Saved Font

Trước/247Sau

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 232: Châu Châu Chuẩn Bị Đi Nhà Trẻ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Mẹ ơi, thơm quá!” Châu Châu cười đến nhe cả răng, vươn tay ôm lấy chân Diệp Kiều.

Diệp Kiều cúi đầu nhìn cô bé, mắng yêu: "Con khỉ nhỏ này, con lại đi thám hiểm chỗ nào nữa rồi đúng không? Nhìn con thật là bẩn nha."

“Hì hì, Châu Châu rất ngoan mà.” Châu Châu lau mặt mình, nhìn thấy trên tay áo mình bị dính một ít tro đen nên có chút xấu hổ.

Tiểu An đứng phía sau cô bé, dáng vẻ sạch sẽ, trên mặt nở nụ cười khả ái: "Bác nhỏ ơi, lúc chúng con chơi nhảy lò cò, Châu Châu đã bị té lăn hai vòng."

“Tiểu An, không được nói!” Châu Châu xấu hổ giậm chân, “Con chỉ vô ý không cẩn thận nên bị nghiêng một chút thôi, con đã lập tức đứng lên!” "Ha ha ha ha." Những người lớn trong bếp bị cô bé chọc cười.

Diệp Kiều tôn trọng lòng tự trọng của cô bé nên không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào, dù sao có dì Lưu quan sát cũng sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra.

Cô nhìn thấy thịt kho trong nồi đã chín, con gái và Tiểu An đều bắt đầu chảy nước miếng nên đã lấy hai cái bát nhỏ, cho mỗi đứa vài miếng.

Châu Châu reo hò, hai tay cầm bát vô cùng hào hứng, vui vẻ.

Hai đứa trẻ ngồi xổm trong sân, cái miệng nhỏ ăn từng miếng thịt kho, thỉnh thoảng thì thầm với nhau.

Dì Lưu là một người phụ nữ rất hiền lành, trong nhà chỉ có hai vợ chồng dì, lúc trước dì có một cô con gái nhưng yểu mệnh chết sớm, đã có một khoảng thời gian, dì sống rất khó khăn, buồn bã. Sau khi được nhà họ Diệp mời về chăm sóc những đứa trẻ này, dì đã dành hết tình mẫu tử cho ba đứa trẻ và chăm sóc chúng rất chu đáo.

Mặc dù đứng ôm đứa trẻ ở cửa nhưng dì không chỉ có thể chú ý đến tình hình của Châu Châu và Tiểu An mà còn có thể nói chuyện với Diệp Kiều và những người khác.

"Kiều Kiều, cô nhờ tôi hỏi thăm trường mẫu giáo gần đây. Tôi nghe từ văn phòng khu phố nói rằng trường mẫu giáo Yên Vui bên cạnh chúng ta sẽ mở cửa vào nửa cuối năm nay, có năm hoặc sáu giáo viên trong đó có trình độ học vấn cấp ba và có đầy đủ bằng cấp, chứng chỉ."

“Thật sao?” Diệp Kiều vui vẻ, “Bọn họ có nói là nhận bé bao nhiêu tuổi không?”

"Hơn ba tuổi là được."

"Tốt, đến lúc đó tôi sẽ đưa Tiểu An và Châu Châu đi đến đó học."

Trên thực tế, tất cả các nhà máy lớn hiện nay đều có nhà trẻ riêng, Lục Thừa có địa vị rất cao trong nhà máy sắt thép, theo lý thuyết, cả Châu Châu và Tiểu An đều có thể nhập học, nhưng Diệp Kiều không thích vì nó quá xa, không dễ đưa đón.

Hơn nữa nhà trẻ ở nhà máy sắt thép, nói dễ nghe thì là nhà trẻ, nhưng trên thực tế chính là nhà giữ trẻ và không có thầy dạy chữ cho bọn trẻ.

Diệp Kiều không thích lắm, môi trường học tập rất quan trọng, việc rèn luyện sự tập trung cho trẻ nên bắt đầu từ khi còn nhỏ.

