Saved Font

Trước/50Sau

Thập Niên 80: Đại Vương Hải Sản (Dịch)

Chương 34: Dẫn Đi Chơi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Đi đi, đừng chạy lung tung.” Lưu Tú Hồng không có gì phải lo lắng, dù sao Hào Hào thích chạy khắp nơi, cô chỉ đặt Kiệt Kiệt xuống, cầm lấy khăn chị dâu thứ đưa cho, lau mặt và tay cho con trai.

Không lâu sau, ba đứa bé đã chạy không còn bóng dáng tăm hơi.

Bỏ khăn xuống, Lưu Tú Hồng cười nói: “Chỉ trong nháy mắt đứa bé đều đã lớn như vậy, tháng chín sang năm, có phải Cường Cường và Bân Bân sẽ học tiểu học hay không?”

“Thực ra năm nay Cường Cường đã có thể đi học, nhưng thằng bé không muốn đi. Mẹ nghĩ nên để đứa bé ở nhà chơi một năm, sang năm cùng đi học với Bân Bân, hai đứa bé còn có thể làm bạn kèm, đỡ bị người ta bắt nạt.” Mẹ Lưu ôm lấy Kiệt Kiệt: “Ôi cháu ngoại của bà, nhìn thịt đầy người này, cái bụng nhỏ đều đã nhô lên, mẹ cháu cho cháu ăn gì ngon rồi hả?”

Kiệt Kiệt đã hoàn toàn quên bà ngoại cậu bé, nhưng mà đứa nhỏ rộng lượng, còn được Lưu Tú Hồng đưa tới bãi phơi cá làm việc, bình thường cũng có người tới ôm cậu bé đùa cậu bé. Bởi vậy khi mẹ Lưu ôm cậu bé cũng hoàn toàn phối hợp, không sợ chút nào.

“Mỗi ngày đều ăn cháo, cách vài ngày con còn cho đứa bé ăn trứng, hiện giờ thằng bé ăn nhiều, thường xin ăn với anh trai.” Lưu Tú Hồng thuận miệng đáp.

Mẹ Lưu thấy hiện giờ con gái như vậy, đúng là khác với lúc trước, ít nhất tinh thần tốt hơn, nhưng mà nhìn gầy đi không ít.

Thực ra gầy là chuyện khó tránh khỏi, trước đây cô làm việc đều không cần chăm chỉ, trong lòng nhớ mong con trai út, thường nghỉ ngơi nhiều buổi sáng. Cộng thêm chồng cô thương cô, cho dù mỗi tháng phải hiếu kính mẹ chồng tiền và phiếu lương, nhưng thực ra vẫn còn đủ dùng.

Chính vì lúc trước quá hạnh phúc, vừa mới xảy ra chuyện, cô mới có thể trong mấy ngày ngắn ngủi cả người gầy đi mấy cân. Cho dù sau này chịu được, nhưng vì bắt đầu làm việc vất vả, chỉ trong chốc lát không bổ sung trở lại được.

“Nào, Kiệt Kiệt để mợ hai ôm cháu một lát nào.” Mẹ Lưu đùa cháu ngoại một lát, thì nhanh chóng giao đứa bé cho con dâu thứ, lại bảo con dâu cả đi chuẩn bị cơm trưa.

Vừa thấy tư thế này, Lưu Tú Hồng còn có thể không rõ được sao? Cười khổ, đồng thời cô không thể không kìm nén nghe mẹ khuyên nhủ chuyện tái giá.

Nghe thì nghe, dù sao chuyện tái giá này vẫn do cô tự mình quyết định.

Thói đời chính là như vậy, khó mà nhìn được người khác sống cô độc một mình.

Không nói tới chuyện cô là một tiểu quả phụ, hôm nay cho dù cô là đàn ông, không còn bạn đời nữa, người trong nhà sẽ thúc giục tìm người mới. Còn có người đã đến tuổi mà chưa kết hôn, bình thường cũng sẽ bị nhắc tới, không liên quan là nam hay nữ, giống như chỉ cần cô đơn, bản thân chuyện này đã là sai lầm.

Trước khi Lưu Tú Hồng về nhà mẹ để cũng đã có giác ngộ, bởi vậy nghe lời mẹ Lưu nói, không cảm thấy kỳ lạ một chút nào.

“Con ấy à, đều đã là mẹ hai con, sao còn có thể nổi nóng giống như trước đây? Có phải bà già nhà họ Hứa không cho con tái giá hay không? Mẹ nói với con, hiện giờ là xã hội mới, con không thể làm bừa theo mẹ chồng con. Bản thân bà ta đã nhiều tuổi, con còn khá trẻ.”

“Nghe mẹ nói đi, mẹ là mẹ ruột con mẹ có thể hại con sao? Cùng lắm thì tìm hình dáng gì đều nghe theo con, dù sao con được tái giá thì nhất định phải tái giá, nếu không thì sau này sống thế nào đây?”

“Tú Hồng! Con có nghe thấy không? Tái giá, nhớ kỹ chưa?”

Thái độ của mẹ Lưu vô cùng kiên quyết, huống hồ theo ý bà ấy, mất đi trụ cột trong nhà, như vậy có khác gì chết đi!

Thử nghĩ mà xem, nhà khác có đàn ông kiếm tiền nuôi gia đình, con gái bà ấy phải làm sao bây giờ? Thực sự dựa vào mấy công điểm miễn cưỡng sống tạm sao? Còn có tương lai hai đứa bé chậm rãi trưởng thành, khắp nơi đều phải xài tiền, tiền ở đâu ra? Càng khỏi phải nói cánh cửa của quả phụ vốn không nhiều, cô gái ngoan tái giá có thể sống thoải mái tự tại, dựa vào cái gì phải chà đạp mình, sống những ngày khổ sở như thế?

Bình tĩnh mà xem xét, ý nghĩ của mẹ Lưu hoàn toàn chính xác, nhưng bà ấy xem nhẹ ý nguyện của Lưu Tú Hồng.

Tính nhẫn nại của Lưu Tú Hồng vẫn luôn rất tốt. Thực ra chỉ nhìn bề ngoài của cô, hoàn toàn là cô gái nhỏ dáng vẻ mềm yếu không nơi nương tựa, chỉ có người thân thiết mới biết được, bình tình tính tình cô rất tốt, nhưng không chịu nổi thỉnh thoảng sẽ lì lợm y như con lừa.

Đợi mẹ Lưu nói hết những lời nghĩ mất mấy ngày ra xong, Lưu Tú Hồng mới mỉm cười mở miệng: “Mẹ, những lời mẹ mới nói rất có đạo lý, nhưng mà con người ấy à, không cần thiết nhất định phải dựa theo đạo lý sống đúng không? Mẹ nói con tái giá, cuộc sống sau này sẽ dễ chịu, vậy Hào Hào và Kiệt Kiệt thì sao?”

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận