sáu, sau khi tan học em sẽ trở về."

Đây là điều thuận lợi nhất khi đi học cùng thành phố, cuối tuần cô có thể về nhà, từ thứ hai đến thứ sáu nếu tiết học ít, cô cũng có thể về nhà thăm mọi người.

Lục Thừa dịu dàng nhìn cô: “Thứ sáu anh sẽ đến đón em.”

Diệp Kiều nở nụ cười, biết anh không đành lòng chia tay cô: "Vâng, em sẽ chờ anh."

Trương Thuý Thuý đợi hai người nói chuyện xong, mới nắm lấy tay Diệp Kiều, nghiêm túc dặn dò: "Kiều Kiều, mẹ không biết tại sao trường học của các con nhất định phải để cho các con ở lại trường. Cũng may, đồ ăn trong căn tin của trường rất ngon, con nhớ mua thêm thịt, đừng tiết kiệm."

"Vâng, mẹ cứ yên tâm."

"Đợi bố của con tìm được việc, mẹ sẽ đem tiền ông ấy kiếm được đưa cho con, con cầm mua đồ ăn, đừng để bản thân mệt mỏi.”

Trương Thuý Thuý ghé sát vào tai cô thì thầm, giống như sợ Lục Kiến Quốc và Lục Thừa nghe thầy.

Diệp Kiều nhịn cười một cách khó khăn: "Mẹ, mẹ đối xử với con thật tốt."

“Ừ, mẹ cùng một phe với con mà.” Trương Thúy Thúy cười híp cả mắt, vỗ nhẹ vài cái vào tay Diệp Kiều. “Con cứ yên tâm, mẹ sẽ chăm sóc Châu Châu thật tốt. Việc về của cửa hàng quần áo trước không cần vội, đối với mẹ Châu Châu vẫn là ưu tiên hàng đầu.”

Diệp Kiều suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Vâng ạ, con cảm ơn mẹ."

Ban đầu cô muốn để Trương Thuý Thuý mở cửa hàng quần áo là vì mong muốn của hai vợ chồng già, nhưng bây giờ mẹ chồng nói không cần vội, Diệp Kiều cũng đành phải bỏ qua.

"Công việc của bố cũng đừng nên vội quá, hai ngày nay con đã tìm hiểu qua một chút, nghề mộc rất khó tìm việc.”

"Haiz, tính tình của ông ấy rất nóng.” Trương Thuý Thuý cũng phát sầu. “Trở về mẹ sẽ khuyên nhủ ông ấy.”

Khi họ lên xe, Diệp Kiều đứng bên cạnh vẫy tay.

Châu Châu bị bà nội ôm vào trong lòng lúc này mới kịp phản ứng, cô bé gắt gao túm vào cửa sổ xe, cố gắng rướn người ra bên ngoài.

"Ai da! Châu Châu!" Trương Thuý Thuý vội vàng ôm lấy cô bé, khuôn mặt của bà cũng trở nên trắng bệch vì sợ hãi.

Lục Kiến Quốc cũng vội vàng nắm lấy đôi chân nhỏ của Châu Châu.

Lục Thừa đang lái xe cũng bị cho sợ hãi mà phanh xe gấp.

"Mẹ, mẹ!" Châu Châu nhìn chằm chằm vào mẹ đang đứng ở bên ngoài xe, cô bé dường như có thể cảm nhận được hơi thở của sự chia ly cho nên nước mắt ngay lập tức tuôn rơi.

“Châu Châu.” Diệp Kiều chạy đến, nắm lấy tay cô bé.

Châu Châu khóc gọi cô: "Mẹ, về nhà đi."

Diệp Kiều cảm thấy mắt mình có chút cay cay, cô lắc đầu:” Mẹ phải đi học, Châu Châu về nhà với bà nội trước, được nghỉ mẹ sẽ ngay lập tức trở về gặp con.”

“Ô ô ô, Châu Châu không cần...... Châu Châu muốn mẹ cơ."

Lần đầu tiên Châu Châu biết, đến trường đồng nghĩa với việc chia xa, Châu Châu khóc không ngừng, đôi tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt lấy ngón tay của Diệp Kiều, lắc đầu.

"Đừng khóc, Châu Châu, đừng khóc." Nước mắt Diệp Kiều cũng chảy xuống.

Trương Thuý Thuý ôm lấy Châu Châu liên tục an ủi cô bé.

Lục Thừa xuống xe, đi đến bên cạnh Diệp Kiều, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

"Không sao đâu." Nhìn thấy Diệp Kiều thương tâm, Lục Thừa không thèm để ý ánh mắt khác thường của những người qua đường, vươn tay ôm cô vào trong lòng.

"Kiều Kiều, đừng để đứa nhỏ cản bước tiến của em." Lục Thừa biết, để có thể thi vào đại học, Diệp Kiều đã phải cố gắng nỗ lực bao lâu, mỗi ngày sau khi kết thúc công việc ở nhà máy cô liền vùi đầu vào việc học. Bất kể là đi đâu, cô cũng luôn mang theo một cuốn sổ nhỏ trong túi.

Diệp Kiều ghé vào lòng anh khóc một hồi lâu, trong đầu cô hiện lên vô số suy nghĩ.

Cô đã kiếm được rất nhiều tiền rồi, vậy cô học đại học để làm gì chứ?