"Đúng vậy, Châu Châu thông minh như vậy, chúng ta không thể trì hoãn."

Trương Thúy Thúy gật đầu đồng ý với con dâu vô điều kiện.

Tiểu An nghe những gì người lớn trong bếp nói, cô bé thương hại nhìn Châu

Châu đang vùi đầu vào ăn thịt heo kho tàu bên cạnh. Châu Châu, người hoàn toàn không biết rằng mẹ đã định để mình đi học tập (phấn đấu), mở cái miệng đầy dầu mỡ ra, chớp chớp mắt đầy khó hiểu: "Tiểu

An, em đang nhìn cái gì vậy?"

“Không có gì.” Tiểu An thở dài, đưa tay sờ đầu Châu Châu, trìu mến nói.

"Châu Châu, hãy cố lên nha."

Ai kêu sau này chị phải thừa kế gia sản hàng tỷ chứ, nếu từ nhỏ không nỗ lực thì không thể làm được điều đó đây.

Tiểu An nghĩ đến kinh nghiệm chăm chỉ nỗ lực học tập của mình ở kiếp trước mà không khỏi rùng mình. Cô bé không thích đọc sách, học hành cũng luôn yếu kém, không có căn cơ, vì vậy để không làm cho cha thất vọng, cô ấy đã làm rất nhiều, đó thực sự là một sự cố gắng nỗ lực giống như người xưa treo đầu lên đọc sách, lấy dùi đâm vào đùi để tỉnh táo cầu học vậy.

Thế cho nên sau này Tiểu An có chút ghen ghét, hậm hực với Châu Châu. Khi biết Châu Châu có thể dễ dàng vượt qua mình mà vào được một ngôi trường danh tiếng, cô ấy càng tuyệt vọng hơn. Kiếp trước, có thể quan hệ của hai người mâu thuẫn cũng một phần nguyên nhân rất lớn là do mình ghen ghét.

Cô ghen tị vì Châu Châu có thể đạt điểm cao như vậy, ghen tị vì Châu Châu có thể đứng ngang hàng với chàng trai mà mình thích.

Tuy nhiên, mắt nhìn của Châu Châu trong việc lựa chọn đàn ông thực sự rất tệ.

Khi em đã sắp chia tay với tên lưu manh kia, mà chị còn trèo lên giường của hắn...

Nghĩ đến đây, Tiểu An không khỏi thở dài.

Châu Châu càng khó hiểu: "Tiểu An, em không ăn được sao? Chị giúp em ăn một miếng được không?"

Tiểu An: "..." ་་

"Không có! Em có thể ăn nó!" Ahhh, đừng lấy thịt lợn kho tàu của em!

Tiểu An không còn nhiều tâm tư để nghĩ đến chuyện buồn trong tình cảm như vậy nữa, vội vàng vươn tay bảo vệ bát nhỏ của mình.

Đũa của Châu Châu đã gắp trúng thịt kho tàu trong bát nhỏ của Tiểu An, cô bé nghe vậy vô cùng thất vọng, mất mát, cúi đầu xuống chép chép cái miệng nhỏ.

Bát nhỏ của cô bé đã trống rỗng.

Ừng ực, bé muốn tiếp tục ăn thịt!

Nhìn thấy bộ dạng ấm ức của cô bé, Tiểu An không đành lòng: "Vậy em chia cho chị một nửa, em cũng chỉ còn có một miếng."

"Ha ha, cảm ơn Tiểu An! Chị biết em yêu chị nhất mà!"

Cô bé hài lòng, di chuyển cái bát nhỏ của mình sang, Châu Châu vui vẻ lắc lắc cái mông nhỏ của mình hai lần.

Hai cô bé chụm đầu vào nhau, vừa thì thầm những nói chuyện mà người lớn nghe không hiểu, vừa ăn ngon lành.

Lúc Lục Thừa thức dậy thì đã muộn, trong nhà yên tĩnh, trong phòng chỉ có một ngọn đèn thắp sáng.

