Saved Font

Trước/50Sau

Thập Niên 80: Đại Vương Hải Sản (Dịch)

Chương 36: Hỏi Dò

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Vâng.” Cháu trai cả liên tục gật đầu, còn nói: “Cháu không đi đâu chơi, cháu mới rời thuyền. Cô út cô còn chưa biết đúng không? Tháng trước cháu mới cùng lên thuyền với đám lão sư phụ.”

Mẹ Lưu vốn còn muốn khuyên vài câu, cho dù biết rõ tính tình của con gái út nhà mình, nhưng không khuyên nhủ bà ấy không cam lòng. Chỉ có điều cháu trai cả rẽ ngoặt như vậy, bà ấy lập tức không biết nên nói gì, muốn nói thì không biết nói từ đâu, kìm nén một lúc lâu, quyết định đứng dậy đi về phía nhà bếp.

Cho dù mẹ Lưu không mở miệng hứa hẹn gì, nhưng mà Lưu Tú Hồng vẫn xem hiểu.

Chỉ có điều cô vẫn không nhịn được thở dài một hơi, bên nhà mẹ đẻ cho đến bây giờ đều không phải vấn đề, phiền phức mà cô phải đối mặt hiện giờ là làm thế nào kiếm được tiền.

Đợi khi ăn cơm trưa, hình như là mẹ Lưu có nói với người trong nhà trước, cuối cùng không ai nhắc tới chuyện này nữa, mà nói tin tức mới trong đôi.

“Ôi chao, ai ôi, em chồng em lúc trước không phải sống chết đòi học lại sao? Sao không đi nữa?”

Lưu Tú Hồng lắc đầu nói: “Không đi được, mẹ chồng em không trả tiền mà. Nhưng mà dù sao công việc cũng sắp xếp xong, cô ấy là học sinh cấp 3, thực ra thành tích cũng không kém, nói ngọt lại biết xử lý, phân tới trong bộ phận sân khấu đội bọn em, làm việc dưới quyền chủ nhiệm phụ nữ.”

“Cô ta có bắt nạt em không?”

“Chuyện đó thì không đến mức.” Lưu Tú Hồng không nói gì, hiện giờ em chồng cô chẳng quan tâm phân cao thấp với cô, đơn giản là hai ngày trước phát tiền lương và phiếu lương thực, đều gọi mẹ chồng cô đến lĩnh.

Thực ra bà cụ Hứa còn muốn “giúp” Lưu Tú Hồng đi lĩnh, đáng tiếc bác gái chủ nhiệm sớm đã đoán được sẽ có chuyện này, cho nên bảo Lưu Tú Hồng đi lĩnh trước.

Phiếu lương thực và tiền mua lương thực của cô được bảo vệ, tiền lương và phiếu lương thực của hai anh em Hứa Quốc Khánh và Hứa Thu Yến đều không bảo vệ được. Hứa Quốc Khánh còn đỡ, hơn nửa thời gian của anh ta đều ở trên thuyền, hơn nữa lúc trước vẫn luôn làm như vậy. Hứa Thu Yến thì khó chịu, mỗi ngày ở nhà ầm ĩ, muốn bà cụ Hứa giao tiền và phiếu lương thực của cô ta ra.

Nhưng mà chuyện này không cần phân trần với người nhà mẹ đẻ, dù sao Hứa Thu Yến không bắt nạt tới đầu cô.

Nhưng có đôi khi, con người thực sự không nên nhắc tới.

Đợi tới lúc chạng vạng tối, Lưu Tú Hồng và hai con trai quay về đội ngư nghiệp Đông Hải, thì gặp Hứa Thu Yến ở cửa.

Mới đầu Hào Hào không thấy rõ người tới là ai, đợi Hứa Thu Yến gọi một tiếng “chị dâu”, toàn thân cậu bé giật mình, sợ tới mức trốn vào trong lòng mẹ.

Lưu Tú Hồng vỗ đầu cậu bé, trấn an nói: “Con đưa em trai vào buồng trong được không? Cô út con tìm mẹ có việc.”

Đuổi hai đứa bé đi xong, Lưu Tú Hồng mới gọi Hứa Thu Yến vào nhà, cũng không khách sáo, lập tức hỏi có chuyện gì.

Cho dù Hứa Thu Yến bất mãn chuyện cô ngay cả tách trà cũng không cho cô ta uống, nhưng vì hôm nay tới thực sự có chuyện quan trọng hơn, lập tức kìm nén bất mãn trong lòng, mở miệng nói: “Hôm nay chị về nhà mẹ đẻ đúng không? Có người nói nhìn thấy chị ngồi cùng xuồng ba lá với đại đội trưởng.”

“Cho nên?” Lưu Tú Hồng đánh giá cô ta: “Đại đội trưởng có đối tượng, em không thể vì chị ngồi cùng một xuồng ba lá với anh ta, thì nghĩ bố trí gì đó đúng không?”

“Chị nghĩ đi đâu vậy? Tôi chỉ muốn hỏi chị một chút, hôm nay anh ấy đi tìm đối tượng của anh ấy đúng không? Đối tượng của anh ấy là người trong đội nhà mẹ đẻ chị, chị biết không? Cô ta thế nào? Tốt nghiệp cấp 2 hay là cấp 3? Có công việc không?”

“Chuyện đó… Cô ta xinh xắn hay khó coi?”

“Chị đừng chỉ nhìn tôi, trái lại chị nói chuyện đi chứ! Tôi đặc biệt tới tìm chị, chính là vì hỏi chuyện này.”

Thấy Hứa Thu Yến thực sự tức giận tới mức giậm chân, Lưu Tú Hồng mới chậm rãi nói: “Chị không quen cô ấy, chỉ biết cô ấy rất xinh đẹp. Hơn nữa hôm nay đại đội trưởng mang quà trung thu đến, có lẽ rất hài lòng về cô gái này, e rằng chuyện tốt tới gần.”

Vừa dứt lời, Hứa Thu Yến vèo một tiếng vẻ mặt thay đổi, lập tức che miệng chạy xa.

Biểu hiện của Hứa Thu Yến quá mức rõ ràng, cho dù ban đầu Lưu Tú Hồng không nghĩ tới phương diện kia, lúc này cũng đứng ở cạnh cửa, ngẩn người nhìn em chồng chậm rãi đi xa.

Bình tĩnh mà xem xét, Hứa Thu Yến sẽ nhìn trúng đại đội trưởng Hàn Viễn Chinh không tính hiếm lạ. Anh không chỉ điều kiện tốt, người nhà cũng đơn giản, chủ yếu là cả nhà đều có công việc, tất cả đều là cán bộ. Mấy năm trước, hoàn toàn là người đàn ông độc thân hoàng kim trong đội, bao gồm cả em trai anh.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận