Saved Font

Trước/52Sau

Thuê Vợ

Chương 44: Ngay Cả Cháu Ngoại Mình Cũng Muốn Đụ, Còn Nói Tôi Không Biết Xấu Hổ?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thẩm Mạt vội vàng muốn đứng dậy né tránh, Thường Thanh còn nhanh hơn cô, trực tiếp ôm cô vào trong ngực, che khuất mặt cô.

Hai người kia rõ ràng muốn tìm một nơi yên tĩnh, tiếp tục cãi nhau, Đặng Thục Lan cũng bước nhanh theo, kéo tay áo của Tưởng Kỳ.

“Nếu anh không làm được, ngày nào tôi cũng đến, xem ai là người mất mặt!”

“Hiện tại không phải ngày nào cô cũng đến sao? Cô có biết đồng nghiệp chê cười tôi thế nào không? Nói trong nhà tôi có một con sư tử Hà Đông! Cô nhìn lại cô xem, cũng là dòng dõi thư hương, nhưng ngày nào cũng như người đàn bà đanh đá ầm ĩ ở toà thị chính ĩ, còn biết xấu hổ không?”

“Tôi không biết xấu hổ? Ngay cả cháu ngoại mình anh cũng muốn đụ, còn nói tôi không biết xấu hổ?”

“Chuyện kia chỉ là hiểu lầm!”

“Hiểu lầm? Anh không dám cưới vợ lẽ, nhưng ngoài anh không có phụ nữ sao? Còn nói nói tôi chiều hư Tiểu Minh, chẳng lẽ không phải nó học cha mình à?”

“Bang!”

Nghe thấy một tiếng bạt tai, Thẩm Mạt vội từ trong ngực Thường Thanh ngẩng đầu lên, liền thấy trên mặt Đặng Thục Lan có một dấu tay, sau đó bà ta không tiếp tục la lối nữa, mà đấm vào ngực Tưởng Kỳ khóc.

Càng khiến Thẩm Mạt ngoài ý muốn chính là, Tưởng Kỳ cũng không tức giận nữa, ôm Đặng Thục Lan, trong miệng nói lời dỗ dành.

“Thục Lan, em đừng quá sốt ruột, năm nay không tốt, đầu năm nay, người đưa than sưởi ấm thì ít, bỏ đá xuống giếng thì nhiều, em bảo Tiểu Tranh ở chung với đại tiểu thư nhà họ Phùng nhiều vào, cũng có thể giúp đỡ chúng ta, mặc dù Phùng Trân Trân từng ly hôn, nhưng Tiểu Minh của chúng ta cũng...”

“Anh có ý gì? Bảo Tiểu Minh cưới một người phụ nữ đã ly hôn? Còn lớn hơn nó mấy tuổi!”

“Nếu có thể cưới vì sao lại không cưới? Nhà họ Phùng chính là một trong những nhà đứng đầu Bành Thành ta.”

“Hu hu hu... Em và anh đang sống những ngày gì vậy...”

Đặng Thục Lan càng khóc càng lợi hại, ghé vào vai Tưởng Kỳ khóc, Thẩm Mạt lộ ra vẻ khiếp sợ, chọc vào eo Thường Thanh.

Cô không biết nhà họ Tưởng lại hướng về phía Phùng Trân Trân, thảo nào lần trước Phùng Trân Trân đã nói với xã trưởng Vương chuyện trước kia của cô, thì ra là thế!

Nhưng Phùng Trân Trân và Tưởng Minh?

.

Thẩm Mạt không nhịn được muốn cười

Nếu bọn họ thành một đôi, cô khẳng định sẽ dâng tiền lương ra, mua quà lớn cho bọn họ.

Thấy Thẩm Mạt run lên, Thường Thanh cúi đầu cắn một cái vào tai cô.

“Chuyện người khác lại vui như vậy sao? Hay chúng ta đi làm chuyện của mình trước nhé?”

Thẩm Mạt vội gật đầu, hôm nay là ngày quan trọng của bọn họ.

Thường Thanh lại hôn lên tai cô, không để hai người kia phát hiện, ôm Thẩm Mạt vào cánh cửa lớn cách đó không xa.

Dọc đường đi, Thường Thanh và Thẩm Mạt lại nói đến tình hình gần đây của nhà họ Tưởng.

“Năm trước Tưởng Kỳ bị người ta dẫm xuống, hiện tại chỉ làm một chức nhàn tản ở toà thị chính, căn bản không có ai phản ứng, sợ là công việc của Tưởng Minh sẽ không có tiến triển.”

Trong giọng nói của Thường Thanh mang theo vui sướng khi người gặp họa, Thẩm Mạt cũng yên lặng vui vẻ một trận.

Sau đó Thường Thanh dẫn Thẩm Mạt, đến bộ phận hộ tịch tiêu hủy khế ước bán thân của cô, cả phần lúc trước nhà họ Tưởng bán cô cho nhà họ Lý, còn thư mua vợ nữa, toàn bộ đều trở thành phế thải, Thẩm Mạt lĩnh hộ tịch mới, lúc này mới cùng Thường Thanh đến bộ phận quản lý hôn nhân cưới gả.

Đến đây rồi, Thẩm Mạt không ngờ lại gặp xã trưởng Vương.

“Hai người kết hôn, dù sao cũng cần một người chứng minh.”

Vương Tố Minh cười giống như cục bột, trong tay cầm một quyển hôn thú, trên mặt đã viết xong tên họ, còn đóng dấu, rõ ràng anh ta đã đến từ rất sớm.

Rất nhanh nhân viên nhà nước dẫn Thẩm Mạt và Thường Thanh đi làm theo quy trình, cuối cùng Thẩm Mạt cầm giấy hôn thú, nhìn tên hai người trên đó, đôi mắt đỏ lên.

Trước/52Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trấn Long Quan Tài, Diêm Vương Mệnh