Saved Font

Trước/247Sau

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 85:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Một lúc lâu sau, Diệp Kiều mới thở hổn hển mà đẩy ra cơ thể anh ra“Được rồi, em đã trả phí rồi đấy, bây giờ anh nói tiếp đi."

“À, cái tên Trương Thành Phát đó khi tham nhũng thì lá gan rất lớn, nhưng khi thực sự bước vào phỏng thẩm vấn thì lại nhát cáy như chuột”

Lục Thừa ngón tay cái lướt qua khóe môi mình nhìn thấy đầu ngón tay có một vết đỏ nhàn nhạt liền là lưỡi liếm liếm một chút.

Mặt Diệp Kiều lập tức đỏ bừng, cô vội vàng lấy khăn tay từ trong túi ra, áp vào khóe miệng của anh.

“Anh đừng như vậy! Đợi chút nữa em còn phải đi ra ngoài!”

Đẹp trai quá! Cô thật sự không chịu được cám dỗ mà!

“Ha ha ha ha.” Lục Thừa cười to thành tiếng, cúi đầu tùy ý để cô lau mặt cho anh, dù sao trong vô thức cô vợ của anh đã ngồi lên trên đùi của anh.

Hai tay anh ôm lấy eo vợ, Lục Thừa cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Hừ! Hai người ở trong phòng nói chuyện tại sao lại phải ngồi đối diện với nhau cơ chứ?! Ngồi ở trên đùi của anh không phải là tư thế tốt nhất hay sao.

Diệp Kiều không phát hiện có cái gì đó không đúng, còn ở trong lòng ngực anh điều chỉnh tư thế ngồi, một bên cẩn thận lau mặt cho anh một bên thúc giục anh nói tiếp.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, Trương Thành Phát liền đem những chuyện xấu mà anh ta đã từng làm đều khai ra hết. Anh ta không chỉ là tham ô, mà còn buồn lâu các di vật văn hóa, trong mấy năm nay số lượng di vật văn hóa mà anh ta bán ra ngoài là nhiều vô số kể."

Diệp Kiều không vui hừ lạnh: “Người này quá xấu xa rồi.

“Còn không phải sao. Chỉ bằng tất cả những hành vi phạm tội của anh ta, không chừng anh ta sẽ phải ngồi tù đến hết đời. Chúng ta xem như đã làm được một việc tốt.”

“Anh vẫn không có nói đến vấn đề chính. Bạn của sư phụ Hứa như thế nào rồi?”

Lục Thừa cười dụi dụi vào người cô: “Vụ án đã được thẩm tra lại. Vốn dĩ anh ta là người có liên quan đến vụ án ngay từ đầu, lúc đó xử nhóm người sư phụ Hứa có tội, anh ta cũng chỉ tình cờ dính líu, cho nên anh ta mới không bị đưa đến nông trường, chỉ là quét rác dọn dẹp vệ sinh ở đường phố.

Lần này sau khi những việc mà Trương Thành Phát làm bị điều tra ra, bên phía công an ngay lập tức đem những vụ án mà anh ta đảm nhận đều điều tra lại một lần nữa cho nên vụ án đã được điều tra lại mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.”

“Đám người sư phụ Hứa có thể trở về thành rồi sao?” Diệp Kiều có chút tò mò hỏi.

Lục Thừa lắc đầu: “Không đơn giản như vậy, chuyện của bọn họ có liên quan rất lớn, cảnh sát cần nhiều thời gian hơn để điều tra và thu thập chứng cứ. Nhưng Mạnh Hoa đã có thể tự do hành động. Anh đã đem mối quan hệ sản xuất của anh ta chuyển tới chúng ta nơi này. Kể từ hôm nay, anh ấy là công nhân tạm thời của chi nhánh hậu mãi của chúng ta tại Thành phố Điện tử Thâm Thành. "

Mạnh Hoa chính là tên của nhà nghiên cứu tư liệu.

“Nói cách khác nhà máy của anh có thể bắt đầu được thành lập. Chúc mừng anh, A Thừa.” Diệp Kiều sờ sờ mặt anh và cười nói.

Cô dường như thấy rằng số phận đang đi trên con đường đã định sẵn, và Lục Thừa cuối cùng sẽ trở thành người trong trí nhớ của cô.

Cô chỉ không biết liệu cô có còn được ở bên cạnh anh ấy khi anh ấy đứng trên đỉnh cao nhìn ra thế giới hay không.

Diệp Kiều trong lòng thoáng hiện lên vẻ bị thương.

Khi cô yêu Lục Thừa, khi cô quyết định không chạy trốn nữa thì Diệp Kiều đã mất niềm tin vào việc thay đổi dòng định mệnh được thiết lập trong cuốn sách.

