Saved Font

Trước/194Sau

Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 155

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Hai ngày này cháu có việc cần làm, dì cũng không làm phiền cháu nữa, chờ thêm một thời gian nữa chú nhỏ của cháu với hai đứa nhỏ dọn tới, dì sẽ gọi cháu lên thành phố gặp mặt, đến lúc đó Tri Viễn hẳn là cũng có rảnh chứ?”

Sơn Trà gật đầu: “Có rảnh, chuyện bên chỗ anh ấy cũng không có quá nhiều, nhiều nhất một tháng là cũng ổn định cả rồi ạ.”

Quản Văn Hoa khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt, lần trước dì gặp thằng bé cũng chưa kịp trò chuyện nhiều gì với nó cả, đúng lúc chờ chú nhỏ của cháu tới, bọn họ đều là đàn ông con trai thì nói chuyện mới càng cởi mở hơn.”

Sơn Trà lại gật đầu đáp một tiếng.

“Được rồi, vậy cháu mau trở về đi thôi, dì cũng đi đây.”

“Hẹn gặp lại dì nhỏ.”

Sơn Trà vẫy vẫy tay, xem xe buýt chậm rì rì lăn bánh lái ra ngoài, Quản Văn Hoa cũng ngồi xuống chỗ ngồi, vẫy vẫy tay với cô.

Tiễn Quản Văn Hoa đi xong, nhớ lại những ngày mấy hôm nay, Sơn Trà còn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.

Lúc cô từ chỗ Tạ Tri Viễn trở về, chỉ nghĩ tới chỗ Quản Văn Hoa xem thử, cũng không nghĩ là Quản Văn Hoa sẽ thật sự là dì nhỏ của cô.

Mà trải qua hai ngày này ở chung, hai người đã từ trạng thái có chút xa lạ nhanh chóng bước vào mối quan hệ người thân, Quản Văn Hoa cũng không hề giấu giếm gì với cô, thật giống như cháu ngoại gái Sơn Trà này cũng không phải mới nhận mặt, mà là giống như vẫn luôn ở trước mặt bà ấy lớn lên vậy

Đời trước Sơn Trà có không ít người thân, nhưng từ sau khi cô đến nơi này, cô lại rất ít khi nhớ tới, chủ yếu là càng nghĩ tới lại càng cảm thấy khó chịu, không nghĩ thì ngược lại còn thấy đỡ hơn.

Nhưng con người cũng không thể hoàn toàn khống chế tư tưởng của chính mình, càng nói cho bản thân là không được nghĩ tới, thì lúc nghĩ đến sẽ càng thêm đau lòng khổ sở, nhất là khi có “cha mẹ” giống như Triệu Xuân Hoa với Tưởng Vệ Quốc làm đối lập, cô quả thực thấy nhớ nhà không chịu nổi.

Mà bây giờ sau khi có Quản Văn Hoa, Sơn Trà giống như từ trên người bà ấy thấy được bóng dáng của mẹ ruột mình ở đời trước vậy, cũng dịu dàng yêu thương cô như thế, làm cho trong lòng Sơn Trà thấy thoải mái lên không ít.

“Sơn Trà!”

Giọng nói của Vương Ái Hồng đột nhiên xuất hiện, cắt đứt dòng suy nghĩ của Sơn Trà.

Sơn Trà vừa quay đầu lại, Vương Ái Hồng đã giống như đạn pháo mà lao tới đây, ôm chặt Sơn Trà nói: “Vừa nãy tớ nhìn đã thấy ngờ ngợ là cậu rồi, mà mẹ tớ cứ nói không phải.”

Mẹ của Vương Ái Hồng cũng đi tới theo, trừng mắt cô ấy nói: “Con đã bao lớn rồi, sao còn suốt ngày la la hét hét như vậy, còn ra cái thể thống gì nữa! Nhìn Sơn Trà người ta mà học hỏi kìa.”

Vương Ái Hồng bị mẹ ruột của mình nói cũng không cảm thấy có gì, buông Sơn Trà ra đổi thành ôm cánh tay của bà ấy: “Như vậy là được rồi chứ ạ.”

