Saved Font

Trước/45Sau

Thiên Thần Yêu Ác Quỷ, Có Thể Sao

Chap 17 : Hai Cậu Chủ Thật Khó Hiểu.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cậu này sao hôm nay cậu lại đón em thế ? - tuy hỏi thế nhưng nó lại rất vui, lần đầu cậu đón nó đấy.

Sáng tôi nói rồi mà. - vậy ra là sáng nó không nghe lầm, cứ tưởng là tai bị lãng rồi.

Giờ làm gì thế cậu ?

Về nhà. Sắp tới tôi phải đi công tác một thời gian, cô ở nhà phải ngoan và tuyệt đối cấm không được phép đi ra ngoài. - cậu gằn mạnh sáu chữ cuối làm nó sởn hết cả óc.

VỀ ĐẾN NHÀ

Lát đem đồ ăn lên phòng cho tôi. - cậu dặn xong đi lên phòng để lại nó mặt mày nhăn nhó khó chịu. Xìiiiii tưởng cậu chở đi ăn ai dè. Nó hậm hực đi xuống bếp. Đang xắt rau củ bỗng :

Nhóc đang làm gì thế ? - cậu ba từ đâu chạy xuống đập vào vai nó cái bốp làm nó giật mình cắt luôn vào tay.

Đau. - nó tính chạy đi rửa vết thương thì cậu ba kéo tay nó lại.

Đưa tay đây. - cậu ba liếm chỗ chảy máu trên tay nó làm nó cảm thấy hơi ngượng. Mặt đỏ hết cả lên.

Máu của nhóc ngon thật đấy. Ủa mà sao mặt nhóc đỏ thế, bệnh sao ?

Không sao đâu ? - cậu ba nói máu nó ngon sao, nghe dị dị thế nào ấy.

Nhóc đang nấu ăn sao ?

Vâng.

Vâng.

Vậy không làm phiền nhóc nữa. Anh lên phòng đây. - xuống đây để nói với nó nhiêu đó thôi sao ? Bộ cậu ba dư thời gian lắm hả trời, còn hại nó bị đứt tay nữa.

Đau quá đi à. Băng bó trước đã rồi nấu. - chật vật lắm nó mới nấu xong bữa tối. Đem lên phòng cậu thì cậu chỉ ăn qua loa hai ba miếng xong thì kêu đem đi bỏ. Cậu thật không biết trân trọng thức ăn, không trân trọng sức lao động của người khác mà. Cả hai cậu chủ, ai cũng dở hơi hết đó.

Nó uất ức đi dọn dẹp đồ. Đang làm thì nhận được tin nhắn của Kim. Kim nhắn là mai Kim nghỉ không có đi học. Chán ghê luôn đó, đang cần người tâm sự thì Kim lại nghỉ. Mà nhắc tới Kim mới nhớ, phải đi hỏi cậu ba cái vụ của Kim đã. Nghĩ là làm, nó phóng lên phòng cậu ba nói chuyện.

Cậu ba này em vào được chứ.

Nhóc có chuyện gì sao ? - cậu ba nhướn mày hỏi.

Có. Cậu ba có biết Kim không, đứa mà em hay đi chung đó.- nó ngồi phịch lên giường, tự nhiên nói.

Không. - đương nhiên là cậu ba biết chứ, ngày nào chẳng thấy hai đứa nó đi chung nhưng vẫn thích chọc nó chơi.

Cậu biết mà. - nó cãi lại.

Không.

Biết mà. - không nói được nữa nó sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng. Có thể hơi kì nhưng tuyệt đối công hiệu. Đó là nước mắt cá sấu. Bằng chứng là bây giờ cậu ba đang rối rít xin lỗi nó.

Thôi được rồi. Anh biết mà.

Thiệt không ? - nó ngước khuôn mặt mèo con lên nhìn cậu ba làm cho ai đó đỏ hết cả mặt. Chỉ hận là không thể cắn một cái thôi. ( T/g : nghi cái cắn của ông chú này lắm nha. )

Thiệt không ? - nó ngước khuôn mặt mèo con lên nhìn cậu ba làm cho ai đó đỏ hết cả mặt. Chỉ hận là không thể cắn một cái thôi. ( T/g : nghi cái cắn của ông chú này lắm nha. )

Thật.

Vậy là hồi nãy cậu nói dối sao.

À..... chắc thế. Mà nhóc hỏi làm chi thế ?

Kim nhờ em làm quen cậu cho nó đó.

Chỉ vậy thôi sao ?

Ưm. - nó ngây thơ gật đầu mà không biết trên mặt cậu ba đã xuất hiện vài vệt đen. Nhiệt độ trong phòng cũng giảm xuống đột ngột làm nó rùng mình.

Chỉ vậy thôi mà nhóc cũng làm phiền anh sao ? Anh đang bận rất nhiều việc đấy. Lần sao có việc gì quan trọng mới được kiếm anh. Nhóc nghe chưa ?

Dạ..... - sao cậu ba lại mắng nó nhỉ ? Nó làm gì sai sao ? Tự nhiên sổ một tràng ai mà hiểu cho nổi chứ. Bước ra khỏi cửa thì :

RẦM.- nó đụng phải cái gì đó. Ngước mặt lên thì ôi mẹ ơi.... cậu chủ làm gì mà đứng lù lù như ma vậy, làm hết hồn. Mà sao mặt cậu ghê thế nhỉ ? Nó lại làm cái gì bậy bạ nữa sao trời ?

Đi sang phòng tôi ngay. - cậu lạnh giọng nói với nó, nói xong cậu bỏ đi. Nó làm gì khiến cậu giận à ? Hai cậu chủ nhà này thật khó hiểu quá đi.

Trước/45Sau

Theo Dõi Bình Luận