Ước mơ vào đại học thực sự quan trọng đến vậy sao? Đời trước cô cũng chưa từng học đại học, chẳng phải cũng rất thành công sao?

Ước mơ so với chồng và con gái thật sự quan trọng hơn sao?

Mặt khác “Diệp Kiều” lại phản bác: Hi sinh cho gia đình là không lý trí, nếu bỏ lỡ cơ hội vào đại học lần này, cô sẽ hối hận cả đời. Thật vất vả mới có thể thi đậu vào Đại học Bắc Kinh, vì ước mơ của bản thân mà cô phải cố gắng rất nhiều, vậy tại sao lại từ bỏ chứ?

Chẳng phải ước mơ của cô là được bước vào giảng đường đại học, học hỏi thêm kiến thức, về sau có thể trở thành người phát ngôn của bộ ngoại giống như trên TV, có thể đứng trên đấu trường quốc tế, đấu tranh vì quốc gia sao?

Diệp Kiều suy nghĩ thật lâu, biểu tình trên mặt cuối cùng càng lúc càng trở kiên định.

Cô lấy khăn tay lau nước mắt, rời khỏi vòng tay Lục Thừa, cười với anh rồi đi về phía ghế sau của xe.

"Châu Châu, mẹ muốn theo đuổi ước mơ của mẹ, con không ủng hộ mẹ sao?"

Đôi mắt của Châu Châu sưng lên vì khóc, đỏ như một con thỏ dễ thương, cô bé lặp lại lời nói của Diệp Kiều: "Ước mơ của mẹ?"

"Ừm, ước mơ của mẹ. Giống như Châu Châu muốn có một con thỏ trắng bằng bông, mỗi ngày nghĩ đến nó đều không ngủ được. Nếu mẹ không đi học thì mẹ cũng không ngủ được.

Châu Châu muốn một con thỏ trắng bằng bông, mẹ liền tìm người làm cho con. Bây giờ, mẹ muốn học đại học, Châu Châu có ủng hộ mẹ không?”

Ủng hộ tương đương với việc bị tách khỏi mẹ. Châu Châu rất thông minh, rất nhanh liền hiểu ý của Diệp Kiều. Đôi mắt cô bé đỏ hoe, cái miệng chúm chím, những giọt nước mắt đọng lại trong đôi mắt to tròn khiến đôi mắt cô bé vừa đen lại vừa sáng: "Mẹ, nếu mẹ không được đi học, có phải mẹ sẽ rất buồn không?"

"Ừ! Mẹ sẽ rất buồn, ngày nào mẹ cũng khóc, ngày nào cũng sẽ ăn không ngon." Diệp Kiều kiên định gật đầu.

Lục Thừa mỉm cười lắng nghe.

Trương Thuý Thuý nhìn cô với ánh mắt phức tạp, trong lòng vừa oán trách lại vừa ủng hộ, nhưng phần lớn lại cảm thấy rất bội phục.

Một người phụ nữ rất khó đi ra được bước này, sống hơn 50 năm, Trương Thuý Thuý đã chứng kiến qua rất nhiều người phụ nữ hy sinh vì gia đình, họ trở nên tiều tuỵ, buồn bã, nhưng cái họ nhận được lại chẳng có gì.

Không nói đến những người khác, chỉ cần nhìn cô con gái lớn Lục Giai của bà là biết, ngu ngốc hy sinh cho gia đình, cuối cùng làm gì có được một kết cực tốt chứ?

Trương Thuý Thuý cụp mắt, ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của cháu gái, im lặng đỡ lấy Diệp Kiều.

Châu Châu cắn môi, vươn tay dùng sức lau nước mắt, nhìn Diệp Kiều bằng ánh mắt vô cùng đáng yêu. Giọng nói của cô bé mềm mại: "Châu Châu không muốn mẹ buồn. Mẹ, mẹ đi học đi, Châu Châu không sao. Châu Châu... Châu Châu sẽ không khóc..."

Nói xong, nước mắt của cô bé lại chảy ra lần nữa, Châu Châu xoay người nhào vào lòng của bà nội.

Mọi người không nhìn thấy nước mắt của cô bé, như vậy cô bé sẽ không khóc.

Bàn tay nhỏ bé của Châu Châu cố gắng đưa ra phía sau, vẫy vẫy thật mạnh, giọng nói buồn bã truyền ra: "Mẹ, mẹ đi nhanh đi, Châu Châu buồn ngủ, huhu...... Châu Châu...... híc...... Mệt rồi”

Mọi người không nhịn được nở nụ cười Trương Thuý Thuý nhẹ nhàng vỗ về Châu Chẫu, mỉm cười gật đầu với Diệp Kiều.

Lục Thừa sờ mặt Diệp Kiều: "Đi thôi, mấy ngày nữa gặp lại."

“Vâng.” Diệp Kiều hít một hơi thật sâu, sau đó lùi về phía sau.

Lần này, cô nhìn theo chiếc xe của Lục Thừa rời đi một cách thuận lợi.

Diệp Kiều đứng đó một lúc lâu, thấy sắp đến giờ tập trung, lúc này cô mới quay người đi về phía Đại học Bắc Kinh.

Trước/247Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Sau Khi Sống Lại Ta Là Tất Cả Đại Lão Ánh Trăng Sáng