Saved Font

Trước/317Sau

Thiên Giáng Đại Vận

Chương 188-1: Đoạt quyền (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lâm Phong từ một bên đại quân đi lên, rút một thanh kiếm sắc bén từ bên hông, thúc ngựa chạy tới. Đám người Da Luật Binh không rõ Chu Thiên Giáng đang định làm gì, tại sao lại phái một lão già đi kiểu chiến. Truy nhiên trong lòng Da Luật Bình đã chuẩn bị tốt tâm lý chạy trốn. Trải qua trận chém giết vừa rồi, bên mình chỉ còn lại tổng cộng hơn một vạn bảy trăm ngàn người. Trái lại bên phía Ô Tộc, ước chừng có tới hơn hai vạn ba trăm ngàn binh. Hơn nữa, đối phương là thừa thắng xông lên, sĩ khí ngù ngụt. Da Luật Bình thấy Chu Thiên Giáng đúng là đâm đầu vào chỗ chết. Nếu không phải muội muội Da Luật Đậu Cáp lấy ra vương lệnh,gã đã sớm chạy trốn vào thành.

Da Luật Đậu Cáp nhìn bóng lưng Lâm Phong, trong mắt lộ ra một tia sáng kỳ dị. Tuy rằng Chu Thiên Giáng không nói cho nàng biết thân phận Lâm Phong, nhưng đại tiểu thư Da Luật vẫn cảm thấy lão già này không hề đơn giản. Lần trước ở trong thành Khỏa Thành, Lâm Phong lộ ra sức mạnh, đó không phải loại sức mạnh mà người bình thường so sánh được. Một rùi của Đỗ Khắc Đích, đến thúc phụ của nàng là Da Luật Phàm cũng không dám đón. Vậy mà Lâm Phong lúc ấy chỉ vung nhẹ tay lên, đem rìu chiến của Đỗ Khắc Đích đẩy ra. Chiêu thức kỳ diệu đó đến bây giờ vẫn lưu trong đầu Da Luật Đậu Cáp.

Tướng sĩ Ô Tộc nhìn thấy trận doanh đối diện, có một lão già đang đi đến. Trên mặt mỗi người đều lộ ra một chút kinh miệt. Các bộ tộc nước Thiên Thanh sùng bái anh hùng, chứ không phải là kẻ có thói quen kính già yêu trẻ.

Lâm Phong khi còn cách đối phương khoảng năm mươi mét, thì dừng lại trầm giọng nói:

- Vị nào là chủ soái, Chu Thiên Giáng đại nhân để ta đưa cho ngươi phong chiến thư.

Tiếng nói Lâm Phong không lớn, nhưng lại khiến đám người Chiêm Linh nghe rất rõ ràng. Người khác thì không biết, chứ Chiêm Linh thì không như vậy. Sư phụ của nàng chính là người Đại Phong, Chiêm Linh biết người này là cao thủ mới có thể dùng nội lực truyền thanh âm.

Chiêm Linh liếc mắt nhìn gã Thiên phu trưởng bên trái một cái:

- Mạn Khắc Trát, tiến lên đáp lời.

- Tuân lệnh.

Mạn Khắc Trát Thiên phu trưởng nói xong, đánh ngựa tiên lên phía trước vài bước.

- Lão già này, đã có gan đưa chiến thư tới, vậy sao không có gan lại đây, có phải bị dọa đến xương già cũng giòn rồi?

Mạn Khắc Trát nói xong, phía sau hắn truyền đến một trận cười to.

- Hừ, đối với lão phu mà nói, nơi này đã là gần nhất rồi, nếu tiến thêm nữa, lão phu sợ ngươi không tiếp được. Nếu tên tiểu tử nhà ngươi đã nói vậy, thì ngươi lên tiếp chiến thư đi.

Lâm Phong nói xong, đem kiếm đâm qua chiến thư,vung tay ném qua.

Nhìn có vẻ chi là ném bình thường không có gì lạ, vậy mà thanh kiếm được phi bay xa hơn năm mươi mét, hướng vào trước ngực Mạn Khắc Trát.

Mạn Khắc Tráy có vẻ không quan tâm, tay trái còn cầm khiên chờ đợi. Mặt Chiêm Linh biến sắc:

- Mạn Khắc Trát cẩn thận.

Nói xong Chiêm Linh thả người rút ra một trường kiếm màu đỏ, chém rơi thanh kiếm đang bay tới. Răng rắc một tiếng, thanh kiếm đang bay tới bị chém thành hai mảnh, nhưng đoạn gãy vẫn không ngừng lại mà vẫn tiế tục bay về hướng Mạn Khắc Trát.

Mạn Khắc Trát không quan tâm, tay trái cầm tấm khiên chắn. Chỉ nghe ‘PHẬP’ một tiếng, Mạn Khắc Trát như đâm vào cây đại thụ, chấn động ngã khỏi chiến mã.

Thanh kiếm Lâm Phong phi ra ngầm mang theo nội lực, Mạn Khắc Trát ngã xuống ngựa khiến tiếng cười nhạo trong quân Ô Tộc im bặt. Chiêm Linh ánh mắt tinh tường, theo đường kiếm sắc phát ra liền phát hiện đối phương không giống bình thường. Đừng nói tới một lão già có thể tiện tay ném kiếm ra xa hơn mười trượng, đến thanh niên trai tráng nếu như ném ra, kiếm cũng sẽ thành một hình đường cong. Nhưng kiếm phất ra từ tay Lâm Phong, giống như trong vài mét đơn giản bắn ra ám khí vậy.

Chiêm Linh không quan tâm Mạn Khắc Trát có bị thương hay không, nhưng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Lâm Phong. Công lực như vậy, chỉ sợ dù là sư phụ nàng còn sống, cũng khó có thể đạt được.

Không chỉ riêng Chiêm Linh giật mình, ánh mắt Lâm Phong càng tràn đầy khiếp sợ. Ông không chú ý tới diện mạo của Chiêm Linh, mà là chăm chú vào thanh kiếm màu đỏ trong tay Chiêm Linh. Lâm Phong rất quen thuộc với thanh kiếm này, thậm chí khiến ông run rẩy vì kích động. Bởi thanh kiếm sắc bén màu đỏ kia, cũng chính là thanh kiếm năm xưa bên người bạch hổ của Niêm Can Xử Cung Lục Kỳ -- Xích huyết kiếm.

Năm đó tiên hoàng còn tại vị, cũng là lúc Niêm Can Xử cường thịnh nhất. Niêm Can Xử có Thanh long, Bạch hổ, Chu tước, Huyền Vũ tứ sử đường, nhưng Thanh long địa vị cao cao tại thượng, không phải là người ba sử đường còn lại có thể so sánh được. Khi đó Niêm Can Xử và hiện tại không giống nhau, có thể nói lúc đó nhân tài cường giả đông đúc như rừng. Lâm Phong thân là Thanh long sứ, thống lĩnh mọi người vào sinh ra tử, khiến hai nước Đương Vân, Thiên Thanh nghe tới ba chữ ‘Niêm Can Xử’ liền kinh hãi. Lúc đó bốn huynh đệ Niêm Can Xử cũng chính là tứ sử đường thân nhau như tay chân, từ hai mươi năm trước Lâm Phong lui về ở ẩn, nghe lão tứ Vệ Triển nói lão nhị Cung Lục Kỳ và lão tam Bạch Nghĩa chết dưới loạn lạc nước Đương Vân. Hiện nay thanh xích huyết kiếm lại xuất hiện, khiến Lâm Phong cảm thấy vô cùng chấn kinh.

Lâm Phong không nghi ngờ tình báo của Vệ Triển, chỉ có điều lão nhị và lão tam chết thảm ở nước Đương Vân, hung thủ chân chính vẫn chưa tìm ra được. Lâm Phong nghĩ rằng, nhất định là sau khi Cung Lục Kỳ và Bạch Nghĩa chết, binh khí theo người của họ rơi vào trong tay nữ tử này. Hay có thể nói, hung thủ sát hại Cung Lục Kỳ và Bạch Nghĩa năm đó có quan hệ với nữ tử trước mặt. Bằng không vật quý giá như vậy, không phải tùy tiện có thể lấy được. Xích huyết kiếm danh tiếng rất lớn, người năm đó đạt được chắc chắn rất trân trọng. Lâm Phong cảm thấy có thể tìm ra kẻ sát hại lão nhị lão tam đích thực, từ trên người nữ tử này.

Phía trước đại quân, Chiêm Linh mắt phượng trợn lên, nàng không nghĩ trong quân đối phương có cao thủ như thế. Xem ra Chu Thiên Giáng là có chuẩn bị mà đến, tiếp tục đánh tới chỉ có thể uổng phí sinh mạng của tộc nhân. ‘Thiên lôi’ kỳ quái và lão già thần bí này, đã khiến Chiêm Linh quyết định lựa chọn ngưng chiến.

- Người đâu, đánh chiêng thu binh, đại quân lùi ra phía sau năm dặm, hạ trại đóng quân.

Chiêm Linh nói xong, tay phất lên đem bảo kiếm tra vào trong vỏ.

