Saved Font

Trước/247Sau

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 225: Tôn Oánh Oánh?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Kiều Kiều, ở đây!”

Ngay khi Diệp Kiều bước vào lớp, cô đã nhìn thấy Chu Đình Đình đang vẫy tay với cô.

“Tớ còn tưởng rằng cậu bị muộn rồi ấy chứ.” Chu Đình Đình nghiêng người thì thầm.

“Không có, tớ vẫn kiểm tra thời gian.” Diệp Kiều đặt chiếc túi xách tay của mình xuống, lấy một cuốn sổ và một cây bút từ trong đó ra, theo sau đó là một phong bì màu nâu. Đây là chiếc phong bì mà dì quản lý ở ký túc xá đưa cho cô vào ngày hôm nay.

Diệp Kiều lật nhìn phong bì thì thấy chỉ có địa chỉ và tên của cô được viết trên phong bì.

Những con tem chỉ được dán tem một xu, trông giống như một bức thư của thành phố.

Không biết là ai đã gửi nó cho cô? Diệp Kiều cảm thấy có chút tò mò, thấy giáo viên còn chưa tới, cô liền xé phong bì, lấy ra tờ giấy viết thư ở bên trong.

[Kiều Kiều: Thân gửi, Tôi là Oánh Oánh, tôi sợ rằng khi tôi trở về thôn thì cô đã đi Bắc Kinh rồi, vì vậy tôi đã gửi thư trực tiếp đến trường học của cô.]

Diệp Kiều cười: “Thì ra là Oánh Oánh, nhà của cô ấy ở thủ đô, khó trách chỉ có tem một xu.

“Kiều Kiều, giáo viên đến rồi.” Chu Đình Đình nhắc nhở cô một tiếng.

“Tớ biết rồi.” Diệp Kiều đem phong thư khép lại, không tiếp tục cúi đầu, ngồi thẳng người nhìn về phía bục giảng.

Thầy giáo cầm giáo án bước vào lớp, tóc đã hoa râm nhưng khuôn mặt trông chỉ khoảng bốn mươi tuổi.

“Tôi là cố vấn của các bạn trong bốn năm tới, các bạn có thể gọi tôi là thầy Dương.”

Thầy Dương là một quý ông trung niên hiền lành, nói giọng Bắc Kinh nhưng ông ấy cũng không nghiêm khắc lắm, ít nhất Diệp Kiều có thể thấy được điều này.

“Bây giờ chúng ta sẽ điểm danh trước.”

Nghe điểm danh, mọi người vô thức thẳng lưng, vểnh tai lên.

“...Diệp Kiều.”

“Có!” Diệp Kiều vội vàng giơ tay và kêu lên, tên của cô thực sự được xếp ở vị trí thứ ba.

Thầy Dương ngước nhìn cô, Diệp Kiều lo lắng mím môi nhưng ông ấy chỉ gật đầu với một nụ cười nhẹ, cúi đầu và đánh dấu vào danh sách và tiếp tục đọc những cái tên tiếp theo.

“Tôi nghĩ bảng xếp hạng này có liên quan đến điểm thi tuyển sinh đại học của chúng ta.” Chu Đình Đình thì thầm vào tai Diệp Kiều.

“Có khả năng là như vậy.” Diệp Kiều gật đầu đồng ý.

Cả lớp có khoảng hơn một trăm người ngồi, chắc hẳn toàn là sinh viên hệ ngoại ngữ của lớp bọn họ.

Hơn một trăm cái tên, sau khi Diệp Kiều nghe đến những cái tên phía sau có chút phân tâm, suy nghĩ của cô lại chuyển sang lá thư vừa rồi.

Tại sao Oánh Oánh lại gửi thư cho cô?

Có việc gấp gì hay sao?

“Tôn Oánh Oánh.”

Đột nhiên nghe thấy cái tên quen thuộc này, Diệp Kiều bất chợt ngẩng đầu lên.

“Có!”

Một cô gái ở cuối lớp bên phải giơ tay lên.

Diệp Kiều quay đầu nhìn sang, và người cô nhìn thấy là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

Với khuôn mặt hình trái xoan tròn trịa, đôi mắt to tròn và vẻ ngoài trắng trẻo, dịu dàng, tuổi chắc cũng không lớn cho lắm, trái ngược hoàn toàn với những nam nữ sinh viên da ngăm đen ngồi xung quanh cô ấy.

“Sao vậy?”

Đây là lần đầu tiên thấy Diệp Kiều phản ứng mạnh mẽ như vậy, Chu Đình Đình tò mò nhìn theo hướng nhìn của cô, bên đó là một cô gái xa lạ, cô chưa từng nói chuyện với cô ấy bao giờ.

“Cậu biết cô ấy hay sao?”

Diệp Kiều lấy lại tinh thần và khẽ lắc đầu: “Tớ không quen biết cô ấy. Cách phát âm tên của cô ấy rất giống với tên của một người bạn của tớ.”

Cách phát âm giống nhau nhưng không có nghĩa là các từ cũng giống nhau.

“Đó là điều bình thường. Khi tớ tới trường báo danh, có một người tên Tiền Linh từ Khoa Nghệ thuật ở bên cạnh. Tên của cô ấy cũng được gọi như tên tớ nhưng không phải là tớ...”

Tiền Linh đang ngồi cạnh Chu Đình Đình, sau khi nghe điều này, cô ấy đã dang tay và chia sẻ trải nghiệm bi thảm của mình khi báo danh ở trường.

“Trung Quốc của chúng ta quá lớn, người trùng tên cũng rất nhiều.”

Diệp Kiều gật đầu: “Cũng có lý.”

Trên bục giảng, cố vấn đã đóng danh sách lại và mỉm cười nhìn mọi người.

“Khóa 78 khoa ngoại ngữ của chúng ta đã tuyển chọn được hơn một trăm sinh viên. Chúng ta sẽ cùng nhau học lớp lớn, lớp nhỏ thì cần phải chia thành năm lớp.”

Sau đó, thầy bắt đầu nói về cách phân chia lớp tiêu chuẩn cho các sinh viên nghe qua một lần, cách chia rất đơn giản, số học sinh tận cùng là 1, 6 là lớp 1, số học sinh tận cùng là 2, 7 là lớp 2, lần lượt suy ra.

Diệp Kiều nhìn xuống thẻ trường của mình, số học sinh của cô ấy là 19781103 được in trên đó.

Cô ấy sẽ học lớp 3.

“Tuyệt! Kiều Kiều, tớ học cùng lớp với cậu đấy!” Chu Đình Đình vui vẻ cho Diệp Kiều xem thẻ trường của cô ấy.

Cô thấy số học sinh của cô là: 19781158.

“Được rồi, vậy lúc đó chúng ta sẽ đi học cùng nhau!” Diệp Kiều cũng rất vui khi có người ở cùng ký túc xá học cùng lớp với nhau, để họ có thể chăm sóc lẫn nhau cả trong và ngoài lớp học.

Có sáu người trong ký túc xá của họ, ngoài Chu Đình Đình, số học sinh của Triệu Hồng cũng kết thúc bằng 3.

Những người còn lại, Tiền Linh học lớp 1, Tôn Giai và Lý Giai Du đều học lớp 5, và các số tận cùng của họ là 5 và 0.

“Tại sao không có ai cùng lớp với tớ...” Tiền Linh nhéo thẻ sinh viên của cô ấy và bĩu môi không vui.

“Tớ đến lớp một mình cũng quá chán đi.”

“Đừng buồn, đến lúc đó Kiều Kiều và tớ sẽ đưa cậu đi cùng. Dù là lớp học nhỏ, thì lớp học của chúng ta cũng sẽ không quá phân tán. Tớ đã hỏi rồi, tòa nhà giảng dạy chính của Khoa Ngoại ngữ có rất nhiều phòng học nhỏ, và việc giảng dạy của các lớp học nhỏ sẽ được tập trung ở đó.”

Chu Đình Đình đưa tay ra, bóp cái miệng bĩu môi của cô ấy một cách thích thú.

“Thật không? Đình Đình, cậu nắm bắt thông tin cũng thực nhanh đấy.” Tính khí thất thường của Tiền Linh đến và đi nhanh chóng và bây giờ cô ấy đã vui trở lại.

Diệp Kiều cười và không nói gì, chỉ nhìn hai người họ đùa giỡn.

Thầy cố vấn trên bục giảng thấy mọi người đã bình tĩnh trở lại, liền tiếp tục nói về những điều cần lưu ý.

Diệp Kiều cầm bút ghi chép cẩn thận vào cuốn sổ nhỏ.

Đây là lần đầu tiên cô được đi học đại học, cô cảm thấy mọi thứ ở trường đại học đều rất mới mẻ. Nó hoàn toàn khác với trường trung học cơ sở mà cô từng học ở kiếp trước, phòng học không cố định, học sinh trong lớp cũng không.

Cảm giác bí ẩn và mới lạ này khiến Diệp Kiều nở một nụ cười yếu ớt, những kỳ vọng vô bờ bến tràn ngập trái tim cô.

Các môn học ở Khoa Ngoại ngữ khá đơn giản, về cơ bản được chia thành 4 chuyên mục: nói tiếng Anh, viết, thơ và lịch sử thế giới (chủ yếu tập trung vào lịch sử các nước nói tiếng Anh).

Ngoài ra, có nhiều khóa học tự chọn khác nhau liên quan đến khoa ngoại ngữ, chẳng hạn như ngôn ngữ thứ hai. Thông thường, mọi người sẽ học tiếng Pháp và tiếng Đức.

Nó ít liên quan đến khoa ngoại ngữ và sinh viên cũng có thể chọn các khóa học khác nhau trong các chuyên ngành khác theo sở thích của riêng của họ.

Họ chỉ cần hoàn thành đủ số tín chỉ mỗi năm và điểm học phần đạt tiêu chuẩn.

Nếu trượt, họ sẽ có cơ hội thi bù. Nếu vẫn trượt kỳ thi bù thì họ bắt buộc sẽ phải thi lại.

“Mọi người nên học tập chăm chỉ và đừng quên bài tập về nhà hàng ngày. Việc thi lại là rất nghiêm trọng.”

Là một cố vấn, thầy Dương lo lắng rằng các sinh viên năm nhất sẽ không biết mức độ nghiêm trọng của việc thi lại và sẽ bị cuốn theo đi khi họ đến trường đại học, vì vậy ông ấy đã đặc biệt hướng dẫn căn dặn họ trước một tiếng.

“Được rồi, tiếp theo chúng ta cần bầu lớp trưởng và thành viên ủy ban học tập. Có bạn nào muốn tiến cử hay không?”

"Có"

“Có!”

Sau khi giọng nói của thầy Dương vừa dứt, vậy mà liền có một dòng giọng nói đồng thanh vô tận vang lên.

Diệp Kiều quay đầu nhìn những học sinh giơ tay lên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, học sinh thời đại này cũng quá năng động rồi, cô còn chưa kịp phản ứng lại nữa là.

“Có!” Một giọng nói quen thuộc phát ra từ bên cạnh Diệp Kiều, cô nhìn sang, Chu Đình Đình tự tin giơ tay lên.

“Tốt!” Thầy Dương cười, rất hài lòng với biểu hiện của các tân sinh viên này.

Ông ấy bước vài bước sang một bên và nhường chỗ đứng trên bục giảng.

“Mời tất cả các học sinh có ý định tranh cử lên sân khấu, mỗi bạn có ba phút để giới thiệu về bản thân, để cả lớp nhớ đến bạn.”

Trước/247Sau

Theo Dõi Bình Luận