Saved Font

Trước/100Sau

Thú Y - Lạc Tân

Chương 63

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
E&B: Strangers Ex

Có Vân Hi duy trì, rất nhanh nguồn cung cấp dược liệu cho Thuỵ quốc đã điều chế xong. Vân Hi vô cùng có kinh nghiệm, hoàn toàn không cho người khác có cơ hội tiết lộ phương thuốc, thậm chí không có ai biết đầy đủ phương thuốc, hơn nữa những người tham dự điều chế còn phải kí một hiệp nghị giữ bí mật. Trong lúc này Triệu Thanh Hà chỉ cần cung cấp kỹ thuật tiến hành không cần quan tâm đến chuyện khác, chỉ chờ ngồi lấy tiền, còn những việc từ vặt vãnh đến đại sự đều do Vân Hi phụ trách, nhưng tiền tới tay không hề ít.

Triệu Thanh Hà đối với đồng hương này là vừa lòng cực kỳ, có người này thì lượt bớt được rất nhiều chuyện. Hắn không giỏi làm buôn bán, nhiều nhất là nhìn thấy nhiều điểm mấu chốt hơn người bình thường mà thôi, một chút lông gà vỏ tỏi còn làm được, chuyện lớn thì phải học lại từ đầu. Mà Thường Đình Chiêu lại chỉ biết mang binh đánh giặc, hiện tại có Vân Hi chưởng quản khiến bọn họ bớt lo không ít. Đừng xem Vân Hi mặt ngoài lạnh nhạt, nhưng trên thương trường cực kỳ sắc bén, nửa điểm cũng đừng mong chịu thiệt, yêu cầu cũng vô cùng nghiêm khắc.

Thật ra Thuỵ quốc rất hào phóng, so với người Đại Hữu phải tận mắt nhìn thấy kết quả mới chịu chi tiền thì càng có vẻ thêm hào sảng. Dù sao chỉ mới nghe Triệu Thanh Hà nói như thế, đã dám bỏ một số tiền lớn một số lượng cực lớn dược liệu, quả thật thập phần quyết đoán.

Thường Đình Chiêu nghe Triệu Thanh Hà nói vậy không khỏi nở nụ cười, liền hỏi: ” Nếu là Nghiêm Hoảng, ngươi nghĩ hắn nguyện ý ra khoảng tiền này không?”

Triệu Thanh Hà không rõ, không biết vì sao Thường Đình Chiêu lại nhắc tới Nghiêm Hoảng, nhưng cũng thành thật trả lời: ” Đương nhiên, bây giờ hắn còn theo ta mua không ít thuốc tiêu độc, vốn nghĩ giảm giá tiền cho hắn mà hắn còn tỏ ra không vui.”

Ở Đại Hữu ngoài quân Thường gia thì có sức mua lớn nhất chính là Nghiêm Hoảng. Triệu Thanh Hà từ chỗ hắn buôn bán lời không ít tiền, mỗi lần nhìn thấy hắn đều cảm giác ngượng ngùng. Nghiêm Hoảng nói thẳng là hắn không có thiên phú kinh thương, có ai kiếm được tiền mà không thấy phỏng tay, đã vậy còn phải đường ngang ngõ tắt, người như hắn thì sao có thể làm ăn buôn bán lớn.

Lời này tuy nói nghe không chính phái, nhưng thật từ xưa đến nay chính là như thế, có câu nói không gian không phải thương nhân.

” Đây cũng thế, người Thuỵ quốc chẳng khác gì Nghiêm Hoảng.”

Triệu Thanh Hà giật mình, nguyên thân không có lưu cho hắn trí nhớ về Thuỵ quốc, mà hắn không có đi hỏi thăm. Nhưng thỉnh thoảng Nghiêm Hoảng có nhắc đến, cũng thường xuyên nói nơi bọn họ ở là vùng đất không tốt, ví dụ như không thích tắm rửa linh tinh. Nguyên bản cứ ngỡ là vùng đất man di, không có một cọng cỏ, hiện tại nghe vậy sợ là không phải thế.