“Đúng vậy. Cho nên hôm nay anh đã mời gia đình của Phó Văn Đình, vừa lúc hai gia đình chúng ta gặp mặt và cùng nhau ăn một bữa cơm, em có thể làm quen với Ôn Noãn. Anh cũng có thể nhân cơ hội này cùng Phó Văn Đình nói chuyện hợp tác.”

“Được! Em đã sớm muốn gặp mặt Ôn Noãn một lần!” Diệp Kiều lắc lắc đầu, gạt bỏ nỗi bị thương trong lòng, bắt đầu mong chờ buổi tối cùng Ôn Noãn gặp mặt.

Người phụ nữ của Phó Văn Đình, làm Phó Văn Đình nhớ mãi không quên trong nhiều thập kỷ, Diệp Kiều thật sự rất tò mò cô ấy là người như thế nào.

“Buổi tối em nên mặc bộ quần áo nào để trông có thể phù hợp nhất?”

Diệp Kiều hất bàn tay đang càn quấy trên người cô ra, đứng dậy khỏi đùi anh và đi về phía tủ quần áo.

Lục Thừa bất đắc dĩ lắc đầu. Cô vợ nhà anh cũng thật là, dùng xong liền ném anh đi.

“Mặc bộ màu đỏ này thì như thế nào?” Diệp Kiều lấy ra chiếc váy màu đỏ mà cô mặc cho Lục Thừa xem vào tối hôm đó, cô cũng thực thích nó, nhưng vẫn không có cơ hội nào để mặc nó ra ngoài.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Kiều hoặc là ở trong phòng bếp ở nhà để nấu ăn, hoặc là đang làm việc ở xưởng may quần áo, trong cả hai trường hợp trên thì mặc quần tây chỉnh tề đều sẽ tiện lợi và an toàn hơn.

Diệp Kiều đã trải nghiệm luật pháp và trật tự ở nơi đây trong thời đại này.

Vào thời điểm đó, cả người cô đều đang ở trong tình trạng rất tồi tệ, ngoài đường phố cầm dao đi giết người còn được nữa là?

Không có gì lạ khi Quốc hội Trung Quốc đã phát động hai cuộc đàn áp vào năm 1983 và 1996. Nếu không có một hệ thống luật pháp hoàn chỉnh, rất khó để giải quyết vấn đề an ninh với lực lượng cảnh sát hiện tại.

“Chiếc váy cần được kết hợp với một cái áo khoác.” Lục Thừa chạy tới cầm áo gió khoác lên váy đỏ, đoan chính nói: “Nếu không em sẽ lạnh!”

Diệp Kiều nheo mắt nhìn anh. Lục Thừa né tránh ánh mắt của cô, chột dạ cúi đầu sờ sờ cái mũi của anh: “Hay là chúng ta đổi bộ váy khác được không?”

“Ồ? Anh cảm thấy nào chiếc nào tốt hơn? Cái này thì thế nào?” Diệp Kiều cũng không vạch trần anh, xoay người lại cầm một chiếc váy khác.

Lục Thừa nghĩ trong lòng: Chiếc váy này rất dài, lại có ống tay áo dài, cũng không phải là cổ chữ V. Có thể che chắn cho vợ anh không lộ xíu nào, thật hoàn hảo!

“Có thể!”

“Được rồi! Vậy thì lấy bộ này!”

Diệp Kiều trong lòng cười trộm, đem quần áo trải lên trên giường, quyết định buổi chiều trở về thay.

“Em muốn đi xem một chút bên xưởng may quần áo, hai giờ chiều em sẽ quay về.” Cô cũng không định làm hỏng lịch trình của mình, cho nên cô sẽ trở về sớm nhất có thể.

Lục Thừa vừa lòng gật đầu: “Không thành vấn đề! Anh đưa em qua đó, hai giờ chiều sẽ chạy qua đón em.”

“Dạ được ạ.”

Lúc này Hai người mới cùng nhau đi ra ngoài.

Buổi chiều, Diệp Kiều trở về phòng và thay quần áo, còn mặc áo khoác vào.

Lục Thừa đã lái xe trở về, vẫn là chiếc xe bán tải anh thường lái mà không biết là anh mượn ở đâu.

Chưa đến lúc anh cần dùng xe hơi để lấy thể diện, phải sử dụng tiền một cách thông minh.

Những ngày đầu khởi nghiệp, Lục Thừa biết cái gì nên mua cái gì không nên mua, dù sao cái gì cũng có thể tiết kiệm được thì sẽ tiết kiệm.

“Kiều Kiều, lên xe đi.”

“Được.” Diệp Kiều Nhanh nhẹn leo lên ghế phụ lái, đặt chiếc ví lên đùi của cô.

Lục Thừa khởi động xe và cũng dành thời gian để khen ngợi cô.

“Em trông thật xinh đẹp.”

“Thật vậy sao?”

Diệp Kiều mi mắt cong cong, lén nhìn sườn mặt của anh, trong lòng cười nói: Đợi chút cởi ra sẽ càng đẹp hơn, anh đừng có mà thay đổi sắc mặt là được.

“Tất nhiên! Vợ của anh đẹp mọi lúc mọi nơi!” Những lời yêu thương thốt ra từ miệng anh.

Anh lái xe, dùng cằm nhấp vào ngăn kéo nhỏ phía trước người phụ lái.

“Kiều Kiều, lát nữa nên có một buổi chiêu đãi nhỏ. Phó Văn Đình muốn giới thiệu anh với một số người, chiêu đãi cũng không có gì ăn cho nên em cứ đi ăn no trước đi nhé.”

“Được.” Diệp Kiều cũng rất quen thuộc đối với tiệc rượu, trên cơ bản người tham gia tiệc rượu đều là bưng rượu đi khắp nơi xã giao, ăn cũng chỉ ăn một ít điểm tâm.

Cô đi cùng Lục Thừa lần này, chủ yếu là làm người vợ ngoại giao cùng với anh, không thể vội vàng ăn uống.

Diệp Kiều ấn nút xuống, lấy từ trong ngăn kéo ra đồ ăn, đó là bánh bao trứng, chả bò và cơm cuộn yêu thích của cô.

“Anh cũng ăn chút đi.” Lợi dụng tốc độ xe chậm và xung quanh tương đối an toàn, Diệp Kiều đưa miếng chả bò đến miệng Lục Thừa.

Đôi vợ chồng son liền như vậy, một đường ăn cho đến khi tới địa điểm bữa tiệc. Khác với bữa cơm liên hoan như Yến Cẩm Đường, địa điểm tổ chức tiệc rượu là ở bên trong một trang viên.

Đi qua những mái vòm cao, đi qua bãi cỏ xanh rộng lớn và bước vào sảnh của bữa tiệc.

Được...... Cũng coi như là khá đơn giản. Khác với sự xa hoa trong ấn tượng của Ye Jiao, đại sảnh này không ngờ lại đơn giản, bài trí rất bình dân, có thể gọi là thanh đạm.

Diệp Kiều cũng lần đầu tiên biết chức vụ của Phó Văn Đình, anh ta là phó giám đốc Văn phòng Thiết bị nặng, với chức vụ phó phòng.

Phòng thiết bị nặng chịu trách nhiệm chính về xuất nhập khẩu máy móc lớn và lập kế hoạch cho các doanh nghiệp công nghiệp nặng lớn trong nước, phòng thiết bị nặng chịu trách nhiệm về dự án PVC quy mô lớn.

Polyvinyl clorua được sản xuất công nghiệp được sử dụng rộng rãi trong vật liệu xây dựng, sản phẩm công nghiệp, nhu yếu phẩm hàng ngày, da sàn, dây và cáp, màng đóng gói, rãnh bịt kín, sợi, v.v. Nó là một thứ rất phổ biến trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, thường được gọi là: nhựa.

Chi phí của những dự án này được tính bằng đơn vị 100 triệu, có thể tưởng tượng chức vụ của Phó Văn Đình quan trọng như thế nào.

Chưa kể, trong cuốn sách này, gia đình của Phó Văn Đình cũng rất lớn, và các mối quan hệ của anh ta là không thể tưởng tượng được.

“Lục Thừa, lại đây.” Ngay khi Diệp Kiều và Lục Thừa bước vào sảnh tiệc, Phó Văn Đình đã vẫy tay với họ. “Phó tổng, rất vui khi được gặp anh.” Diệp Kiều hướng tới hắn cười gật đầu.

“Xin chào, Lục phu nhân.” Phó Văn Đình cũng thực khách khí, hắn cười nhìn về phía bên trái.

“Cô có thể qua đó nói chuyện với vợ tôi, một mình cô ấy rất nhàm chán.”

Diệp Kiều nhìn theo hướng nhìn của anh ta và nhìn thấy một người phụ nữ có thân hình rất nóng bỏng đang dựa vào lan can.

Cô ấy đang cầm một ly rượu trong tay, chậm rãi lắc lư nó, đôi mắt nhìn vào đại sảnh, và dường như cô ấy không tập trung.

Trước/247Sau

Theo Dõi Bình Luận