Nghe tiếng chiêng và đội ngũ đối phương đang lùi dần về sau, Chu đại quan nhân rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Chu Thiên Giáng lại không thể biểu lộ ra, bởi vì binh sĩ Ương Kim phía sau đang than ngắn thở dài, như là được trọng sinh vậy.

Chu Thiên Giáng mặt trầm xuống, xoay người liếc mắt nhìn mọt ngời một cái. Ánh mắt Chu Thiên Giáng sắc bén, khiến không ít người xấu hổ cúi đầu. Thật ra, vừa rồi trong lòng bọn họ đều bồn chồn, sơ quân Ô Tộc xông lên chém giết.

Chu đại quan nhân hừ lạnh một tiếng:

- Đối phương chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, có gì đáng sợ chứ. Đừng quên các ngươi là vương giả nước Thiên Thanh, hiện tại xem ra, các ngươi thật đúng là đồ bỏ đi.

Chu Thiên Giáng mắng không hề khách khí.

Da Luật Bình xanh cả mặt, không ít người trong mắt cũng lộ ra vẻ phẫn nộ. Đường đường tự nhận là nam tử Ương Kim dũng mãnh nước Thiên Thanh, không ngờ bị một người Đại Phong mắng là đồ bỏ đi. Nếu không có vương lệnh, họ thực muốn xông lên ẩu đả một trận.

- Da Luật Đậu Cáp truyền mệnh lệnh, hồi thành.

Chu Thiên Giáng không đợi có người lên tiếng phản bác, lền hạ lệnh xuống.

Lâm Phong vẫn đứng giữa chiến trường, nhìn theo hướng đại quân Ô Tộc đi khuất, mới quay về doanh trại. Một kiếm vừa rồi, Lâm Phong đã dùng hết toàn lực. Đến giờ mới có thể thả lỏng một chút, Lâm Phong lập tức cảm thấy cả người mệt mỏi. Lâm Phong không cưỡi ngựa, mà ngồi trên soái xe cùng Chu Thiên Giáng trở về thành.

Chu Thiên Giáng nhìn sắc mặt Lâm Phong không tốt lắm, nhỏ giọng nói:

- Sư phụ, ngài tuổi đã cao, đoạn đường này bôn ba vất vả, vào thành hãy nghỉ ngơi vài ngày đi. Bên cạnh ta có mấy người Chu Nhất, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Lâm Phong thở dài gật gật đầu:

- Ai, đúng là ai cũng phải già đi, nếu như vào thời kì cường thịnh trước kia, một kiếm của vi sư, ít nhất phải kiến cho tên tiểu tử đó văng vào giữa quân trận bọn họ. Nhưng hiện tại, haha, chỉ có thể khiến hắn rớt xuống ngựa.

Lâm Phong nói xong, cười khổ một tiếng.

- Sư phụ, như vậy là quá xuất sắc rồi, nếu ta có một phần ba bản lĩnh của ngài, lập tức đi hành tẩu giang hồ.

- Tại tiểu tử ngươ không chuyên tâm chăm chỉ luyện tập, ngươi vẫn nên làm tốt chức An sát sử đi. Đúng rồi, chủ tướng đối phương là một nữ tử không đơn giản, công phu không tồi. Vi sư cầu ngươi một việc, nếu ngươi có thể bắt sống nàng, hãy để vi sư hỏi nàng vài câu. Cho dù nàng chết, ngươi cũng phải đem bội kiếm của nàng giao cho vi sư.

Lâm Phong lặng lẽ nói.

Chu Thiên Giáng sửng sốt, hắn tưởng rằng Lâm Phong coi trọng thanh kiếm của người ta. Người tập võ ai không yêu kiếm, chỉ cần là kiếm tốt, đều có sức hấp dẫn, Chu Thiên Giáng gật đầu cười. Chuyện này Lâm Phong cũng không giải thích, nếu chuyện đã qua ông cũng không muốn Chu Thiên Giáng biết. Dù thế nào chăng nữa, thanh kiếm kia Lâm Phong nhất định muốn thu hồi.

Vào phủ đệ trong thành Tạp Sắt, Chu Thiên Giáng mới chính thức gặp mặt Da Luật Bình. Đối với con trai vị Đại thống soái Thiên Thanh này, Chu Thiên Giáng cũng không có ý kết giao. Dù sao sau khi Chu Thiên Giáng tiếp quản binh quyền, Da Luật Bình sẽ hồi vương đô. Nếu tên tiểu tử này còn ở lại, sớm muộn gì cũng sẽ ngáng chân Chu Thiên Giáng.

Trước/317Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Lầm Chọc Yêu Nghiệt Vương Gia: Phế Tài Nghịch Thiên Tứ Tiểu Thư