” Phần lớn lãnh địa của Thuỵ quốc là sa mạc, nhưng cũng là thổ hào sao?” Thế giới này không có khai thác dầu mỏ, lại bị Nghiêm Hoảng nói không chính xác, cho nên hắn căn bản không nghĩ Thuỵ quốc là sa mạc không có một ngọn cỏ thì làm thế nào mà giàu có.

Thường Đình Chiêu cười thần bí, ném ra cái nút: ” Nếu ngươi nhìn thấy công chúa và thân vương của bọn họ, tất cả sẽ rõ ràng.”

Bên này Triệu Thanh Hà đang nghĩ ngợi khi nào có cơ hội chạy đi coi trộm một chút, kết quả cơ hội lập tức đã tới.

” Triệu đại phu, ngài tới thật đúng lúc, đi hỗ trợ nhìn gấu con của công chúa chúng ta đi, trông không được tốt lắm.” Quản sự chưởng quản lạc đà người Thuỵ quốc nhìn thấy Triệu Thanh Hà, ở thật xa đã lên tiếng gọi lại. Bởi vì phương thuốc tiêu độc mà Triệu Thanh Hà thường xuyên cùng vị quản sự này giao tiếp, hai người cũng coi như thân quen, từ lúc Triệu Thanh Hà trị lạc đà bị bệnh, còn cung cấp phương thuốc tiêu độc nên quản sự đối với y thuật của Triệu Thanh Hà thập phần tín nhiệm.

Lúc này Triệu Thanh Hà mới nhớ tới gấu con là do Nghiêm Hoảng đưa cho công chủ Thuỵ quốc, khi đó Nghiêm Hoảng còn nói công chúa vô cùng thích. Chính là nếu thật sự bị bệnh muốn mời đại phu thì phải sai người đi báo tin mới đúng, hắn hôm nay lại đây cũng không có đánh tiếng trước, nhìn bộ dáng này của quản sự hẳn là đột nhiên nhớ đến.

Triệu Thanh Hà hỏi lại: ” Vừa mới bị bệnh sao?”

Quản sự cũng không nghĩ nhiều lắm, chỉ ngỡ là đang hỏi bệnh tình nên thành thật nói: ” Đã một đoạn thời gian, mới đầu thì không thích ăn cái gì, sau đó bắt đầu tiêu chảy, hiện tại đi tiêu đã bị ra máu, nhìn héo héo giống như có thể chết bất cứ khi nào. Công chúa thích nhất con gấu này, hiện tại trà nước cũng không buồn, đều gầy đi không ít.”

Triệu Thanh Hà tò mò, ” Vì sao trước đó không tìm thú y?”

Người Thuỵ quốc không phải là thuộc loại người khách khí, Nghiêm Hoảng tuy rằng thường xuyên nói chuyện không đứng đắn, nhưng cũng có thể cảm nhận được những người này rất là phiền toái, không dễ mà hầu hạ.

Quản sự lúc này mới phản ứng được Triệu Thanh Hà để ý cái gì, có chút lúng túng nói: ” Có mời, nhưng mà, bọn họ đều nói mấy loại động vật hoang dã này bình thường nhìn thấy đều đánh chết, không có người chẩn trị. Thú y chỉ biết trị cho gia súc nuôi trong nhà, công chúa tin là thật vì vậy mà không hề tìm thú y trị liệu, tự mình cẩn thận chăm sóc. Nhưng mà thượng đế không cho người như ý nguyện, con gấu này bệnh càng nặng thêm.”

Quản sự phiêu ánh mắt nhìn Triệu Thanh Hà một cái, thấy hắn vẫn chưa sinh khí trong lòng mới thoáng yên tâm, lại mở miệng nói tiếp: ” Trước đó ta đã trước mặt công chúa đề cử ngài, nhưng công chúa cảm thấy thú y Đại Hữu y thuật lạc hậu, còn mời thú y nước khác về dạy, mà ngay cả mấy thú y này còn không trị được chớ nói chi là đại phu Đại Hữu, cho nên…”

Triệu Thanh Hà bây giờ mới hiểu được, không khỏi lắc đầu cười khổ, y thuật Thuỵ quốc cũng lạc hậu như vậy, không ngờ cũng khinh thường Đại Hữu. Nghe nói thú y nước khác chịu bó tay, cũng không thèm nghĩ tới tìm người có năng lực ở Đại Hữu xin giúp đỡ, thật sự quá mức bi ai. Hiện tại nói thế nào thì hắn cũng là người Đại Hữu, sao lại có thể để cho người Thuỵ quốc xem nhẹ như vậy. Lúc này mới nhớ tới, những người này hẳn là không hoàn toàn tín nhiệm thuốc tiêu độc của hắn, thật khó mà hiểu được tâm tính của họ ra sao.

Vào thời điểm Triệu Thanh Hà nhìn thấy gấu con, hoàn toàn rõ ràng. Đây là gấu sao, nói là cây thông Noel treo đầy các loại bảo thạch đá quý không chừa một khe hở mới đúng! Thậm chí Triệu Thanh Hà có chút thương xót con gấu bệnh này, bệnh đã thành như vậy rồi, trên người còn treo cái loại bảo thạch đủ màu đủ sắc sáng lập loè, nhìn muốn mù con mắt.

Thuỵ quốc này quả là có tiền nha, chỉ một con gấu con lại ăn mặc kiêu ngạo như thế. Nếu trộm con gấu này đi, mấy đời sau không cần phải lo lắng nữa.

Mà khi Triệu Thanh Hà nhìn thấy công chúa Thuỵ quốc, đầu càng chóng mặt hoa mắt, bộ dáng công chúa là cái dạng gì hắn thật không thể ấn tượng, chỉ nhớ là bị trang sức châu báu hoàng kim trên người chói mù mắt hắn.

” Là thú y này có thể cứu mệnh cho Bối nhi của ta?” Lệ Bối Tạp nhăn mặt cau mày, giọng điệu thập phần không tốt. Cái người nhà quê chưa nhìn thấy sự đời như vậy, có thể chẩn trị được bảo bối gấu của nàng sao!

Lúc này Triệu Thanh Hà mới phục hồi lại tinh thần, thật sâu vì hành vi kinh ngạc của mình mà ngượng ngùng. Cũng không nên trách hắn nhà quê lên tỉnh, mà là ngay cả thổ hào như Nghiêm Hoảng cũng không ăn mặc trở thành cây thông Noel, từ ngày xuyên qua đây, gặp người sau so với người trước còn thổ hào hơn, may mắn tố chất bản thân vẫn còn tốt, nếu không hắn buồn bực chết quách rồi. Bất quá lại nói, nếu không phải bị xuyên đến đây, biết nơi này không có nhựa hay dung dịch plastic, có lẽ hắn đã khẳng định vị công chúa này trên người đều là xài hàng giả.

Triệu Thanh Hà chắp tay hành lễ, tận lực giữ cho mình trầm ổn lễ độ, ” Công chúa có thể cho ta lại gần liếc mắt nhìn xem con gấu này hay không?”

Lệ Bối Tạp có chút không vui, ngay cả thú y Điển quốc đều bất lực thì một tên thú y Đại Hữu có năng lực gì, chớ mà vì muốn tranh công gây tổn hại đến Bối nhi.

Quản sự Thuỵ quốc vội vàng nói: ” Công chúa bệ hạ, vị này là Triệu đại phu trị được lạc đà của chúng ta mà ta đã nhắc tới cho ngài, cũng là cung cấp phương thuốc cùng dược tiêu độc trị bệnh truyền nhiễm kia. Triệu đại phu y thuật cao minh, trước còn từng mổ bụng phá bụng lấy dị vật cho chó con của công chúa Bội Nhã.

Lệ Bối Tạp trước cũng nghe nói qua, nhưng mà y thuật Đại Hữu lạc hậu thậm chí còn không bằng Thuỵ quốc, cho nên nàng không thể tín nhiệm được. Thậm chí cứ ngỡ là do thú y Điển quốc chỉ dạy tuyệt kỷ này, hiện tại thú y Điển quốc đều nói không trị được thì những người khác có năng lực thế nào?

Thế nhưng Bối nhi càng ngày càng không tốt, Lệ Bối Tạo tuy là không tín nhiệm nhưng vẫn để Triệu Thanh Hà thử xem. Nếu trị được là đại vui mừng, trị không hết chỉ phải mặc cho số phận thôi.

Triệu Thanh Hà bước lên cẩn thận xem xét, lúc này đột nhiên gấu con lăn lộn trên mặt đất hết sức thống khổ, thậm chí còn nôn mửa liên tục. Lệ Bối Tạp gấp đến độ nước mắt đầm đìa, ” Bối nhi, Bối nhi, tỷ tỷ ở trong này, ngươi làm sao vậy, ngô_____ nếu ngươi có chuyện ta cũng không muốn sống.”

Lời này vừa xong, nô bộc bên cạnh ào ào quỳ xuống cầu xin, ” Công chúa, ngày không thể bỏ mặc đám nô tỳ mà đi một mình, thần linh nhất định sẽ khiển trách trừng phạt chúng ta. Bối nhi sẽ khá hơn, vị đại phu này nhất định có thể cứu Bối nhi…”

Triệu Thanh Hà trực tiếp bị mấy người này hù một trận, nếu không biết còn tưởng là có ai chết. Chẳng lẽ vì sa mạc không có nước, cho nên đôi khi khóc lấy nước mắt để sinh tồn?

Khoé miệng Triệu Thanh Hà co rút mấy cái, không để ý mấy người đang ôm nhau khóc lóc, ôm gấu con cho nó mấy châm, gấu con lập tức im lặng không ít, không còn vẻ đau đớn khó chịu như vừa nãy. Có thể là do tuổi còn quá nhỏ lại được người nuôi lớn, gấu con vô cùng dịu ngoan, ngoan ngoãn nằm trong l*ng ngực Triệu Thanh Hà, hoàn toàn không có dã tính của súc vật.

Gấu lúc nhỏ đúng là thật đáng yêu, Triệu Thanh Hà ôm Bối nhi cảm thấy trong lòng mình có một cục bông mềm mại, một đại nam nhân như hắn còn cảm thấy vậy huống chi công chúa mới là tiểu cô nương mười mấy tuổi.

” Công chúa, gấu con này không có gì đáng lo, chẳng qua là ăn uống rượu chè quá độ nên mới bị bệnh.”

Lệ Bối Tạp vừa nghe lập tức thu nước mắt, vội nói: ” Ngươi nói Bối nhi bởi vì ăn quá nhiều nên mới bệnh? Nhưng mà Bối nhi thích ăn nhất a, chỉ cần cho nó ăn nó liền vui vẻ nhào lộn.”

Này thì tham ăn, bộ dáng ngốc manh như vậy trách không được mọi người cho ăn không ngừng, kết quả ăn đến bệnh luôn.

Triệu Thanh Hà nói: ” Mặc kệ là người hay súc sinh cũng không thể ăn một lúc quá nhiều thực vật, nếu không đều nhiễm bệnh. Ta khai cho nó phương thuốc, mỗi ngày hai lần khoảng chừng năm ngày thì có thể khôi phục.”

Lệ Bối Tạp hưng phấn không thôi, vội vàng bảo người mang lên giấy bút. Triệu Thanh Hà viết trên giấy không quá hai hàng đã đưa tờ giấy cho nô bộc ở một bên, Lệ Bối Tạp lo lắng đoạt lấy phương thuốc, thấy rõ nội dung bên trên, mi đầu cau lại, không thể tin được nói:

” Trái thạch lựu, quả sơn tra? Chỉ hai thứ này?”

Triệu Thanh Hà cười gật đầu, ” Chẳng qua là do tràng dạ dày Bối nhi không khoẻ, chỉ cần ăn chút thanh tràng, khó tiêu cùng thuốc giảm nhiệt là được. Phương thuốc giảm nhiệt ta không thể cho ngài, mong ngài lượng thứ.”

Lệ Bối Tạp cắn cắn môi, ” Thật sự chỉ đơn giản vậy? Thế tại sao thú y Điển quốc không trị được, không phải là ngươi muốn nhận thưởng nên lừa gạt ta đi?”

Người Đại Hữu giảo hoạt nhất, hàng năm Thuỵ quốc đều bị họ cướp lột mất một tầng da. Tuy là lần đầu tiên Lệ Bối Tạp tới đây cũng có thể cảm nhận được, hoá ra truyền thuyết không có khoa trương, tiếp xúc người Đại Hữu biết bọn họ bị xem là bó tiền to, không có lúc nào là không nhớ thương.

Triệu Thanh Hà nghe những lời này trong lòng có chút buồn bực, mặc dù y thuật gia truyền của thầy thuốc Điển quốc rất cao siêu, nhưng không có nghĩa là không có người siêu việt hơn. Thế nhưng mặt mũi phải là do bản thân kiếm được, y thuật Đại Hữu không phát triển, hơn nữa còn có bốn người bác sĩ thú y chẳng ra sao cầm quyền nhiều năm, hiệu quả và lợi lộc như vậy thì sao có thể chuyên tâm nghiên cứu y thuật, người xuất sắc đã thế, huống chi là người phía dưới. Bị người nước khác xem thường, cũng là có nguyên nhân cả.

Triệu Thanh Hà nhẫn xuống cảm xúc bất mãn, ” Có công hiệu hay không thì công chúa thử sẽ biết, đại phu Điển quốc tuy rằng y thuật cao minh nhưng lại chưa từng tiếp xúc động vật hoang dã, khó tránh được sợ hãi. Cho nên không dám tìm tòi đến cùng, cũng không có nghĩa hắn không được thì ta cũng không được.”

Lệ Bối Tạp bĩu môi nhưng không nói gì, chỉ nói: ” Ta tạm thời tin ngươi, nếu trị được cho Bối nhi thì châu báo trên người nó đều cho ngươi hết.”

Triệu Thanh Hà lập tức sững sờ tại chỗ, nhiều châu báu như vậy đều cho hắn, vậy hắn phát tài lớn nha! Trách không được Thường Đình Chiêu nói những lời này, nếu đây là sự thật thì quá là hào phóng không thể tượng tượng được.

Nguyên bản Triệu Thanh Hà cố tình xem như chỉ nói chơi, không ngờ năm ngày sau công chúa Lệ Bối Nạp thật sự sai người đưa tới cho hắn một mâm đầy châu báu, thậm chí còn nhiều hơn châu báo gấu con mang!

Vừa lúc có mặt Nghiêm Hoảng, nhìn thấy một đống châu báu này liền chậc chậc thở dài: ” Công chúa này quả là hào phóng, toàn bộ châu báu này phẩm chất cực tốt, ngươi xem xem khối rubi này, oa, thế nhưng còn có bảo thạch đen, Thanh Hà, lần này ngươi phát tài to. Mà công chúa này thật sự là bất công, ta đưa cho nàng con gấu con cũng không hào phóng như vậy, chỉ cho ta hơn phân nửa của ngươi, ta còn tặng lại không ít đồ vật.”

Ngay cả Nghiêm Hoảng còn nói như vậy, mấy thứ này giá cả phải là xa xỉ. Người Thuỵ quốc hào phóng đến mức khiến người khác không thể nào tin được!

Triệu Thanh Hà vỗ vỗ mặt mình, ” Những điều này là sự thật sao? Không phải là ta nằm mơ phát tài to chứ?”

Nghiêm Hoảng khinh bỉ nói: ” Chẳng qua là một chút châu báu, nhìn ngươi như vậy, đi ra ngoài đừng có nói ngươi là huynh đệ ta.”

Triệu Thanh Hà muốn đạp hắn một cước, cái này còn gọi là “chút”, có để cho loại bình dân dân chúng như hắn sống không đây. Tài bảo mặc dù tốt, nhưng trong lòng không tránh khỏi không yên, ” Nhận nhiều như vậy có ổn hay không?”

Nghiêm Hoảng mí mắt không thèm nâng, khoát khoát tay, ” Đám châu báu này đối với người Thuỵ quốc mà nói chỉ là tí xíu tơ lụa lá trà mà thôi, không đáng nhắc tới.”

Triệu Thanh Hà nuốt nuốt nước miếng, nếu nói người phòng ốc Thuỵ quốc là dùng vàng khối để xây, hắn bây giờ cũng tin.

Mà đợi đến khi sự kiện này được truyền ra, Triệu Thanh Hà trị được bệnh thú y Điển quốc không trị được, tràng cảnh này khiến cho công chủ Thuỵ quốc vô cùng tín nhiệm y thuật Triệu Thanh Hà. Bởi vậy hiệp định thuốc tiêu độc tăng thêm hai phần nữa, không chỉ như thế, còn hướng tới Minh đế đề ra là bọn họ mua dược liệu ở Đại Hữu cần phải qua tay Triệu Thanh Hà, để cho hắn xem xét thì bọn họ mới yên tâm.

Vì thế nhất thời Triệu Thanh Hà biến thành nhân vật chạm tay là có thể bỏng nhất Đại Hữu, trung gian giao dịch giữa Đại Hữu với Thuỵ quốc, trong đó dược liệu là một mảnh to. Mặc kệ giao dịch gì, Thuỵ quốc chỉ biết nhận đồ rồi trả tiền hoàn toàn không quan tâm Đại Hữu an bài như thế nào. Lần này chỉ trong một khoảng thời gian ngắn vì Triệu Thanh Hà nhấc lên vạn tầng cuộn sóng, làm cho Triệu Thanh Hà bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Buộc phải qua tay Triệu Thanh Hà, như vậy có ý nghĩa gì? Ý nghĩa là hầu bao phình! Chẳng qua, cũng càng ý nghĩa là lợi ích của kẻ khác tất sẽ chịu tổn hại.

Thường Đình Chiêu nghe được tin tức như thế liền nhíu mày, Triệu Thanh Hà thấy hắn như vậy lòng cũng giảm một nữa hưng phấn, lẩm bẩm nói: ” Nếu không ta đi nói với người Thuỵ quốc, ta không nên dính vào việc này vẫn hơn.”

Việc Triệu Thanh Hà tiếp nhận dược liệu cho quân Thường gia trên cơ bản đã được định ra, đã khiến làm cho lợi ích không ít người bị tổn hại. Nếu không có Thường Đình Chiêu che chở, phía sau lại có Thập Tam Vương gia, hiện tại đã sớm tan xác. Chuyện bây giờ lại kéo thành như vậy, chỉ sợ sẽ có người cắn chết.

Thường Đình Chiêu vỗ vỗ mu bàn tay hắn, ” Nếu Thuỵ quốc đã mở miệng, cũng không thể thu hồi lại. Chẳng qua ngươi cũng không cần lo lắng, việc này giao cho Thập Tam Vương gia, hắn nhất định sẽ không để ngươi khó xử, ngươi chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được.”

Triệu Thanh Hà thở dài, tựa vào trước ngực Thường Đình Chiêu, ” Nói thật, trước đó còn không có cảm giác lắm, hiện tại thấy rõ nên chỉ muốn làm một cái thú y đơn giản thì tốt rồi. Chuyện khiến người mệt mỏi như vậy, một ngày đều bận rộn đủ chuyện, ta không có thời gian đi nghiên cứu chuyện riêng của mình.”

Gần đây Triệu Thanh Hà luôn cân nhắc phải điều chế nước cất như thế nào, để hợp với nước muối sinh lí. Nếu là phải giải phẫu, nhất là trận giải phẫu lớn, dịch bổ là phi thường cấp thiết, có thể gia tăng tỷ lệ sống sót cao hơn. Thêm nữa người có thể dùng, lại chuẩn bị lên chiến trường, Triệu Thanh Hà hy vọng có thể chế tạo nhiều thêm đồ vật có ích, không chừng có thể giúp được chuyện lớn.

Thường Đình Chiêu hôn môi lên trán hắn, ” Sẽ không lâu nữa, Tây Nhung đã không thể kiềm chế nữa, hôm nay đã có một thành trì bị công chiếm. Trong triều bây giờ người ủng hộ xuất chiến ngày càng nhiều, nghĩ không lâu chúng ta phải xuất binh thôi. Lần này chúng ta chắc chắn sẽ toàn thắng, đến lúc đó ngươi không còn phải miễn cưỡng bản thân nữa.”

Triệu Thanh Hà thở dài, ” Chiến trường vô tình, hy vọng chúng ta đều có thể bình an. Nếu không, cho dù kiếm được chiến công thì sao, đã biến thành một đống cát vàng thì còn ý nghĩa gì.”

Ánh mắt Thường Đình Chiêu sáng quắc, vẻ mặt kiên định, ” Ta sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.”

Triệu Thanh Hà lắc đầu, ” Ta thân ở phía sau thì có chuyện gì, mà là lo lắng ngươi ở chiến trường có gì bất trắc. Nếu không phải trong lòng lo lắng, ta mới không não rút muốn đi chiến trường. Máu thịt bay tứ tung tàn khốc làm cho người ta sợ hãi, game trò chơi giết người là một chuyện, thật sự trải qua lại là một chuyện khác.”

Thường Đình Chiêu ôm hắn, ” Chúng ta không có việc gì, cho dù là bất hạnh gặp nạn, chúng ta sẽ ở một thời không xa lạ nào đó gặp lại.”

Nghe lời này, trong lòng Triệu Thanh Hà có chút chua xót, thở dài: ” Nếu là thật, người bất hạnh qua đời đều có thể ở một thời không xa lạ để bắt đầu lại, đó là chuyện tốt.”

Ngày thứ hai Triệu Thanh Hà đi tìm Vân Hi cùng Thập Tam Vương gia, hai người đã sớm có được tin tức, cũng không ngoài ý muốn Triệu Thanh Hà đến cửa bái phỏng.

Vân Hi cười nói: ” Vụ mua bán lớn này bị ngươi tiếp được, không biết có bao nhiêu người té ngã đau đớn. Trước đó đã có người hành động, hiện giờ là giỏ trúc múc nước công giả tràng.”

Triệu Thanh Hà nghĩ tới việc này liền buồn rầu, nằm sấp trên bàn không có sức lực, ” Từ ngày hôm qua ta biết được tin tức này mí mắt nhấp nháy liên tục, chỉ sợ thần không biết quỷ không hay đã bị người bẻ cổ.”

Thập Tam Vương gia nằm ở trên đùi Vân Hi, thập phần hưởng thụ ăn múi quýt Vân Hi đút cho, hoàn toàn không bởi vì có người ngoài là Triệu Thanh Hà mà thu liễm.

” Không chết được, bên cạnh ngươi có đến vài cao thủ. Bây giờ so với bình thường còn nhiều hơn gấp đôi, hạng đạo chích không làm gì được ngươi đâu.”

Triệu Thanh Hà giật mình, đêm qua hình như lúc mông lung có nghe được Thường Đình Chiêu nhắc tới, nhưng hắn thật sự quá mệt mỏi không có chú ý. Nghĩ chắc Thường Đình Chiêu sợ hắn không may, cho nên tăng số người bảo vệ.

” Chỉ sợ có người cố ý làm khó, Vương gia Vương phi, các ngươi muốn kiếm một số không?”

Kỳ thật Triệu Thanh Hà có thể làm chưởng quầy phủi tay, chuyện gì cũng không lây dính. Nhưng như vậy không có nghĩa là người khác sẽ buông tha hắn, nếu giữa đường có biến cố thì người không hay ho chính là hắn. Mà tra xét cũng không phải là chuyện dễ dàng, vẫn sẽ có người đục nước béo cò. Cho nên phương pháp nhẹ nhàng nhất là lại một lần nữa tìm thương nhân cung hàng, tìm người có thể tin.

Vân Hi cười nói: ” Loại kiếm tiền này không cần ngươi phải nói, ta cũng phải nhảy vào phân chia với ngươi. Nếu không phải ngươi thì thôi, nhưng hiện tại đã là ngươi, không kiếm một số thật có lỗi với bản thân.”

Thập Tam Vương gia nghe vậy liền vui vẻ, giọng điệu không giấu được sung sướng, ” Hoàng hậu đúng là bát tự ngược hướng với ngươi, hai cái cơ hội tới tay đều bị ngươi nửa đường nhảy ra đoạt mất, chỉ sợ bây giờ không biết phẫn hận cỡ nào rồi.”

Nói đến đây Triệu Thanh Hà cũng lo lắng không thôi, hắn liên tiếp đoạt lấy lợi ích của bè đảng hoàng hậu, người ta chính là mẫu nghi một quốc gia, nghiền chết hắn là chuyện nhỏ như kiến.

Vân Hi trắng mắt liếc Thập Tam Vương gia một cái, lại nhìn Triệu Thanh Hà nói: ” Không cần lo lắng, việc này đổ lên đầu chúng ta là được.”

Triệu Thanh Hà lập tức hiểu được ý tứ của hắn, nhưng việc như vậy hắn làm sao có thể, ” Như vậy sao được, đây chẳng phải là làm địa vị hai ngươi thêm xấu hổ?”

Thập Tam Vương gia từng là đối thủ cạnh tranh sáng giá nhất cho ngôi vị hoàng đế, nếu không phải sau này cưới nam thê, hiện tại người ngồi trên vị trí hoàng đế chưa biết là ai đâu. Mấy năm nay Thập Tam Vương gia tuy luôn làm việc trong triều, nhưng cũng làm một cái vương gia nhàn tản. Thế nhưng hoàng đế vẫn như cũ đối với hắn kiêng kị, hơn nữa Vân Hi kinh thương tài ba, phú khả địch quốc, lại làm cho trong lòng không ít người lo lắng.

Cây muốn lạng mà gió chẳng muốn ngừng, càng muốn trốn tránh thì càng làm cho người ta cho là có tật giật mình.

Thập Tam Vương gia không cho là đúng, miễn cưỡng nói: ” Cho dù ngươi không có ý này, ngươi khác cũng sẽ đoán như vậy, chẳng bằng quang minh chính đại đổ lên đầu ta đi. Né nhiều năm như vậy vẫn không được, thôi thì theo chân bọn họ vui đùa một chút.”

Trong lòng Triệu Thanh Hà không khỏi rùng mình, mặc dù đương kim hoàng thượng vẫn đang thời kỳ tráng niên, nhưng mấy năm gần đây mê tín tiên đan, thân mình xương cốt ngày càng không tốt. Thái tử vô năng, lại không có thế lực nhà ngoại chống đỡ đã phải bất ổn, mấy năm nay còn gây ra không ít việc, đã có người dâng tấu phế thái tử. Trong triều nghiễm nhiên chia làm hai phái, một phái duy trì thái tử, một phái duy trì Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử trên mọi phương diện đều là vĩ đại nhưng không phải là người trong lòng bọn họ hợp ý nhất, mẫu tộc Hoàng hậu thật sự kiêu ngạo, hiện giờ không coi ai ra gì cũng không ai áp chế được, nếu Lục hoàng tử đi lên ngôi vị hoàng đế, chỉ sợ thiên hạ này không có chốn cho cựu thần bọn họ sống yên ổn. Bởi vậy không ít cựu thần phản đối phế thái tử lập Lục hoàng tử, nói là duy trì thái tử không bằng nói thẳng là kiêng kị Lục hoàng tử, chuẩn xác hơn là kiêng kị mẫu tộc Lục hoàng tử.

Không chọn được người thích hợp, chợt có người nhớ đến Thập Tam Vương gia. Hiện tại vô hậu thì sao, đợi khi lên ngôi tất phải mở rộng hậu cung, đến lúc đó còn không sợ có phi tần hạ sinh long tử. Mặc dù ý tưởng này hiện tại không lan truyền, nhưng vẫn nhấc lên cuộn sóng không nhỏ, thậm chí còn tìm hiểu lại việc năm đó.

Thập Tam Vương gia dễ nói chuyện vậy sao, hay là bị buộc bất đắc dĩ nhưng trong lòng thật sự có ý đoạt vị?

Vân Hi không biểu lộ thái độ nhìn Triệu Thanh Hà, thấy hắn đang ngẩn ra nghĩ đến chuyện khác, trong lòng có chút so đo, ” Ngươi chỉ cần làm tốt thú y là được.”

Lời nói có chút thản nhiên, nhưng nội dung trong đó lại không đơn giản.

Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ, nghiêm mặt nói: ” Quân Thường gia vì dân.”

… Không phải vì một người nào.

Vân Hi cùng Thập Tam Vương gia đối diện nhau khẽ mỉm cười, Thập Tam Vương gia nâng mi, ngữ khí nhấn mạnh, ” Thường tướng quân trẻ tuổi tài ba, ánh mắt tất sẽ không thiển cận như vậy. Có người vợ hiền như ngươi phụ tá, bản vương thật an tâm.”

Trước/100Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tam Thế Độc Tôn