Sơn Trà cũng đã lâu không gặp cô ấy, vừa thấy mặt Vương Ái Hồng lập tức có lời còn chưa nói xong, vừa nói còn vừa muốn lôi kéo Sơn Trà đến nhà bọn họ.

Mẹ Vương Ái Hồng cũng hùa theo nói: “Đúng vậy, hai đứa cũng đã lâu không gặp rồi mà.”

Chờ Sơn Trà đồng ý rồi, Vương Ái Hồng mới hỏi lại: “Không phải cậu đi với Tri Viễn đi Trung Bình à? Về lúc nào thế?”

“Về được lâu rồi.”

“Vậy mà cậu cũng không tới nhà tìm tớ.”

Sơn Trà bật cười: “Cũng không phải tớ cố ý đâu, tớ có việc thật mà.”

Vương Ái Hồng vừa nghe, nhanh chóng hỏi lại: “Chuyện gì vậy? Không phải là về chuyện làm ăn này à?”

Thấy Vương Ái Hồng và mẹ cô ấy trên mặt đều lộ ra lo lắng, Sơn Trà nhanh chóng xua tay: “Không phải, chỉ là đến nhà dì nhỏ tớ thôi.”

Sơn Trà thốt ra lời này, Vương Ái Hồng và mẹ cô ấy đều trợn tròn đôi mắt.

“Gì? dì nhỏ? Sao tớ chưa từng nghe nói cậu còn có người dì nhỏ này nhỉ? Có thân không?”

Vương Ái Hồng cũng là người của vịnh Thanh Thủy, muốn nói Tưởng Vệ Quốc còn có mấy người họ hàng xa, nhưng họ hàng bên chỗ mẹ ruột của Sơn Trà, cô ấy thật đúng là chưa từng nghe nói qua. Đừng nói là cô ấy, mà đến ngay cả mẹ cô ấy cũng chưa từng nghe qua.

Sơn Trà nói đại khái một chút về chuyện của Quản Văn Hoa, hai mẹ con nghe xong đều sửng sốt.

“Còn có chuyện này nữa à? Vậy thì cũng quá trùng hợp rồi!”

Sơn Trà cười gật đầu, chính cô còn cảm thấy mình cứ như đang nằm mơ kìa.

Chỉ là Vương Ái Hồng giật mình thì giật mình, bọn họ đều biết chuyện này đối với Sơn Trà mà nói, tuyệt đối là chuyện tốt.

Đặc biệt là bên Tưởng Vệ Quốc, trước kia sở dĩ ông ta dám bắt nạt Sơn Trà như thế, còn chẳng phải là ỷ vào bên nhà mẹ Sơn Trà không có một người có thể vì cô ấy mà chống lưng sao, hiện tại Sơn Trà có một dì ruột hàng thật giá thật, nếu như hai vợ chồng này về sau lại muốn gây chuyện, vậy thì cũng phải dè chừng chuyện này.

“Thật tốt quá, theo tớ thấy, cậu nên mang theo dì nhỏ của cậu trở về vịnh Thanh Thủy một chuyến, để bố cậu, không, để Tưởng Vệ Quốc biết, cậu cũng là người có người chống lưng.”

Sơn Trà lại cảm thấy không nhất thiết phải làm vậy, cô với Tưởng Vệ Quốc đã cắt đứt quan hệ, trả lại cho hai vợ chồng bọn họ một bài học lớn như vậy, kể cả không có người dì nhỏ Quản Văn Hoa này, thì Tưởng Vệ Quốc cũng không dám lại làm gì cô.

“Thế thì cũng nên làm cho bọn họ biết, dì nhỏ của cậu tài giỏi như vậy, chọc tức bọn họ một chút cũng được.”

Tưởng Ngọc Trân với Triệu Xuân Hoa trăm phương ngàn kế không muốn để cho Sơn Trà được sống yên ổn, nếu như biết cô còn có một người dì nhỏ tài giỏi lại có bản lĩnh như vậy, thì còn chẳng phải sẽ tức đến hộc máu à!

Trước/194Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Kiếm Cuồng Thần