Diệp Kiều đang đọc sách dưới đèn bàn.

Nghe thấy động tĩnh phía sau, Diệp Kiều đặt bút xuống, quay đầu nhìn anh, đẩy gọng kính trên sống mũi. Để bảo vệ đôi mắt của mình, cô đeo một cặp kính không độ để dùng khi đọc sách.

"Anh tỉnh rồi à? Có đói không? Em có để lại ít đồ ăn cho anh."

"Ừm...' Lục Thừa dựa vào đầu giường vẫy tay với cô.

Diệp Kiều không biết anh muốn gì, cô đi tới: "Làm sao vậy?"

Lục Thừa vươn tay ôm lấy cô, kéo cô vào lòng, giọng nói vẫn còn khàn khàn như vừa mới ngủ dậy: "Đã lâu lắm rồi anh mới thấy người vợ yêu dấu của mình."

Diệp Kiều khẽ cười một tiếng: "Trước khi đi ngủ không phải đã thấy em rồi sao?"

“Cái đó không giống nhau.” Lục Thừa vuốt cổ cô, và cúi đầu hôn lên mắt cô.

Diệp Kiều không hỏi tại sao lại không giống nhau, cô chỉ lặng lẽ dựa vào trong lòng anh và để anh hôn cô.

Bầu không khí giữa hai người thật nhẹ nhàng và yên tĩnh.

Tư thế cũng dần dần thay đổi, Diệp Kiều bị anh đè ở dưới thân, môi cũng bị hôn, hô hấp hai người đan vào nhau thật lâu.

Mãi cho đến khi bụng Lục Thừa phát ra tiếng “ùng ục”, Diệp Kiều mới đau lòng đẩy anh ra.

"Ăn trước đã."

“ừm.” Lục Thừa lười biếng nói.

Diệp Kiều hiếm khi thấy anh như vậy, nhưng cũng khá có cảm giác mới mẻ, cô vươn tay nhéo cằm anh, lắc lắc.

"Sao hả? Tiểu mỹ nam còn muốn trẫm tự mình hầu hạ hả?"

Lục Thừa cười nói: "Vậy nữ hoàng có muốn hay không?"

Diệp Kiều cười gật đầu: "Đương nhiên nguyện ý! Ái Phi chờ một chút!"

Cô bật dậy, vào bếp bưng đồ ăn lên, tìm một chiếc bàn nhỏ đặt trên giường, trước mặt anh.

"Ái Phi, ăn đi. Trẫm đặc biệt làm cho chàng, đã được hâm nóng trong nồi rồi."

“Hoàng thượng đối với ta thật tốt.” Lục Thừa nghiêm túc gật đầu, bắt đầu ǎn.

Các món ăn đều là những món anh thích, Lục Thừa ăn rất thỏa mãn.

Nếu dạ dày của một người đàn ông được thỏa mãn thì người đàn ông đó tự nhiên sẽ thỏa mãn vợ mình vào ban đêm.

Đêm nay, Diệp Kiều đã trải qua một đêm thật là phong phú, cô gần như không thể ra khỏi giường vào hôm sau.

May mắn thay, hôm nay là chủ nhật, cô vẫn còn có một ngày để nghỉ.

***

Thứ hai, Lục Thừa lái xe đưa cô đến trường.

Trong khoảng thời gian này, Lục Thừa rất bận rộn, đã lâu không xuất hiện ở trường học, xe của anh vừa dừng ở trước cổng liền thu hút ánh mắt tò mò của học sinh.

"Thật là giàu, đến mức có thể lái xe đến trường."

"Có phải là đưa em gái đến trường không?"

"Anh em nào mà thân thiết như vậy? Chẳng phải là loạn cái gì sao..."

Rõ ràng bọn họ thấy hai người nắm tay nhau.

Tiếng thì thầm vẫn tiếp tục.

Trước/247Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Diệp Thần Tôn Di Hạ Nhược Tuyết